MỤC THẦN


“Chờ đã, trên người mấy tên này có linh thạch, võ kỹ, bảo bối gì đó, đừng quên lấy về!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được trợn trắng mắt.

Giờ phút này hắn vẫn còn nhớ tới mấy thứ đó, đúng là tham tài như mạng!
“Phải rồi, Bát Hoang Ngâm của Đông Phương Ngọc, võ kỹ này quá thần bí mạnh mẽ, nhất định phải lấy về!”, Mục Vỹ lại căn dặn.

“Biết rồi, đúng là tham tiền!”
...!
Dưới chân một ngọn núi của dãy Bắc Sơn có một hang động cao hơn hai mét, cửa hang có nhiều tảng đá chất đống.

Lúc này trong động có hai người đang xếp bằng.

Chính là Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.

Toàn thân Mục Vỹ có khói đen lượn lờ, tràn ngập hơi thở chết chóc.

Dù là Diệu Tiên Ngữ ngồi cách hắn ba mét vẫn có thể cảm nhận được.

Mà trong cơ thể Mục Vỹ, khói đen quấn quanh từng đường kinh mạch, len lỏi trong từng mạch máu.

Khói đen không ngừng thẩm thấu vào người hắn.

Mục Vỹ dễ dàng cảm giác được trong làn khói đen này có sức mạnh cắn nuốt mãnh liệt, đang cắn xé cơ thể mình.


“Chết tiệt!”
Mục Vỹ đang dùng hết mọi cách những vẫn không thể giải quyết được làn khói đen này.

“Tiếc là cảnh giới hiện giờ của mình quá thấp.

Nếu có thể vào được cảnh giới Linh Khiếu, mở ra mười khiếu huyệt, có chân nguyên tẩm bổ thì đám tử khí này chẳng là cái thá gì!”
Trong lúc tuyệt vọng, hắn bỗng cảm thấy toàn thân trên dưới của mình đều bị khói đen tràn vào.

Nhưng duy nhất phần đầu vẫn còn bình thường.

Khói đen chỉ dâng lên đến cổ, không thể tiến thêm một bước nào nữa.

“Trong đầu…”
Mục Vỹ đột nhiên nhớ ra trong đầu của hắn chỉ có Tru Tiên Đồ.

“Chẳng lẽ là vì Tru Tiên Đồ?”
Mục Vỹ giật mình kinh hãi, lập tức dùng hết sức khống chế chân nguyên trong người quấn theo một tia khói đen chạy lên đầu.

Chỉ trong chớp mắt, Mục Vỹ liền cảm thấy khói đen tỏ ra bài xích như thể trong đầu hắn có thứ khiến nó sợ hãi.

“Sợ? Ngươi càng sợ ta càng phải kéo ngươi vào!”
Mục Vỹ cắn chặt răng, mặc kệ khói đen phản kháng, chân nguyên vẫn tuôn ra mạnh mẽ đẩy nó lên đầu hắn.

Đoàng…
Cuối cùng tia khói đen kia không phản kháng lại được, bị kéo vào trong đầu Mục Vỹ.

Ngay khi nó vừa tiến vào, một góc Tru Tiên Đồ trong đầu hắn ầm ầm mở ra.

Lực hút bàng bạc khuấy động trong đầu khiến hắn như sắp hôn mê.

Giờ phút này trong đầu hắn như có từng lưỡi dao đảo lộn muốn đập vỡ đầu hắn ra.

“Hừ! Mặc kệ kiếp trước ngươi lợi hại thế nào nhưng hiện giờ ngươi và ta đã hòa vào làm một, ta chính là chủ nhân của ngươi.

Đừng quá đắc ý, sẽ có ngày ta xé mở bức tranh nát nhà ngươi ra!”
Mục Vỹ nhịn đau, không ngừng mắng chửi.

Ầm…
Hắn vừa mắng xong, một luồng sức mạnh khổng lồ từ góc đã mở của Tru Tiên Đồ lan ra khắp người hắn.

Luồng sức mạnh ấy tràn đầy sức sống, chữa lành toàn bộ vết thương trên người Mục Vỹ.


Dần dà, khí kình trong cơ thể hắn không ngừng tăng vọt.

Dùng khí nuôi mạch!
Sắp đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác rồi!
Mục Vỹ mừng rỡ, bắt đầu cẩn thận cảm ngộ.

Mặc dù khí kình không mạnh bằng chân nguyên nhưng lại mềm dẻo linh hoạt, đem đến cảm giác mềm mại với kinh mạch đã được tôi luyện.

Vậy nên cảnh giới Ngưng Mạch, dùng khí nuôi mạch là cách nuôi dưỡng kinh mạch của võ giả tốt nhất.

Mục Vỹ hiểu con đường tu luyện của võ giả sẽ gặp phải vô vàn hiểm nguy.

Nhất định phải xây dựng cơ sở vững chắc trong quá trình tu luyện mười tầng của thân xác để thân xác trở nên hoàn mỹ.

Dù có ký ức và kinh nghiệm của kiếp trước nhưng Mục Vỹ vẫn không dám khinh thường, kiên trì làm từng bước theo khuôn phép!
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ thở hắt ra, hài lòng cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể.

Quả nhiên, cảnh giới Ngưng Mạch mạnh hơn cảnh giới Ngưng Khí rất nhiều.

Dùng khí nuôi mạch, khiến tĩnh mạch cũng tràn đầy sức mạnh khí kình, tính dẻo dai và sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều.

Chắc chắn cảnh giới Ngưng Khí không thể sánh bằng bước tiến này.

“Khói đen… biến mất rồi!”
Đến khi tỉnh táo lại, Mục Vỹ bất ngờ phát hiện khói đen trong người đã biến mất gần hết.

“Không đúng, không phải biến mất!”
Hắn đột nhiên cảm giác được trong bụng mình có một làn khói đen dày đặc được nén lại chỉ bằng ngón cái.

Nhìn qua trông nó như một viên thuốc màu đen.


“Cái này..”
Mục Vỹ kinh ngạc phát hiện lúc này khói đen được nén lại thành viên thuốc kia vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, co quắp trong bụng hắn như một con mèo, nằm yên không nhúc nhích.

Mục Vỹ thử tác động vào lại càng cạn lời.

Viên thuốc màu đen này lại chịu sự khống chế của hắn.

“Khói đen này do Đông Phương Ngọc lấy thân làm ấn, mượn sức mạnh thiên địa hóa thành, có sức phá hoại cực lớn.

Mình cứ giấu trong người, đến lúc quan trọng lấy ra bất ngờ tấn công đối thủ, còn lợi hại hơn cả ám khí!”
Sau khi quyết định, Mục Vỹ cảm nhận Tru Tiên Đồ, quả nhiên một góc bị mở ra của nó đang từ từ đóng lại.

“Sau này sẽ có thời gian tìm hiểu bí mật của ngươi!”
Hiện giờ cảnh giới quá thấp, Mục Vỹ cũng không lo Tru Tiên Đồ bỏ chạy.

Thời gian càng dài, Mục Vỹ có thể cảm giác được mối liên kết giữa hắn với Tru Tiên Đồ ngày càng chặt chẽ.

Đợi thêm một thời gian nữa chỉ sợ khó mà tách ra được.

“Lần này thu hoạch khá lớn, nhưng khiến mình kinh ngạc nhất lại là Bát Hoang Ngâm!”, suy tính xong xuôi, Mục Vỹ mới mở mắt ra.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi