MỤC THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thấy mọi người sắp bỏ đi, Mục Vỹ chợt lên tiếng: “Cha, Tần lão thái gia, chẳng lẽ vừa rồi hai người không nghe thấy có ai đó nói gì sao?”
Ai đó nói gì ư?
Nghe Mục Vỹ nói vậy, người nhị trưởng lão run lên.

“Ban nãy, con nghe thấy có người nói là nếu con chữa khỏi bệnh cho Tần tiểu thư thì người đó sẽ đồng ý, đúng không thưa nhị trưởng lão?”
“Vỹ Nhi, không được hỗn!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã hướng cặp mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào nhị trưởng lão.

Mục Lâm Thần biết, nếu ông ấy không can ngăn, khéo Mục Vỹ sẽ bắt nhị trưởng lão làm thật mất.

Dù gì thì Mạt đại sư cũng đang ở đây, kiểu gì ông cũng sẽ bênh vực cho Mục Vỹ, còn nhị trưởng lão thì không dám phản kháng.

“Thôi bỏ đi, có nhiều người thối mồm thối miệng, con chẳng thèm nghe.

Nghĩa phụ, trong học viện còn chút chuyện cần con xử lý, con đi trước đây ạ!”
Mục Vỹ bỏ lại một câu, rồi chạy mất dạng.

Nếu bắt nhị trưởng lão làm như vậy thật thì chắc cả nhà họ Mục sẽ loạn hết lên mất.

Thấy Mục Vỹ rời đi, Mục Lâm Thần cười khổ.

Còn nhị trưởng lão ở phía bên này thì đang có vẻ mặt khó coi như miếng gan lợn.

Lão ta không ngờ mới mấy ngày mà Mục Vỹ đã thay tính đổi nết, đã thế tối qua, hắn còn chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao.

Sao bỗng dưng tên vô dụng này lại trở nên giỏi giang như vậy, thậm chí đến Mục Nguyên cũng không phải là đối thủ của hắn.


“Nhị trưởng lão!”
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai lão ta.

“Nhị trưởng lão, tên nhãi Mục Vỹ này tự dưng lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

Sau này, chắc chắn nó sẽ là trở ngại lớn nhất cho đám Mục Lang và Mục Nguyên.

Chúng ta cần phải loại bỏ nó ngay để phòng trừ hậu hoạ về sau!”, đại trưởng lão nói một cách nham hiểm.

“Ta biết rồi, nhưng chuyện này cần phải lên kế hoạch cẩn thận!”, nhị trưởng lão nhìn Mục Vỹ rời đi với ánh mắt như con rắn độc, rồi nói: “Ở trong thành Bắc Vân không tiện ra tay, phải dùng vài mối quan hệ mới được!”
Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu ý của đối phương.

Trong lòng Mục Vỹ thấy rất vui vì đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao.

Hơn nữa, hôm nay hắn đã đạt đến cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác.

Hôm qua, dưới sự ảnh hưởng của thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong cơ thể mình đã bắt đầu sinh ra một chút kình khí.

Cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác sẽ giúp kinh mạch sinh ra khí kình cho cơ thể.

Khí kình chính là lấy nhu thắng cương, yếu thắng mạnh.

So với sức mạnh của cơ thể thì sức mạnh của khí kình ảo diệu hơn nhiều.

Nhưng Mục Vỹ cũng biết, bây giờ cơ thể của hắn vừa được Tôi Cốt Đan cải tạo, nếu hắn thăng cấp quá nhanh thì sẽ gây ra tai hoạ.

Học viện Bắc Vân!
Trước kia, mỗi khi bước chân vào Học viện Bắc Vân, trong lòng Mục Vỹ lại sinh ra một cảm giác kháng cự.

Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác, hắn bước đi thong dong, đi dạo trong học viện một cách ung dung tự tại.

Bụp…
Có vài bóng người đang túm tụm lại trong một rừng cây nhỏ ở phía trước.

Một người thiếu niên ăn vận đẹp đẽ đang tung một quyền vào mặt của một thiếu niên khác đang nửa quỳ dưới đất.

Người thiếu niên quỳ dưới đất mặc một bộ đồ bằng sợi đay, dáng người thanh mảnh, nhưng mặt của người đó đang sưng phù, khiến người ta không thể khen nổi.

Dù học viện Bắc Vân là học viện do hoàng gia xây dựng ở thành Bắc Vân, nhưng có cả con cháu của gia tộc tầm trung và những nhà nghèo khó, vì thế hay xảy ra xô xát giữa các học trò với nhau.

Mục Vỹ nhớ tới địa vị hiện tại của mình, nên chuẩn bị đi vòng qua.

Đám trẻ gây lộn, hắn thật sự không muốn nhúng tay vào.

“Chậc! Tề Minh, cha ngươi là con bạc, còn mẹ ngươi là gái điếm.


Ngươi là cái loại dân đen thấp hèn nhất.

Sau này mà gặp ông đây thì phải cuốn xéo ngay, nhớ chưa!”
Tề Minh?
Nghe thấy cái tên này, Mục Vỹ ngẩn người.

“Mẹ kiếp, học trò của mình!”, Mục Vỹ cẩn thận lục tung trí nhớ, rồi không nhịn được chửi thề một câu.

Tề Minh là học trò của lớp Mục Vỹ đang dạy.

Cậu ấy có xuất thân bần hàn, đỗ vào Học viện Bắc Vân là nhờ thực lực của bản thân.

Trong ấn tượng của Mục Vỹ, cậu nhóc này luôn hiền lạnh, nhưng sao lại chọc vào đám người này vậy?
“Điêu Doãn, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Tề Minh bị mấy người ghì dưới đất, dữ dằn nói: “Có giỏi thì một đánh tay đôi với ta một trận!”
“Đánh tay đôi? Ha ha…”
Thấy Tề Minh nói vậy, Điêu Doãn cười lớn nói: “Tề Minh, ta thấy ngươi điên thật rồi đấy.

Thầy dạy của các người là một tên đần độn, cho nên các ngươi bị hắn dạy cho ngu theo rồi.

Ông đây có người thì việc gì phải đánh tay đôi với ngươi?”
Mẹ kiếp! Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lập tức nổi điên.

Đã đánh học trò của ta rồi lại còn chửi ta, Điêu Doãn này đúng là chán sống rồi!
“Dừng tay!”
Thấy Điêu Doãn vẫn định xuống tay tiếp, Mục Vỹ đi tới cạnh khu rừng nhỏ, rồi nhìn bọn họ.

“Học viện nghiêm cấm tụ tập đánh đấm riêng, Điêu Doãn, không lẽ trò không biết?”
Nghe thấy có người lên tiếng, người Điêu Doãn run lên.

Nhưng khi cậu ta quay người lại và nhìn thấy Mục Vỹ thì lại bật cười lớn hơn.


“Thầy Mục?”
Ở phía này, Tề Minh cũng không ngờ Mục Vỹ lại xuất hiện ở đây.

Trước kia, cậu ấy cũng đã từng bị người khác bắt nạt, nhưng lần nào Mục Vỹ nhìn thấy cũng đều sợ trốn không kịp.

Song lần này, hắn lại xông tới, đúng là khiến cậu ấy thấy khó tin.

“Ta còn tưởng ai, ra là Mục đại ngốc!”, Điêu Doãn chẹp một tiếng, rồi xua tay nói: “Đồ ngốc kia, nể mặt ngươi là người của nhà họ Mục nên ta không đánh ngươi, cuốn xéo ngay!”
Điêu Doãn biết thân phận con riêng của Mục Vỹ, trong nhà họ Mục, hắn còn không bằng một tên người làm.

Trong mắt cậu ta, Mục Vỹ vẫn là tên ăn hại lúc trước.

Nhưng kiếp trước, Mục Vỹ là Tiên Vương chí tôn của đại thế giới Vạn Thiên, nên khi nghe thấy lời này, hắn đã bốc hoả từ lâu.

“Cuốn xéo?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Điêu Doãn không coi ai ra gì, ức hiếp bạn học, hơn nữa còn cả gan mắng chửi thầy dạy.

Theo quy định của học viện thì hôm nay, thầy Mục ta đây sẽ cố dạy cho trò một bài học vậy!”
Điêu Doãn không biết hôm nay Mục Vỹ lên cơn điên gì nên bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Mục Vỹ của trước kia thi thoảng cũng nhúng tay vào chuyện ẩu đả của học trò, nhưng ngược lại sau khi bị đám học trò ấy dạy cho một bài học, hắn đã trở nên biết điều hơn.

Không biết hôm nay sao hắn lại thò mặt ra đây nữa!
Thầy Mục
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi