MỤC THẦN KÝ

Tần Mục nhìn qua hai người còn lại, hai người này một nam một nữ, phong thái ngời ngời, Vương Mộc Nhiên từng nói, trong Tiểu Ngọc Kinh không có mấy người bằng tuổi hắn, hai người này chắc cùng lớn lên với Vương Mộc Nhiên, chỉ có điều lớn tuổi hơn hắn một chút.

Cô gái kia chừng mười bảy mười tám tuổi, đã trở lên trở lên xinh đẹp, quyến rũ, nhã nhặn, hoạt bát, nàng ta mặc chiếc áo màu xanh lam, cổ tay và vạt áo đều có nền thêu xanh lam, dải áo một xanh lục một trắng, trên trán có một sợi dây xỏ bằng hạt ngọc bích, một đầu treo ở trước trán, một đầu buộc vào búi tóc.

Nàng ta chắc rất thích ngọc bích, trang sức trên đầu cũng dùng ngọc bích.

Không biết là do gió núi hay nguyên khí khiến dải áo của nàng tung bay sau lưng, dải áo màu xanh lục và màu trắng rất dài, giống như linh xà đang bò trườn.

“Hơi gầy nhưng không xinh đẹp bằng Linh Dục Tú, ngực của Linh Dục Tú cũng béo hơn nhiều.”

Tần Mục không nhìn nàng ta nữa mà quay sang nhìn nam tử còn lại, nam tử này trưởng thành hơn cô gái ngọc bích, quần áo và tư trang không cầu kì như con gái, chỉ là áo dài, eo đeo ngọc bội, nhưng cũng có chút khí chất đạo cốt tiên phong.

Ánh mắt hắn rất thông minh, lúc có ánh sáng sao sáng lấp lánh, lúc hóa thành mặt trời bùng cháy, phát ra hỏa quang.

“Tiểu Ngọc Kinh đứng đầu thánh địa trong thiên hạ, công pháp họ tu luyện hình như không giống nhau, mỗi loại đều không hề thua kém Đại Lôi Âm Tự và Đạo môn.”

Tần Mục nhủ thầm.

“Tần sư huynh.”

Vương Mộc Nhiên nhìn thấy hắn, đôi mắt đen nhánh ánh lên một chút thần sắc, rõ ràng hắn còn nhớ Tần Mục nhưng sau đó lại trở lên u ám. Tần Mục khiến hắn nhớ tới sư phụ Chân tản nhân của mình.

Lúc trước hắn và Chân tản nhân cùng tới Duyên Khang quốc, ngăn cản quốc sư Duyên Khang tới phương nam dẹp loạn, hắn gặp Tần Mục thời gian đó.

Tần Mục cùng Thẩm Vạn Vân, Việt Thanh Hồng, Vân Khuyết đều trạc tuổi hắn vì thế tuy gặp gở ngắn ngủi nhưng ấn tượng về nhau đều rất sâu sắc.

Chân tản nhân bị quốc sư Duyên Khang giết, Vương Mộc Nhiên mang thi thể Chân tản nhân về Tiểu Ngọc Kinh, từ đó họ không gặp lại nhau nữa.

“Mộc Nhiên huynh.”

Tần Mục chào hỏi, nói:

“Hai vị sư huynh sư tỉ này là…?”

“Đây là Mộ Thanh Đại Mộ sư tỉ, đây là sư huynh của ta Long Du.”

Vương Mộc Nhiên nói:

“Mộc sư tỉ là đệ tử của Đinh Tây tản nhân, Long Du là đệ tử của Thiên Vân sơn nhân.”

Tần Mục ngẫm nghĩ, truyền thừa của Tiểu Ngọc Kinh có rất nhiều, những công pháp như Như Lai Đại Thừa Kinh của Đại Lôi Âm Tự, Tiên Thiên Thái Huyền Công của Đạo môn cũng có thể lấy ra mười mấy môn.

Mỗi tiên nhân của Tiểu Ngọc Kinh đều tinh thông một môn hoặc nhiều môn công pháp, nhưng trong Tiểu Ngọc Kinh có tuyệt học vượt lên những công pháp này không?

Nếu như không có vậy thì cho dù công pháp đỉnh cấp có nhiều thế nào đi nữa, sức lực của một người có hạn, không thể nào đều luyện tới đỉnh điểm tất cả các môn công pháp này, dù sao thì không phải ai cũng là bá thể giống mình.

Đột nhiên, giọng của Thanh U sơn nhân vọng tới:

“Bản lĩnh của Hư Sinh Hoa không tầm thường, Mộ Thanh Đại bại trong tay hắn với hai mươi bảy chiêu, Long Du hai mươi bốn chiêu thì thất bại, Vương Mộc Nhiên là hai mươi ba chiêu. Tuy nhiên ngươi đừng tưởng thực lực của Vương Mộc Nhiên kém cỏi, trong số ba người họ, thực lực của Mộc Nhiên mạnh nhất, nhưng giao chiến với Hư Sinh Hoa, thực lực càng mạnh càng nhanh thất bại.”

Tần Mục sửng sốt, cúi đầu nhìn, quả nhiên không thấy Thanh U sơn nhân dưới đáy hố.

Lúc này Thanh U sơn nhân đã đứng bên trưởng thôn giống như không có chuyện gì xảy ra, trên người không hề có thương tích nào, quần áo cũng không bụi bẩn nhàu nát, như thể người Tần Mục đánh ban nãy không phải là ông ta.

“Lão tiên nhân quả nhiên bất phàm, tốc độ thật nhanh.”

Tần Mục khen ngợi nói:

“Ta còn không nhìn thấy ngươi bò lên từ lúc nào, chỉnh đốn trang phục khi nào.”

Sắc mặt Thanh U sơn nhân xám xịt, Tần Mục lại nói:

“Tại sao Thanh U tiên lại nói, giao chiến với Hư Sinh Hoa, thực lực càng mạnh thì bại càng nhanh?”

Thanh U sơn nhân nhìn Vương Mộc Nhiên nói:

“Mộc Nhiên, ngươi nói đi.”

Vương Mộc Nhiên vâng lời, nói:

“Công pháp của Hư Sinh Hoa rất lạ kì, gặp mạnh sẽ mạnh, thần thông của hắn cũng rất kì lạ, thuộc loại hình ứng biến, rất nhiều thần thông hình như đều là ứng biến tại chỗ, sáng tạo tại chỗ. Thực lực của đối phương càng mạnh thì thực lực của hắn cũng càng mạnh, thần thông của đối phương càng tinh thâm, thần thông của hắn càng tinh thâm.”

Sắc mặt Tần Mục căng thẳng:

“Hắn đã nhảy qua thuật, tới cảnh giới pháp rồi sao?”

Vương Mộc Nhiên nói:

“Ta không nhìn ra. Giống như có liên quan tới công pháp, cũng giống như hắn đã bước vào cảnh giới đó.”

Tần Mục bần thần, nếu như có loại công pháp này thì đúng là thú vị. Công pháp loại phát triển lực sáng tạo rất hiếm gặp, trước đây Bá Thể Tam Đan Công của hắn không đầy đủ, cũng cần hắn phát triển sáng tạo, Tiều Phu truyền kinh cũng là một loại pháp một phát triển lực sáng tạo.

Tuy nhiên đây là tại vì Bá Thể Tam Đan Công thực sự chỉ lưu lại ở Tần thị Vô Ưu Hương, sau khi Tần Mục được phụ thân Tần Hán Trân truyền thụ Bá Thể Tam Đan Công hoàn chỉnh thì không cần làm vậy nữa.

Nếu công pháp của Hư Sinh Hoa thực sự có thể phát triển lực sáng tạo thì đúng là một công pháp lợi hại.

Người như vậy, mình giao đấu với hắn sau mấy chiêu sẽ phân thắng thua?

Một chiêu?

Hay là mấy chục, mấy trăm chiêu?

“Đúng là một đối thủ đáng gờm, không hổ là bá thể giả?”

Tần Mục lẩm bẩm.

Sắc mặt Thanh U sơn nhân cứng đờ, nhìn trưởng thôn, nói nhỏ:

“Đạo huynh, bá thể đã đành, bá thể giả ở đâu ra nữa vậy?”

Sắc mặt trưởng thôn cũng xám xịt, nói:

“Ngươi kiến thức nông cạn, không hỏi nữa thì hơn.”

Thanh U sơn nhân hừ một tiếng, nói với ba người Vương Mộc Nhiên:

“Tần Nhân Hoàng vừa là Thiên Thánh giáo chủ, vừa là Nhân Hoàng, một mình kiêm hai đại truyền thừa, hơn nữa công pháp, thần thông đều rất kì quái, pháp lực hùng hậu, giao đấu với hắn đừng đọ pháp lực, nếu không sẽ bị hắn áp đảo!”

Nói tới đây ông lại không khỏi hổ thẹn, vừa rồi ông cũng đấu pháp lực với Tần Mục, kết quả bị Tần Mục áp đảo từ đầu tới cuối, bất cứ chiêu thức lợi hại nào cũng không kịp thi triển.

Vương Mộc Nhiên, Mộ Thanh Đại và Long Du đều vội vàng lắng tai nghe, ghi nhớ thật kĩ.

“Thủ đoạn tấn công của hắn rất hỗn tạp, thân pháp và bộ pháp quái dị, tốc độ cực nhanh, đừng để hắn quấn lấy, nếu không sẽ rất khó thoát thân.”

Thanh U sơn nhân tiếp tục chỉ điểm ba người, nói:

“Quyền pháp của hắn là Lôi Âm Bát Thức của Đại Lôi Âm Tự, thần thông chưởng pháp của Đế Thích Thiên Kính, lực tấn công cực cao. Đọ quyền pháp với hắn sẽ bị pháp lực và sức mạnh của hắn áp chế, phải cẩn thận. Hắn còn tu luyện Cửu Long Đế Vương Công của Linh gia, thần thông không hề kém. Hơn nữa, hắn còn dung hợp pháp môn luyện bảo trong chiến đấu, các ngươi phải đề phòng!”

Ông ta đau đầu nhất chính là điểm này, Tần Mục rút cột đồng ra, dùng cột đồng làm thương, thế tấn công bá đạo, thậm chí dùng nguyên khí nung chảy cột đồng, biến đồng thành kiếm.

Đòn này đã hoàn toàn đánh bại ông ta.

Tần Mục sử dụng chính là pháp môn luyện bảo.

Luyện bảo trong chiến đấu, biến luyện bảo thành lực tấn công, cách đánh này ông chưa từng gặp bao giờ!

Mộ Thanh Đại nhăn nhó, nói:

“Sư bá, vậy thì đánh thế nào?”

Thanh U sơn nhân sững sờ, đột nhiên nhớ tới vấn đề này, tiểu Nhân Hoàng vô cung hung hãn, pháp lực hùng hậu, thân pháp thiên biến vạn hóa, tốc độ cực nhanh, thần thông cực mạnh, lại dung hợp pháp môn luyện bảo vào trong chiến đấu, vậy thì đánh thế nào?

Ba đệ tử của Tiểu Ngọc Kinh căn bản không có phần thắng!

“Kiếm pháp thắng hắn!” Long Du trầm giọng nói.

Thanh U sơn nhân liếc nhìn “khúc cọc người” ở bên cạnh, “khúc cọc người” đó mặt mày rạng rỡ, chỉ thiếu bật cười thành tiếng.

“Kiếm pháp, Mục Nhi đã bước vào cảnh giới pháp rồi.”

Trưởng thôn cố nhịn cười, tốt bụng nhắc nhở.

Thanh U sơn nhân nghiến răng, lần đầu tiên cảm thấy đau đầu. Hư Sinh Hoa tới Tiểu Ngọc Kinh, nói thẳng muốn xem công pháp, thần thông của Tiểu Ngọc Kinh, thực ra là muốn khiêu chiến Tiểu Ngọc Kinh, khi đó Thanh U sơn nhân cũng không đau đầu thế này.

Tần Mục rõ ràng là hung khí chiến đấu hình người mọi phương diện đều đạt điểm tối đa, lúc nào cũng có thể dùng trạng thái tốt nhất để chèn ép, tàn phá kẻ khiêu chiến cùng cảnh giới!

Hơn nữa, sự tự tin của gã này cũng đạt tới cấp biến thái, không coi ai ra gì, tự cho mình là cái gọi là “bá thể”, ngạo mạn cho rằng không ai bằng mình.

Sự tự tin vô biên cùng thực lực hùng mạnh, đúng là cục diện áp đảo.

“Không biết sức bền của hắn thế nào?”

Khóe mắt Thanh U sơn nhân co giật:

“Nếu như sức bền của hắn không ra gì, thì có thể dùng cách kéo dài thời gian để tiêu hao thể lực…”

Tuy nhiên, nhìn cơ thể Tần Mục đúng là một gã trai trẻ cường tráng, sau khi đánh mình xong vẫn nói là hoạt động gân cốt, trong người tràn đầy sinh lực dồi dào.

“Kinh nghiệm chiến đấu của hắn thế nào?”

Thanh U sơn nhân nghĩ tới đây lại lắc đầu, kinh nghiệm chiến đấu của Tần Mục có thể nói là đỉnh cấp, chiến pháp ngông cuồng, lỗ mãng, tới pháp môn luyện bảo cũng có thể dung hợp vào chiến đấu, đây chính là một kẻ cuồng chiến đấu, đương nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Ngược lại, Tiểu Ngọc Kinh không tranh giành với đời, kinh nghiệm chiến đấu của đệ tử không bằng Tần Mục.

“Vậy năng lực ứng biến thì sao? Năng lực ứng biến tại trận không đủ, thực lực tu vi cao cũng sẽ thất bại… Đợi một chút, tiểu tử này ngông cuồng như vậy, tới nay vẫn chưa bị ai đánh bại, năng lực ứng biến chắc cũng thuộc hàng đỉnh cấp!

Thanh U sơn nhân lại nhìn “khúc cọc người” bên cạnh, “khúc cọc người” đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng đen niềm tin sụp đổ, gương mặt mỉm cười, thần sắc đắc ý, rõ ràng đang chuẩn bị cười nhạo Tiểu Ngọc Kinh.

Thanh U sơn nhân nghiến răng, nói với ba người Vương Mộc Nhiên:

“Các ngươi tùy cơ ứng biến!”

Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng làu bàu:

“Sư bá nói rõ nhiều nhưng cũng chả khác gì không nói, ngược lại khiến áp lực tâm lí của chúng ta càng lớn. Không nói còn hơn!”

Long Du ánh mắt lấp lánh, ngước lên nói:

“Tiểu Nhân Hoàng, ta muốn đấu kiếm với ngươi.”

Thanh U sơn nhân suýt chút nữa thì hộc máu, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi. Tên tiểu tử thối Long Du này đấu gì không đấu lại đi đấu kiếm!

“Khúc cọc người” bên cạnh mình vừa mới nói rồi, kiếm pháp của Tần Mục đã đạt tới trình độ pháp, tới trình độ pháp là đã bắt đầu tự sáng tạo kiếm pháp, lĩnh ngộ về kiếm đã đạt tới cảnh giới tông sư hoặc mấp mé tông sư.

Đương nhiên nếu như tầm nhìn hạn hẹp, khởi điểm thấp, kiếm pháp sáng tạo ra bình thường kém thì không nói làm gì, nhưng quan trọng là khởi điểm kiếm pháp của Tần Mục tuyệt đối không thấp kém, không những không thấp kém thậm chí kiếm pháp của Tiểu Ngọc Kinh cũng không thể sánh bằng khởi điểm kiếm pháp của hắn.

Bây giờ Long Du đã nói rồi, mình không thể ngăn cản được hắn ta.

Tần Mục tỏ vẻ kinh ngạc, nói:

“Long Du sư huynh, ta từng học Đạo Kiếm. Kiếm pháp của Tiểu Ngọc Kinh các ngươi so với Đạo Kiếm thì thế nào?”

Long Du mỉm cười:

“Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên chưa chắc đã bằng kiếm pháp của Tiểu Ngọc Kinh ta.”

Tần Mục thở phào, không kém hơn Đạo Kiếm, vậy thì đấu kiếm pháp với mình sẽ không bị mình dùng một chiêu đánh chết rồi.

“Kiếm của ta hơi nặng, có lúc còn thích dùng trọng lượng của kiếm hoàn để ám toán kẻ khác. Tuy nhiên nếu đã là đấu kiếm pháp vậy thì ta sẽ không dùng trọng lượng của kiếm hoàn để ám toán Long Du sư huynh nữa.”

Tần Mục tốt bụng nhắc nhở:

“Sư huynh cẩn thận.”

Phụt…

Kiếm vũ khắp trời, tám ngàn thanh kiếm bay ra khỏi túi Thao Thiết sau lưng, cắm đầy mọi ngóc ngách của tiên sơn, nơi nào cũng là kiếm.

“Mời!”

Tần Mục mỉm cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi