MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tony cảm thấy quá xấu hổ vì chuyện vừa rồi, khiến Thảo bị liên lụy như vậy, anh đã gọi điện cho Mẫn để xem sự quan tâm của Mẫn dành cho cô gái này đến mức nào, có thể anh sẽ bị chửi một trận không thương tiếc.

- Khoảng 15 phút sau thì Mẫn đã có mặt tại bệnh viện, Tony sau khi thấy bộ dạng sốt sắng của Mẫn thì mỉm cười hài lòng rồi quay đi, anh cần phải đi tìm cô gái đó, sự việc này không thể cho qua thế này được, anh đã khiến Thảo không những phải chịu vết thương thể xác mà cả lòng tự trọng cũng đã tổn thương.

La Thái Mẫn hốt hoảng chạy vào phòng cấp cứu nhưng không thấy ai, thấy một cô y tá bước qua, anh liền kéo tay cô lại.

- Cho hỏi, vừa rồi có cô gái được đưa vào đây đang ở đâu?

Vì là ngoài giờ hành chính nên bệnh nhân khá vắng, gương mặt đầy lo lắng nhưng không giấu nổi vẻ đẹp trai của Mẫn, làm cô y tá đứng hình mất vài giây rồi mới lên tiếng.

- Có phải bệnh nhân Bùi Ngọc Thảo không ạ?
Mẫn gật gật đầu, cô y tá chỉ về phía sau thì đúng lúc Thảo đã băng bó xong đi ra, nhìn thấy Thảo anh không kìm được mà chạy đến ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên tóc cô, hành động của Mẫn làm Thảo bất ngờ, cô cố gắng đẩy Mẫn ra rồi nói.

- Sao anh lại đến đây?
Mẫn bỏ qua câu hỏi của Thảo, anh đưa tay lên xoa vào khuôn mặt vẫn còn vết hằn của Thảo, xót xa lên tiếng.

- Là ai đã làm chuyện này? Thảo nhìn Mẫn lo lắng cho mình như vậy thì
bật khóc, hai hàng nước mắt cố gắng kìm nén nãy giờ lại lăn dài trên đôi má, cô như một đứa trẻ muốn được vỗ về an ủi, Mẫn vội ôm cô vào lòng, xoa xoa lên lưng - không sao rồi, anh ở đây! - Thảo cũng không đẩy anh ra nữa, mặc sức mà khóc trên áo anh.

Mẫn anh cứ nghĩ là Thảo gặp phải tai nạn thì đó, tâm trạng vô cùng bất an, khi nhìn thấy được hình hài nguyên vẹn nhưng có chút tả tơi của Thảo mới thở phào một cái, Mẫn nhận ra sự quan trọng của Thảo trong trái tim mình, không thể nào xoá bỏ được sự quan tâm này.


Thảo sau khi khóc đủ thì lấy lại bình tĩnh đẩy Mẫn ra rồi bỏ đi, Mẫn đuổi theo giữ cô lại - Để anh đưa em về!
Thảo lườm nguýt anh một cái, quay đi suy nghĩ một lúc rồi bước nhanh về phía xe của Mẫn Mẫn còn đang lúng túng vì hành động của Thảo, anh lấy chìa khoá xe ra bấm mở cửa, Thảo sau khi nghe hai tiếng bíp bíp thì tự mở cửa xe ngồi vào trong.

- Đến nhà của anh đi!
Câu nói của Thảo làm Mẫn không biết nên vui mừng hay là lo lắng, thực ra tối nay anh có việc muốn giải quyết, anh đã muốn tìm đến mẹ mình để hỏi rõ lý do bà vẫn còn lưu luyến cái quá khứ ấy như vậy, khi xe đang dùng trước cửa nhà, anh chuẩn bị bước xuống thì nhận được điện thoại của Tony, Mẫn tức tốc quay xe lại, trong đầu anh chỉ toàn những lo lắng bất an về cô, Mẫn mặc kệ cái quá khứ chết tiệt ấy, giờ anh cần phải gặp cô ngay lập tức, cảm giác như nếu lỡ một nhịp thì trái tim này sẽ không thể thở được mất.

Mẫn nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Thảo lên tiếng.

- Em chắc chắn chứ?

Thảo chỉ hướng mặt vào khoảng không gian phía trước, gật gật đầu, dù sao nếu về nhà với bộ dạng này, Nga biết được thì cũng không ổn, cô phải lánh đi một hôm, và thực sự Thảo cũng muốn biết, trong lòng vẫn đang chứa đựng thứ gì, vẻ mặt quan tâm lo lắng vừa rồi chỉ là xã giao thôi sao, cô muốn hiểu hơn về con người của anh, về cuộc sống của anh và hơn hết là muốn biết được tình cảm của anh dành cho cô rốt cuộc là gì.

Trên đường đi Thảo vẫn im lặng, chỉ quay qua cửa kính ngắm nhìn sự náo nhiệt bên ngoài, Mẫn nhìn Thảo thì có chút suy tư, liệu việc mình làm bây giờ là sai hay đúng, anh càng ngày càng trở nên tuỳ hứng vậy sao, hành động theo cảm tính như vậy, Mẫn thật sự đã tự đập bể bức tường kiên cố mà anh tạo dựng bấy lâu mất rồi.

Đây là lần đầu tiên có một cô gái xuất hiện cùng Mẫn tại nơi này nên bác bảo vệ không khỏi tò mò, cứ nhìn theo bóng chiếc xe vừa chạy qua, khu căn hộ này chỉ toàn những người có tiền và có địa vị, không mấy ai thấy mặt ai, chắc chỉ có
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi