MƯỜI BẢY MÙA HÈ Ở NAM GIANG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Học sinh ngành nghệ thuật đăng ký sớm hơn so với học sinh bình thường. Mới khai giảng lớp 12 được một tháng, trường học đã hướng dẫn học sinh nghệ thuật làm đơn đăng ký.

Lâm Thanh thông báo cho bố mẹ biết nguyện vọng của mình - học viện Mỹ thuật của đại học Thượng Hải.

Trong lòng Thẩm Huỷ Lan hơi e ngại, sợ con gái không theo kịp lớp văn hoá, nhưng nghĩ tới chuyện con gái rất cố gắng học, tuy tiến bộ hơi chậm nhưng cũng ổn định, nên nghe theo con.

Về Lý Phong Nhiên, nghe dì Phùng Tú Anh nói, cậu ấy chuẩn bị xin sang Mỹ học, hình như là học viện Âm nhạc Juilliard gì đó, nghe nói đứng đầu thế giới.

Tô Khởi không ngờ có người vừa học xong cấp 3 thì đã trực tiếp ra nước ngoài luôn. Cô hỏi Lý Phong Nhiên, đi du học không thấy cô đơn sao? Lý Phong Nhiên chỉ nói cũng bình thường.

Tin của Lương Thuỷ mới khiến cho toàn bộ hẻm Nam Giang chấn động, cậu dự định đăng ký vào Thanh Hoa.

Tô Khởi la hét om sòm, chuyện đầu tiên là gọi ngay cho cậu.

Lương Thuỷ khá thận trọng, nói chỉ là tính sương sương thôi. Cậu đã có đươc giấy chứng nhận vận động viên cấp độ 2 của quốc gia [1] rồi, đang cố lên thêm một bậc nữa. Một năm nay cũng lấy được một số giải thưởng lớn, nhưng số lượng thì vẫn chưa đủ lắm. Nếu muốn đăng ký, cậu phải bảo đảm lấy được hạng nhất ở cuộc thi trong tháng 11 năm nay.

[1] Theo mình tìm hiểu thì vận động viên bên đó được chia làm 5 cấp độ (từ cao xuống thấp): VĐV cấp kiện tướng, VĐV cấp I, VĐV cấp II, VĐV cấp III và VĐV thanh thiếu niên. Thuỷ Tạp cũng là ở giữa rùi.

Một khi đủ điều kiện đăng ký, thì bắt đầu chuẩn bị cho bài kiểm tra thể lực vào tháng 3 và kỳ thi tuyển sinh vào tháng 6 năm sau là được.

Tô Khởi nói: "Bảo đảm không thành vấn đề với cậu! Tớ nghe dì Đề Đề nói, cậu lại tiến bộ nữa rồi."

Lương Thuỷ nói: "Cũng chưa chắc. Thi đấu mà, đều có lỡ như."

Nhưng Tô Khởi vừa nghe thấy cậu nói như vậy thì đã biết cậu nắm chắc. Nhìn Thuỷ Tạp bình thường cà lơ phất phơ vậy thôi, chứ lại là người cho dù xác định mười phần thì cũng chỉ nói bảy phần thôi.

Cúp điện thoại, Tô Khởi hạnh phúc cảm thán: "Wow, Thuỷ Tạp cũng chúng ta thật sự trưởng thành rồi."

Lộ Tử Hạo cạn lời với cô: "Cậu vẫn là trẻ con à?"

Tô Khởi vỗ vỗ vai cậu, nói: "Lộ Tạo, tớ có cảm giác cậu cũng sẽ vào được Thanh Hoa."

Lộ Tử Hạo "wow" lên: "Cảm giác đến từ đâu vậy?"

Tô Khởi nghiêng đầu: "Thì cảm giác thôi."

Lộ Tử Hạo: "Xớ!"

Trong bài kiểm tra hàng tháng đầu tiên của lớp 12, Lộ Tử Hạo đã được tận 657 điểm, tăng 50 điểm so với cuối kỳ lớp 11. Tuy nói bài thi hàng tháng khá đơn giản, nhưng lần thi nào cậu cũng tiến bộ hơn, dù là điểm hay thứ hạng. Trong lớp, hạng của cậu đã vượt qua Tô Khởi, thay phiên đứng hạng nhất nhì với Ngô Phi.

Tô Khởi đoán, chủ nhiệm lớp 10/9 bây giờ chắc phải hối hận lắm vì lúc trước thả Lộ Tử Hạo đi.

Cũng chính vào lúc này, cô ý thức được, sau nhiều năm nỗ lực, nhất là sau một hai năm nay cố gắng hết sức, tương lai của họ đã dần dần vén màn.

Từ lớp 11 đến 12, cô luôn ở trong bầu không khí không ngừng tiến về phía trước.

Đúng vậy.

Quá trình trưởng thành dường như có rất nhiều nỗi hoang mang, nhưng khoảng thời gian đó lại là thời điểm mang tính quyết định nhất. Họ có mục tiêu rõ ràng, có nơi mà họ muốn tiếp cận nhất, thế nên chuyên tâm lao về hướng đó.

Sự tập trung hết mức này, có lẽ khó mà có lại lần thứ hai trong đời.

Mặc dù tiểu đội Nam Giang ở khắp nơi, nhưng cả nhóm đều giống nhau, có cùng một niềm tin, hướng về nơi mình muốn đến từng bước một.

Tốt quá đi thôi. Tô Khởi nghĩ.

Mùa thu vừa đến, nhiệt độ không khí giảm xuống theo từng ngày, nhưng Tô Khởi lại tự giác học thêm tiết thứ tư của lớp tự học buổi tối.

Sau khi Lộ Tử Hạo biết được thì cùng học với cô. Trước đó, sau khi tan học thì cậu lại học thêm một tiếng ở nhà, bây giờ thì chuyển sang học ở trường. Tô Khởi về nhà rất muộn, ngoài đê không có đèn đường, rất nguy hiểm. Lâm Thanh cũng ở lại, còn chạy đến lớp 12/13 học cùng với hai bạn.

Thuỷ triều xuống, đất đá của đê chống lũ ngày một hiện ra, báo hiệu cho thu đi đông đến.

Chớp mắt đã đến đầu tháng 11, tiết trời lãnh lẽo lại đột kích lần nữa.

Lúc dậy sớm đi học thì trời vẫn còn tối, ba người đi trên đê trong ngày trời u ám, gió thổi như quỷ khóc sói gào.

Tô Khởi bỗng cảm thấy sau lưng lạnh căm, rất đáng sợ. Bây giờ cô sợ bóng tối hơn hồi nhỏ nhiều, nhưng may là kế bên còn hai người bạn.

Hôm đó Tô Khởi học đến giữa trưa, cứ cảm thấy mình đã quên làm chuyện gì đó. Cô lấy tập ghi chú ra, kiểm tra công việc cần làm lại một lần, không hề làm thiếu. Chiều hôm đó, sau khi phân tích các bài làm sai, cô vẫn có cảm giác như mình đã quên gì đó.

Tiết thể dục của lớp 12 đã cam chịu biến thành giờ tự học, không có giáo viên, nhưng không khí học tập ở lớp 12/13 rất nghiêm túc, không có giáo viên nhưng cũng yên tĩnh.

Tô Khởi chọt chọt Lộ Tử Hạo ngồi phía trước, hỏi nhỏ: "Hôm nay có phải ngày gì không? Tớ cứ thấy quên quên chuyện gì đó."

Lộ Tử Hạo nói: "Hôm nay Thuỷ Tạp thi đấu."

Tô Khởi bừng tỉnh: "À." Cô nhìn đồng hồ, "Bây giờ thi xong rồi hả?"

"Không biết nữa. Trước khi vào tiết tự học buổi tối thì gọi cho cậu ấy đi."

Trước khi vào tiết tự học buổi tối, ba người chạy tới quầy quà vặt. Tâm trạng Tô Khởi hơi kích động, không cúp máy sau ba tiếng vang nữa mà đợi cậu bắt máy.

Nhưng vẫn luôn là "Số máy quý khách vừa gọi....", cũng không ai bắt điện thoại.

