MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nga gật đầu đồng tình, suy nghĩ một hồi rồi nói - Hay mày cứ nói là môi trường không tốt, giám đốc không công nhận năng lực giấy, căng thẳng quá nên muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng gần tết rồi, bố mẹ chắc sẽ không nghi hoặc gì đâu.

Thảo im lặng, nhìn chằm chằm lên trần nhà, có lẽ Nga nói đúng, cô cũng muốn tìm hiểu về mối quan hệ của bố mình và mẹ Mẫn, nếu đó là sự thật thì cũng phải mạnh mẽ mà đối mặt thôi.

Thảo quyết định tối ngày mai sẽ lên xe về quê một thời gian, có thể sau tết sẽ vào lại, hoặc đến khi nào bản thân đủ tự tin có thể đối mặt với Mẫn.

Cô dặn Nga không được nói cho ai, kể cả Phúc, muốn lẳng lặng mà rời khỏi thành phố này.

Mẫn tan làm lại đến trước cổng chung cư của Thảo, ngồi trông ngóng phía xa, lần này anh đi một chiếc xe khác, để không bị nhận ra, dù không thể gặp được Thảo, cảm giác ở gần cô cũng làm anh cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Khoảng nửa tiếng sau thì quả thật anh đã nhìn thấy Thảo, nụ cười chưa kịp nở ra đã tắt ngụm khi thấy cô kéo theo chiếc vali, cô muốn rời bỏ anh sao, Mẫn vội vàng mở cửa xe chạy tới, Thảo đang cầm điện thoại gọi
taxi thì bị Mẫn nắm lấy cánh tay.

- Em muốn đi đâu?

Thảo không nghĩ đã ăn mặc kín mít như này mà Mẫn vẫn có thể nhận ra, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của anh, trái tim xót xa vô cùng, cô đã nhớ anh rất nhiều.

Nhưng không thể, giờ đây giữa hai người đã có một bức tường vô hình được dựng lên, cô không đủ mạnh mẽ để xuyên qua nó nữa.

Thảo lạnh lùng vùng tay ra, kéo vali quay đi ra ngoài lề đường, Mẫn chau mày, anh không hiểu tại sao cô lại đối xử với mình như vậy, không phải nói sẽ tin tưởng anh sao, ít nhất cũng nên cho anh một Cơ hội giải thích chứ.

Mẫn bước theo, kéo lấy tay cô.

- Em đừng lo, anh sẽ không kết hôn đâu!
Thảo lúc này không thể im lặng được nữa, Cơn tức giận đã dâng trào, anh vẫn không hiểu được lý do cô giận anh sao.

Thảo tháo khẩu trang ra, ánh mắt thống khổ nhìn anh, mệt mỏi nói
- Anh đừng làm phiền em nữa, chúng ta kết thúc ở đây đi.

Mẫn đau khổ lắc đầu, tay vẫn nắm chặt bàn tay Thảo không buông

- Tại sao em lại như vậy, chuyện hôn nhân anh có thể giải quyết mà.

Thảo thở dài, cô tỏ rõ sự tức giận, theo dòng cảm xúc mà lớn giọng
- Anh thật sự không hiểu sao, là anh đã không tôn trọng em.

Từ trước đến giờ, mọi việc anh đều làm theo ý mình, chưa một lần chia sẻ với em, anh nghĩ điều đó sẽ làm em vui sao, không, em rất ghét, rất buồn và thất vọng.

Giờ em chỉ muốn thoát khỏi anh, thoát khỏi cái mối quan hệ chết tiệt này, nếu có thể quay ngược thời gian, em ước mình không gặp được anh, để không phải đau khổ thế này.

Mẫn bị một màn chất vấn của Thảo làm bất động, thì ra đây là cảm xúc của cô mỗi khi anh làm điều gì đó cho cô sao, Mẫn trước giờ luôn sống trong sự kiêu ngạo của bản thân, cho rằng mọi việc anh làm đều đúng, anh chưa từng nghĩ đến điều đó sẽ gây tổn thương cho cô đến vậy, bàn tay nới lỏng, không biết nói gì ngoài ba từ
- Anh xin lỗi..

Thảo giựt tay về, cô mở túi xách lấy ra chiếc vòng cẩm thạch đặt vào tay Mẫn.

- Em trả lại cho anh, thứ này nặng quá, em không thể đeo nổi.

Thảo quay người bước đi, ra đến lề đường vẫy tay chiếc taxi đang tới, cô ngồi vào trong xe không thể kìm được cảm xúc nữa, hai hàng nước mắt tuôn ra, Thảo đưa tay lên ôm mặt mà khóc nghẹn, cô mong Mẫn có thể vì những lời nói quá đáng vừa rồi mà từ bỏ cô, thoát khỏi mờ hỗn độn này, trở lại là La Thái Mẫn hoàn hảo như trước.
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi