MỤC THẦN


“Ngươi còn chưa chết sao ta nỡ chết trước?”
Mục Vỹ cười lạnh nhìn Mục Nguyên.

Gã năm lần bảy lượt muốn giết hắn, thực sự rất phiền phức!
“Ha ha…”
Đột nhiên Mục Nguyên cười phá lên: “Không chết đúng lúc lắm! Đỡ cho bảo bối trên người ngươi bị Đông Phương Ngọc cướp được.

Ba mươi hai người này là tử sĩ ông nội ta và đại trưởng lão âm thầm bồi dưỡng, không phải của gia tộc.

Bọn họ chỉ nghe lời ông nội ta và đại trưởng lão.

Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Thấy Mục Nguyên điên cuồng, Mục Lang và Mục Khoảnh không hề động đậy.

Bọn họ muốn xem thử rốt cuộc Mục Vỹ có thủ đoạn gì!
“Xin lỗi thầy Mục!”, Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh nhìn Mục Vỹ, chân thành nói: “Trò không nhịn được phải bật cười!”
“Không nhịn được cái gì?”
“Không nhịn được đám người này ngông cuồng tự kiêu! Ha ha…”
Diệu Tiên Ngữ cười khanh khách, ánh mắt giảo hoạt.

Cô ta đã ở cùng Mục Vỹ cả ngày, nhìn ra hắn rất mạnh.

Nó đến từ sự bình tĩnh của hắn.


Dù là đối mặt với Liễu Sơn Tứ Sát hay Cận Đông, thậm chí là Đông Phương Ngọc cao hơn hắn hai cảnh giới, hắn vẫn bình thản chắc thắng.

Lúc này nghe thấy đám người Mục Nguyên đắc ý, cô ta rất buồn cười.

Cười đám người Mục Nguyên, Mục Lang đều ngu dốt!
Nếu là nửa tháng trước, cô ta vẫn sẽ công nhận Mục Lang và Mục Khoảnh là thiên tài.

Nhưng so với Mục Vỹ hiện giờ, Diệu Tiên Ngữ cảm thấy hai người này quá tầm thường.

“Diệu Tiên Ngữ, đừng tưởng ông nội cô là Diệu Thanh thì cô có thể không kiêng nể gì.

Giết cô trong núi rừng hẻo lánh này, không ai biết được đâu!”
Sắc mặt Mục Nguyên khó coi, không nhịn được lớn tiếng quát.

“Xem ra ba ngón tay chưa đủ để cho ngươi một bài học!”
Thấy Mục Nguyên vẫn kiêu căng như cũ, Mục Vỹ lắc đầu.

“Ta khuyên ngươi biết điều đi!”, đúng lúc này Mục Khoảnh đột nhiên lên tiếng: “Chưa tính tới mười mấy cao thủ do ông nội ta bồi dưỡng, chỉ mình hai huynh đệ bọn ta cũng đủ giết ngươi dễ như trở bàn tay.

Mau giao bảo bối của ngươi ra đây!”
“Ây da, hai thiên tài nổi danh của nhà họ Mục lại làm trò giết người cướp đồ vậy sao?”
Diệu Tiên Ngữ bĩu môi cười lạnh.

“Mục Vỹ!”
Mục Lang vẫn không nói gì bỗng cất tiếng: “Ngươi có thể nhanh chóng quật khởi chắc chắn là vận mệnh của riêng ngươi.

Ta tự thấy tố chất bản thân không kém, không ham bảo vật của người.

Nhưng ngươi sỉ nhục ông nội ta trước mặt mọi người, ngươi nhất định phải xin lỗi ông ấy!”
Xin lỗi?
Nghe thấy Mục Lang giả vờ nói đạo lý, Mục Vỹ nhếch miệng cười.

“Nói xin lỗi cái gì, chẳng phải vẫn là thèm muốn bảo vật của thầy Mục sao?”, Diệu Tiên Ngữ khinh thường nói: “Đừng có giả bộ chính nghĩa ở đây nữa!”
“Vậy thì… ta không còn gì để nói!”
Ánh mắt Mục Lang trở nên lạnh lẽo.

Ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, năm bóng người bỗng bay thẳng tới chỗ Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ.

“Hừ!”
Cuối cùng Mục Lang không giấu được đuôi cáo, Diệu Tiên Ngữ hừ lạnh một tiếng định ra tay.

Nhưng cô ta còn chưa kịp ra đòn, năm tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.


Bịch bịch bịch…
Thậm chí cô ta còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy năm người kia chật vật chạy vọt về, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Sau khi đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác, kinh mạch trong người Mục Vỹ trở nên cực kỳ bền bỉ.

Sức mạnh thân xác của hắn đã đạt tới 30 tấn.

Dưới cú đấm của hắn, dù là một con voi Ma - mút cũng phải ngã lăn ra đất chết thảm.

“Ngươi… ngươi không phải tầng thứ năm, ngươi đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch - tầng thứ sáu của thân xác!”
Trông thấy cú đấm của Mục Vỹ, Mục Khoảnh khó tin nói.

“Phải thì đã sao?”
“Khó trách, khó trách Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông mất tích, là ngươi…”
“Không sai, ta đã giết bọn họ!”
Mục Vỹ thản nhiên nói: “Bây giờ đã biết thực lực của ta, các ngươi còn muốn lấy mạng ta nữa không?”
“Chuyện này…”
Lúc này, Mục Khoảnh đã bắt đầu do dự.

Dạo gần đây thực lực của Mục Vỹ tăng mạnh bất thường, thực sự quá quỷ dị.

Y tự thấy bản thân chưa chắc đã chống đỡ nổi cú đấm vừa rồi của Mục Vỹ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Đại ca…”
“Giết!”
Mục Lang lạnh giọng đáp.

Tuy lúc này Mục Vỹ cũng đã đột phá cảnh giới Ngưng Mạch nhưng dù sao cũng chỉ vừa mới bước vào.


Còn y đã bước một chân tới cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.

Trong người y đã sinh ra một tia chân nguyên, Mục Vỹ không đủ uy hiếp.

“Vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Mục Vỹ thầm cười khổ.

Dù sao Mục Lang và Mục Khoảnh cũng là thiên tài của nhà họ Mục.

Nếu thật sự giết bọn họ, sợ là nghĩa phụ cũng rất khó giải quyết.

Chỉ là hiện giờ… bọn họ muốn giết hắn, sao hắn có thể giống như thịt cá mặc người chém giết?
“Mục Vỹ!”
Mục Lang bước lên một bước, cất giọng nói: “Mười năm ngươi ở chi phụ vẫn luôn bị gọi là phế vật.

Có vẻ bây giờ ngươi đang quật khởi.

Có lẽ ngươi cho rằng bản thân cũng có thể được gọi là thiên tài như bọn ta!”
“Ta nói cho ngươi biết, phế vật vẫn mãi là…”
Bịch…
Mục Lang đang nói chuyện, đột nhiên vang lên tiếng động trầm đục.

Mục Vỹ vốn đang đứng cách xa mười mét thoắt cái xuất hiện trước mặt Mục Lang, tung ra một cú đấm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi