Mai nghe cách nói chuyện khá mất lịch sự của Thảo với sếp thì nhéo vào eo cô nhắc nhở, lúc
1
Thảo vừa nhăn mặt vì đau quay qua nhìn Mai thì Mẫn chợt cúi xuống cắn mất đầu chú gấu của cô.
- Ừ cũng được !
Mẫn đưa tay lau khoé miệng, nhếch một bên khoé mép rồi bước về phía cửa ra ngoài, để lại bốn con mắt ngơ ngác của Thảo và Mai chạm nhau.
- Vừa rồi giám đốc ăn kem của Thảo hả? Mai bàng hoàng hỏi lại.
- Hình như thế...!Thảo bất lực nhìn vào cây kem giờ chỉ còn một nửa.
- Giám đốc làm sao thế nhỉ? hay là giám đốc thích cậu? Mai nhìn vào cây kem của Thảo nghi hoặc hỏi.
- Đừng nói vớ vẩn! Cậu bảo giám đốc phải thích đại minh tinh còn gì.
.
- Biết đâu là hoàng tử lại thích lọ lem, haha.
Mai ra sức trêu chọc - Mình đùa thôi chứ Thảo nhà mình cũng không thua kém gì mấy minh tinh kia đâu nhé.
- Mai nói xong liền đưa hai tay ôm lấy mặt Thảo mà nựng.
- Thôi đi gớm quá, mau về làm việc nè, có muốn về nhà ngủ không đây.
Mai phá lên cười, ôm vào tay Thảo, cùng nhau về lại công ty, tuy Thảo tỏ vẻ không quan tâm.
nhưng trong lòng không khỏi lo lắng, La Thái Mẫn lại có biểu hiện như vậy ở trước mặt người khác, cô sợ sau này anh sẽ có những hành động kì lạ hơn.
Mẫn làm Thảo cảm thấy khó hiểu, mỗi lần gặp anh cô đều bị vẻ ngoài hoàn mỹ của anh thu hút, nhưng lại sợ cái tính cách cuồng bạo của anh, hành động của Mẫn ngày hôm nay có phải đang cảnh cáo cô về việc nhiều chuyện vừa nãy không nữa.
Thảo chỉ biết cười khổ, nhìn lên trời thầm.
cầu nguyện "ông trời ơi hãy giúp con tránh xa anh ta đi mà", không biết ông trời có nghe được tiếng cầu cứu của cô hay không mà bỗng nổ một tiếng sấm làm Thảo giật mình co rúm lại, "chắc ông đang chửi mình rồi, thôi tự lực cánh sinh vậy".
Cả hai quay trở về làm việc được một lúc thì Mai đã xong phần việc của mình, cô muốn ở lại.
giúp Thảo nhưng Thảo từ chối và bắt Mai phải về nhà nghỉ ngơi, không thể làm phiền Mai được, cô giúp đỡ Thảo như vậy là quá nhiều rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, công việc cũng được giải quyết tạm ổn, cô ngước lên nhìn đồng hố thì đã 9 giờ 30, chỉ còn một vài đồng nghiệp nam còn ở lại, mọi người đều đã về hết, Thảo cũng sắp xếp lại bàn làm việc và bộ tài liệu để ngày mai nộp báo cáo, bụng dưới của cô chợt nhói lên vài cơn, cảm nhận được có điều chẳng lành, Thảo bước vội vào nhà vệ sinh.
Đúng như cô nghĩ,
những trái dâu chín mọng cũng đã rụng xuống rồi.
Thảo không kìm được nhảy lên ăn mừng Cơn trời vậy là không sao rồi", nhưng mà chưa vui được mấy giây thì phải đối mặt với sự thật là cô không mang theo bảng phòng bị, giờ mọi người cũng về hết rồi không thể nhờ ai giúp đỡ được, cô tự chửi bản thân sao mà hậu đậu quá nên mới gặp toàn chuyện xui xẻo thế này, Thảo đành lấy giấy vệ sinh gấp lại vài lần đặt tạm, sau đó chậm rãi trở về bàn làm việc của mình.
La Thái Mẫn trong phòng buông tập tài liệu xuống bàn, dùng tay xoa bóp hai thái dương, anh quay ghế nhìn ra phía cửa kính đằng sau, thành phố vốn ồn ào về đêm đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều, giờ này có lẽ mọi người đang nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, anh quay lại nhìn ra phía ngoài chỗ bộ phận Marketing làm việc, không thấy Thảo đầu anh chợt cười thầm, chắc bị doạ sợ nên lại lén lút bỏ về rồi, vừa rồi Mẫn ra mua bao thuốc, muốn hít thở không khí một chút.
Lại nghe được một phần câu chuyện, việc bàn tán về anh cũng không phải lần đầu nên Mẫn cũng không quan tâm lắm, chỉ là suy nghĩ của Thảo đối với anh làm anh khá bất mãn nên mới tiến lại cho một chút cảnh cáo như vậy, cho chừa cái tội không thèm quan tâm đến anh.
- Nam, đi thôi! Mẫn đứng dậy cầm lấy áo khoác nói với thư kí Nam đang xử lý công việc tại bàn ghế sofa.
.