MỤC THẦN


“Bịch” một tiếng, đầu gối bị đau khiến Mặc Dương lảo đảo, quỳ một chân xuống đất.

“Trò Mặc Dương, thầy biết trò muốn xin lỗi ta nhưng cũng không đến mức phải quỳ xuống đâu!”, thấy Mặc Dương quỳ một chân xuống đất, Mục Vỹ thờ ơ nói.

Hắn dễ dàng nhìn ra được, Mặc Dương đang ở cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác.

Chỉ là tầng thứ tư thân xác của Mặc Dương mới bằng sức chín trâu hai hổ, còn không bằng một nửa sức lực của Mục Vỹ!
Trước mặt Mục Vỹ đúng là không đáng nhắc tới.

“Mục Vỹ thầy…”
Bộp…
Mặc Dương chưa kịp nói hết câu, lại một viên phấn đâm thẳng vào miệng gã, máu me be bét.

Lần này Mặc Dương thực sự biết sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Mục Vỹ.

Toàn bộ lớp học lặng ngắt như tờ, ai cũng nhìn Mục Vỹ như đang nhìn quái vật.

Ngày trước ở trong lớp học, Mục Vỹ chỉ tỏ ra quái dị.

Thế nhưng lần này, hắn thị uy khiến tất cả học trò đều phải khiếp sợ.

Thầy Mục trước giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ mấy ngày nay lại như biến thành người khác.


“Mục Vỹ, sao ngươi dám phạt học trò trước mặt mọi người.

Ngươi còn coi quy định của Học viện Bắc Vân ra gì không?”
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gầm thét giận dữ.

Không biết từ bao giờ ngoài cửa lớp học đã xuất hiện một bóng người.

Người đó mặc quần áo màu xanh, dáng người khôi ngô, râu ria rậm rạp, tay chân to lớn trông rất uy nghiêm.

Thầy giáo của Học viện Bắc Vân, Cận Đông!
Mặc Dương đang quỳ một chân dưới đất trông thấy bóng người đứng ngoài cửa lập tức đứng phắt dậy chạy tới sau lưng Cận Đông, há mồm ú ớ không biết đang nói cái gì.

“Thì ra là thầy Cận Đông.

Ngươi không ở trong lớp của ngươi, chạy tới chỗ ta làm gì?”, Mục Vỹ lên tiếng đáp.

Dựa vào ký ức lúc trước, Mục Vỹ đã hiểu rõ.

Cận Đông dựa vào thực lực của chính mình để được dạy học ở học viện Bắc Vân, rất phản cảm với thế lực của các gia tộc.

Thế nên hắn ta rất ghét đồ vô dụng dựa vào gia tộc ăn không ngồi rồi trong học viện như Mục Vỹ.

Bởi vậy, ngày thường hắn ta thường xuyên tìm cách gây rắc rối cho Mục Vỹ, hoặc là trách phạt hắn vì kiểm tra lớp học không đạt, hoặc là chê trách hắn bị đánh giá thấp nhất.

Với tính cách của Mục Vỹ kia, hoàn toàn không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng nổi.

Thế nên toàn bộ mọi người trong Học viện Bắc Vân đều biết, Mục Vỹ trông thấy Cận Đông cứ như chuột thấy mèo.

“Thầy Cận, thầy ta đánh trò!”, Điêu Doãn đột nhiên nhảy ra từ sau lưng Cận Đông, chỉ vào Mục Vỹ hét lên: “Hôm nay, Tề Minh khiêu khích trò.

Trò và cậu ta đọ sức mấy chiêu, cậu ta không đánh lại được.

Mục Vỹ không để ý tới thân phận của mình, ỷ đông hiếp yếu đánh học trò.

Xin thầy Cận làm chủ cho trò!”
“Hừ! Mục Vỹ, lúc đầu ta còn nghi ngờ lời nói của Điêu Doãn, nhưng bây giờ ngươi lại ngang nhiên đánh học trò, còn sai khiến học trò của mình đánh nhau với bạn học cùng học viện.

Ta thấy ngươi ngứa đòn rồi đấy!”
Cận Đông không thèm nể mặt Mục Vỹ, lớn tiếng quát tháo.

“Ơ hay, đây là lớp học của ta, ta muốn quản thế nào thì quản.


Ngươi nghĩ ngươi là viện trưởng à?”, Mục Vỹ khịt mũi xem thường.

“Ngươi muốn chết hả?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cận Đông không nhịn được nửa.

Trước đây lúc nào Mục Vỹ cũng phải ngoan ngoãn nghe hắn ta dạy bảo, lần này lại dám cãi lại.

Còn ở trước mặt đông đảo học trò.

Ở học viện Bắc Vân, Cận Đông là thầy giáo trung cấp, còn Mục Vỹ chỉ mới là thầy giáo sơ cấp.

“Hôm nay ta sẽ thay mặt viện trưởng dạy dỗ ngươi!”, Cận Đông gằn giọng quát, giơ cánh tay tỏ khỏe ra, tung đấm về phía ngực Mục Vỹ.

Hắn ta tin chắc với thể chất của Mục Vỹ, chịu một đấm này đủ để hắn nằm liệt giường ba đến năm tháng.

Cũng để cho thằng vô dụng này hiểu được, dựa vào thế lực của gia tộc để vào học viện chỉ là kẻ vô dụng!
“Cút ra!”
Mục Vỹ không thèm né tránh, vận dụng toàn bộ sức mạnh của thân xác đánh ra Phá Ngọc Quyền.

Phá Ngọc Quyền, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, dùng khí thế thấy chết không sờn để ép lui kẻ địch.

Xong đời rồi!
Thấy Mục Vỹ không tránh đòn, đám học trò vây quanh đều sợ ngây người.

Cận Đông là thầy giáo trung cấp của học viện Bắc Vân, là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứu sáu của thân xác, dùng khí phá mạch, khí kình còn mạnh mẽ hơn cả sức mạnh của thân thể.

Hơn nữa, khi Cận Đông mới còn ở cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác đã có thể đánh bại cao thủ cảnh giới Ngưng Mạch.

Mục Vỹ yếu đuối sao có thể là đối thủ của hắn ta?

Bọn họ đã tưởng tượng ra hình ảnh Mục Vỹ chật vật phun máu.

Bịch…
Tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai bóng người lập tức tách ra.

Chỉ là cảnh tượng phun máu mà mọi người dự đoán không hề xuất hiện.

Sắc mặt Mục Vỹ hơi nhợt nhạt, lùi lại ba bước cứng rắn hứng chịu cú đấm của Cận Đông.

Không ngờ hắn lại chống đỡ được một đấm của võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác!
“Hừ, không ngờ đồ vô dụng này đã đạt đến cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác, trong người còn sản sinh ra một tia khí kình, khó trách dám cứng miệng với ta!”
Cái gì?
Hơn ba mươi học trò đều sợ chết khiếp.

Cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác, trong cơ thể sinh ra một tia khí kình!
Thầy Mục luôn bị bọn họ chê vô dụng lại trở thành võ giả!
Lúc trước bọn họ biết rõ, cùng lắm Mục Vỹ chỉ đạt cảnh giới Tôi Thể - tầng thứ nhất của thân xác mà thôi.

Mới vài ngày trôi qua, hắn đã nhảy tới cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác!
“Cho dù là vậy, trước mặt ta ngươi vẫn chỉ là kẻ vô dụng!”, thấy Mục Vỹ không bị thương, Cận Đông khinh thường nói: “Một đấm vừa rồi ta chỉ dùng không đến ba phần sức lực!”
“Ha ha…”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ngại quá, ta chỉ mới dùng hai phần!”
Ha ha, ai chẳng biết khoác lác!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi