Tần Mục cảm thấy nao nao. Nếu như Chân Thiên lão mẫu vẫn trốn bên trong Chân Thiên cung, như vậy chính là địch tối ta sáng. Chân Thiên lão mẫu đánh lén bọn họ, ai có thể đỡ nổi?
Duyên Khang quốc sư có thể chống đỡ hay không hắn cũng không biết, nhưng hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối không ngăn được!
Cho dù Chân Thiên lão mẫu không đánh chết Duyên Khang quốc sư, nhất định có thể giết chết bản thân.
- Mục tiêu Chân Thiên lão mẫu là ta hay Duyên Khang quốc sư?
Tần Mục nháy mắt mấy cái, lực uy hiếp của Duyên Khang quốc sư càng lớn. Quốc sư tu thành Thần Kiều, trừ đi Bá Cẩu và giả thân của nàng, theo lý mà nói, mục tiêu của nàng hẳn là quốc sư.
Trong sa mạc hỏa diễm, tượng thần Chân Thiên lão mẫu đã nhiều lần ra tay với Tần Mục. Hơn nữa lần này đánh hạ Chân Thiên cung, Tần Mục công lao hàng đầu, so sánh với quốc sư, Chân Thiên lão mẫu hận Tần Mục hận ý sâu hơn.
- Bất kể nói thế nào, ta vẫn phải ở bên cạnh quốc sư, nửa bước không rời!
Trong lòng hắn âm thầm hạ quyết tâm.
Duyên Khang quốc sư đưa tay điểm một ái, rất nhiều nữ tử trên vách tường tách ra, lộ ra bích họa thứ tư.
Bích họa thứ tư ghi lại một trận đấu, Chân Thiên lão mẫu đại chiến với thuyền Thái Dương và thuyền Nguyệt Lượng.
Trận chiến tranh này là do Chân Thiên lão mẫu chủ động khơi mào, nàng giết vào Đại Khư, hấp dẫn thuyền Nguyệt Lượng cùng thuyền Thái Dương trong Đại Khư đáp trả. Sa mạc hỏa diễm rút đi, rốt cuộc hỏa diễm trong sa mạc lại hủy rất nhiều thuyền Nguyệt Lượng cùng thuyền Thái Dương.
Tình cảnh chiến đấu trong bích họa rất hùng vĩ, khổng lồ là thuyền mang đại lục và kéo mặt trời cùng mặt trăng. Thái Dương Thủ và Nguyệt Lượng Thủ đứng trên thuyền to lớn, dáng người vĩ đại nhưng dung mạo bỉ ổi, vừa nhìn đã biết là ác đồ.
Nhưng tham dự chiến đấu không chỉ có Chân Thiên lão mẫu, còn có thần linh trên trời. Chẳng qua trong bích hoạ, những thần linh kia bị vẽ rất nhỏ. Chân Thiên lão mẫu thì anh dũng thần võ, ánh sáng vạn trượng, có khí khái đỉnh thiên lập địa. Các thần linh khác trong mắt nàng chỉ là đứa trẻ mới sinh.
- Chân Thiên lão mẫu có mạnh như vậy?
Tần Mục nghi ngờ.
Duyên Khang quốc sư nói:
- Ta nói cho ngươi biết chuyện xưa, ngươi sẽ biết Chân Thiên lão mẫu mạnh hay không mạnh. Có một ngày, hoàng đế mang theo ta và quần thần du lịch săn bắn, thu hoạch con mồi. Hoàng đế lệnh họa sĩ trong cung vẽ tranh, người họa sĩ kia vẽ hoàng đế lớn hơn thế rất nhiều.
Hai tay hắn mở ra hư không, lắc tay một chút, sau đó ngón vẽ ra một bức tranh:
- Mà ta, nhỏ như vậy. Hoàng đế đỉnh thiên lập địa, mà ta và quần thần đều rất nhỏ bé, trong đó ta rất nhỏ. Hơn nữa, thời điểm vẽ ta, họa sĩ vẽ ta rất bỉ ổi hung ác, lộ ra thần thái nham hiểm xảo trá. Hoàng đế không hài lòng, lệnh họa sĩ vẽ tiếp nhưng người họa sĩ kia vẽ tiếp, cũng là như vậy. Ngay sau đó Hoàng đế liền cách chức hắn, bảo hắn xéo về nhà.
Tần Mục hiểu rõ ý của hắn, cười nói:
- Người vẽ bức họa đang tâng bốc Chân Thiên lão mẫu. Chân Thiên lão mẫu chưa hẳn mạnh hơn ngươi, nếu không nàng sẽ không dùng giả thân đánh lén ngươi.
- Có lẽ thực lực Chân Thiên lão mẫu rất mạnh, nhưng chiến lực của nàng có thiếu hụt quá lớn. Pháp lực của nàng cực mạnh, nhưng pháp thuật đi theo con đường vạn vật có linh vạn vật có thần. Nàng không lộ diện, ta không làm gì được nàng. Nàng lộ diện, nàng chết.
Duyên Khang quốc sư có tự tin mãnh liệt, đột nhiên chuyển biến chủ đề. Dường như đang nhắc nhở Tần Mục, hắn nói:
- Bên cạnh hoàng đế có dạng người tâng bốc nịnh hót như thế, trên thân ngươi có một chút quyền thế, làm sao không có loại người này? Nhưng có người như thế không đáng sợ, đáng sợ là loại người này có tâm tư khác. Hắn vẽ ta và quần thần rất nhỏ, việc này không gì đáng trách. Nhưng hắn không nên vẽ ta nham hiểm xảo trá, trong đó liên lụy tới căm hận của hắn. Hắn muốn mượn cơ hội vuốt mông ngựa ảnh hưởng quan niệm của ta trong lòng hoàng đế. Hoàng đế cho rằng ta nham hiểm xảo trá, nhờ vào đó diệt trừ ta, ngăn cản cải cách biến pháp. Mông ngựa cùng ám tiễn đặt chung một chỗ, khó lòng phòng bị.
Hắn nhìn về phía Tần Mục, giống như cười mà không phải cười nói:
- Giáo chủ quyền cao chức trọng, quyền lực của ngươi bao lớn, có đôi khi hoàng đế cũng không sánh nổi ngươi. Ngươi cần phải cẩn thận ám tiễn giấu trong rắm của ngươi.
Tần Mục dở khóc dở cười, ám tiễn giấu trong rắm, quốc sư vừa đùa vừa nói tục.
Chẳng qua trong sinh hoạt quả thực rất dễ dàng đụng phải loại người này, thời điểm vuốt mông ngựa còn hãm hại đối thủ cạnh tranh, dụng ý khó dò. Duyên Khang quốc sư nhắc nhở rất đúng.
- Trên bích họa có Chân Thiên lão mẫu, còn có thần linh khác, những thần linh này đến từ đâu?
Tần Mục quan sát bích hoạ, hắn quan sát kỹ hình vẽ. Phân biệt diện mạo, đột nhiên nhận ra một người, nói:
- Ngọc quân ở trong đó! Chẳng lẽ là thần linh Thượng Thương? Không đúng, không hoàn toàn là thần linh Thượng Thương!
Hắn nhận ra một gương mặt khác.
Hắn lấy ra một quyển trục trong túi Thao Thiết, nhẹ nhàng bày ra, nhiều lần so sánh với thần linh trong quyển trục với bức tranh.
Duyên Khang quốc sư đưa đầu tới, hơi ngẩn ra:
- Đây không phải giáo chủ vẽ bái hồn đồ?
- Là bản vẽ này.
Tần Mục ngẩng đầu quan sát bích hoạ, nói:
- Ban Công Thố có thần thông bái hồn cực kỳ quái lạ. Lúc hắn bái hồn, sau lưng xuất hiện hư ảnh một pho tượng thần ma, ta dựa vào hư ảnh thần ma vẽ ra quyển trục. Quốc sư mời xem, thần ma này có bao nhiêu tương tự với thần ma trong tranh?
Duyên Khang quốc sư quan sát vài lần, nhẹ gật đầu.
Tần Mục lộ ra vẻ không hiểu, lẩm bẩm:
- Thần ma sau lưng Ban Công Thố từng xuất hiện trong thế giới này. Hắn cũng giống như Chân Thiên lão mẫu, một sáng lập Chân Thiên cung, một sáng lập Lâu Lan Hoàng Kim cung. Như vậy, thần ma kia còn trong thế giới này không? Nếu như hắn còn ở đó...
Hắn có cảm giác không rét mà run.
Môn thần thông của Ban Công Thố là bái người nào đó. Nếu như do thần ma kia thi triển, như vậy ai có thể xứng đáng hắn cúi đầu?
- Bích họa nơi này ghi chép lịch sử của Chân Thiên lão mẫu, không có thứ ta muốn.
Duyên Khang quốc sư lắc đầu, rời khỏi đại điện, nói:
- Nếu như Chân Thiên cung thật sự là một phần của Thiên cung, như vậy bích hoạ nơi này sẽ ghi chép lịch sử càng xa xưa hơn, mà không phải lịch sử Chân Thiên cung. Nơi này khẳng định có ghi chép bích hoạ Thiên cung.
Tần Mục đi ra theo hắn, các nữ tử Ngọc gia lúc này mới có thể hoạt động.
Chiến đấu bên ngoài vẫn tiếp tục, cực kỳ hỗn loạn. Các đại thế gia đang tranh đoạt Chu Tước châu, vì thế chơi ngáng chân, ra ám chiêu với nhau.
Uy lực Chu Tước châu vô cùng lớn, không kém hơn Thanh Long châu. Là một trong tứ đại linh bảo Chân Thiên cung, tự nhiên cũng gây nên tranh đoạt.
Tuy Tây Thổ do nữ tử cầm quyền, nhưng đấu tranh đấu đá quyền lực lại không kém gì Duyên Khang.
Tần Mục đi theo Duyên Khang quốc sư tới chủ điện Chân Thiên cung, bích hoạ nơi này khác với các cung điện khác.
Duyên Khang quốc sư đứng trước một bích họa, sắc mặt bình tĩnh quan sát, đột nhiên khóe mắt hắn co giật và sợ hãi.
Tần Mục cũng nhìn vào bích họa này, nhìn thấy trên bích họa là Thiên Đình sừng sững. Có một pho tượng người mặc trang phục Đại Đế mở tiệc chiêu đãi chúng thần, vô số thần linh đến chầu.
- Thổ Bá!
Tần Mục giật mình, hắn nhìn thấy Thổ Bá mọc sừng trong vô số thần linh.
Trong bích họa trước mặt, địa vị Thổ Bá cực cao, khuôn mặt mơ hồ không thể phân biệt.
Trong bích họa này cũng có rất nhiều gương mặt mơ hồ không thể nhận ra.
Cũng nói rõ có rất nhiều người giống như Thổ Bá.
Trong tranh có vô số thần linh muôn hình vạn trạng, sinh động như thật. Bức họa sống động như thật, hiển nhiên họa sĩ vẽ bích hoạ cực kỳ cao minh.
Ánh mắt Tần Mục nhìn tới nhìn lui trong bích họa, từ đầu đến cuối không có phát hiện chân dung Chân Thiên lão mẫu, cũng không có tìm được Bá Cẩu:
- Chẳng lẽ khi đó Chân Thiên lão mẫu còn chưa ra đời?
Khóe mắt Duyên Khang quốc sư đang co giật, giọng nói khàn khàn:
- Đây mới thật sự là Thiên cung, đây mới thật sự là Thiên cung. Khó trách, Khai Hoàng quốc cũng diệt.
Tần Mục bắt lấy tay hắn. Tay Duyên Khang quốc sư đang run rẩy, trong mắt lộ ra sợ hãi thật sâu, bàng hoàng và mờ mịt.
- Quốc sư bị một bức tranh hù dọa?
Tần Mục cười nói.
Duyên Khang quốc sư đưa tay tránh thoát, giọng nói mất mát:
- Ngươi không sợ? Ngươi không nhìn thấy Thiên cung có nhiều thần linh không kể xiết? Ngươi không nhìn thấy Thổ Bá cũng ở trong đó hay sao? Ngươi không biết thời kì Khai Hoàng hủy diệt cũng là thần linh Thiên cung ra tay sao?
Hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, cười ha ha nói:
- Ta vốn cho rằng mình có thể loại bỏ mục nát, trả lại cho thế gian một thế giới tươi sáng, không cho chúng sinh mơ hồ. Dân chúng có thể phá vỡ hoang thần, đánh tan tâm thành kính với thần linh, có dũng khí dũng lực đấu với trời, lại không nghĩ rằng chỉ là chuyện tiếu lâm! Tần giáo chủ, ngươi cái gì cũng không biết! Ngươi không biết, ta tiếp tục biến pháp, Duyên Khang quốc cũng sẽ có kết quả giống nhau! Hắc hắc, biến pháp, hắc hắc!
Hắn mất hết can đảm, hồn bay phách lạc, phất tay nói:
- Ta không đi Thượng Thương, sau khi trở về ta sẽ dẫn thê nhi ẩn cư. Giáo chủ, ngươi... Ngươi tiếp tục làm giáo chủ của ngươi đi, còn biến pháp, ngươi đừng đụng vào.
Hắn xoay người đi ra ngoài điện, thần thái tiêu điều, đột nhiên mất đi dũng khí tranh đấu với trời.
- Thiên Vương, vừa rồi ngươi hỏi ta có biết hay không. Ta bây giờ trở về đáp ngươi!
Duyên Khang quốc sư dừng bước.
- Ta biết.
Tần Mục cười rất chói mắt.
- Ta liên luỵ còn sâu hơn ngươi. Khai Hoàng trong miệng ngươi, cũng họ Tần, trẻ mồ côi Khai Hoàng quốc bị diệt quốc đang đứng trước mặt ngươi.
Thân thể Duyên Khang quốc sư chấn động, bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn hắn, la lớn:
- Ngươi, ngươi...
Tần Mục tươi cười rực rỡ:
- Tên của ta có thể là giả, nhưng họ của ta không giả. Khai Hoàng Tần, chính là Tần của ta. Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì? Thiên Vương, ta đột nhiên có một ý tưởng, ngươi tới mài mực giúp ta.
Duyên Khang quốc sư vẫn khiếp sợ những lời Tần Mục lời vừa nói, hắn không hiểu ý nghĩa.
Tần Mục lấy ra bút vẽ, ném nghiên mực cho hắn, rất hứng thú quan sát bích họa làm Duyên Khang quốc sư đánh mất dũng khí. Sau một lúc lâu, ánh mắt Tần Mục sáng lên, tìm ra nơi mấu chốt, cười nói:
- Nghiên mực xong chưa?
Duyên Khang quốc sư ngơ ngơ ngác ngác, cầm nghiên mực trong tay, Tần Mục cười nói:
- Thiên Vương, ngươi hiện tại không giống ngươi. Thánh Nhân năm trăm năm mới xuất hiện ở đâu?
Duyên Khang quốc sư hít một hơi thật dài, hắn ném vô số suy nghĩ ra khỏi đầu, hết sức chuyên chú mài mực vì hắn.
Tần Mục nâng bút liếm đủ nước mực, hắn bôi bôi vẽ vẽ thêm mấy bút lên một góc bức họa, cười nói:
- Giúp ta rửa sạch bút mực.
- Ngươi!
Duyên Khang quốc sư cố nén nộ khí, lạnh nhạt nói:
- Thời kì Khai Hoàng đã qua hai vạn năm, thế tử Khai Hoàng chưa hẳn có địa vị cao quý hơn nông phu. Nếu ngươi trêu đùa ta, ta gây khó dễ ngươi cả đời.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Ngươi rửa sạch lại nói.
Duyên Khang quốc sư rửa bút, rửa rất nghiêm túc. Hắn làm chuyện gì rất chân thành, cẩn thận tỉ mỉ.
Tần Mục cất kỹ bút nghiễn, bắt lại tay hắn. Hắn tung người hướng bích hoạ đánh tới, cười nói:
- Ta dẫn ngươi đi đến nơi hẹn, Thiên Đình thịnh yến!
Hai người tiến vào trong bức họa, thân thể biến mất, không đẹp như bên trong tranh.