Tô Khởi gọi lại lần nữa, vẫn không có ai bắt máy.

Cô khó hiểu: "Không ai nhận hết."

Lâm Thanh nói: "Chắc là đang nói chuyện với huấn luyện viên quá, hoặc tắm rửa."

Lộ Tử Hạo nói: "Chờ tối về hỏi dì Khang thôi."

Kết quả tối đó về nhà, nhà Khang Đề tắt đèn tối mịt. Không hiểu sao Tô Khởi lại có dự cảm không lành, vừa vào nhà đã hỏi ngay.

Trình Anh Anh nói, Lương Thuỷ bị thương trong lúc thi đấu, gân gót chân [2] bị rách.

[2] gân gót chân (gân A-sin):

Tô Khởi chỉ cảm thấy đầu mình ong ong Rách gân gót chân là sao Bây giờ Thuỷ Tạp ở đâu rồi mẹ

Tô Khởi chỉ cảm thấy đầu mình ong ong: "Rách gân gót chân là sao? Bây giờ Thuỷ Tạp ở đâu rồi mẹ?"

Trình Anh Anh: "Con đừng cuống. May là còn ở Bắc Kinh, đã tìm chuyên gia làm phẫu thuật rồi. Dì Khang của con mới nói phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi bốn năm tháng thì không sao nữa."

Tô Khởi vẫn ngớ người, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn một nửa, rồi lại la lên: "Bốn năm tháng, vậy là không thể thi đại học rồi?"

Trình Anh Anh nói: "Yên tâm đi. Huấn luyện viên của Thuỷ Tử đã bàn bạc với trường rồi, làm cho thằng bé giấy tạm nghỉ học vì chấn thương, sang năm thi lại vậy mà."

"Trễ mất một năm đó, cũng vậy chỗ nào?" Cô đau lòng vô cùng, "Thuỷ Tạp chắc chắn buồn lắm luôn."

Trình Anh Anh: "Chuyện đã xảy ra rồi. Còn nghĩ ra được biện pháp nào nữa đâu?"

Tô Miễn Cần: "Làm vận động viên mà, đâu có dễ dàng. Thật bại với chất thương là trở ngại mà họ bắt buộc phải trải qua. Không có một vận động viên đứng đầu nào chưa từng trải qua đau đớn hay thời kỳ đi xuống cả. Thằng bé chọn con đường này, thì đã phải có chuẩn bị và ý thức được chuyện này rồi."

Tô Khởi nghe bố nói, trong lòng càng chua xót hơn, nghẹn ngào đáp lại: "Bố nói với con đâu có tác dụng gì? Bố nói với cậu ấy đi. Cậu ấy đâu có bố để dạy cho. Với lại, Thuỷ Tạp đâu phải người lớn, sao bố hiểu được?"

Trình Anh Anh nói: "Lúc nãy bố con gọi điện an ủi thằng bé rồi. Chú Lâm của con cũng nói chuyện với nó cả buổi."

Tô Khởi vội hỏi: "Vậy con gọi điện cho Thuỷ Tạp được không mẹ?"

Trình Anh Anh: "Ngày mai hẵng gọi, mới vừa làm phẫu thuật xong, hôm nay chắc ngủ rồi."

Cả đêm Tô Khởi ngủ không ngon. Vào giờ ra chơi ngày hôm sau, cô chạy đến quầy quà vặt gọi cho cậu. Lần này, cô vẫn không cúp trước, chờ cậu bắt máy.

Nhưng Lương Thuỷ lại cúp máy của cô. Cô hoảng hốt, cho rằng cậu không muốn bắt máy, nhưng cậu gọi lại ngay sau đó: "Thất Thất? Không phải bảo vang ba tiếng thì cúp hả?"

Giọng nói của chàng trai hơi mơ màng, hốc mắt Tô Khởi nóng lên, hỏi: "Tớ đánh thức cậu hả?"

Cậu thấp giọng nói: "Không có."

Vành mắt Tô Khởi lại đỏ hơn, hỏi: "Thuỷ Tạp, cậu đau lắm đúng không?"

Lương Thuỷ im lặng. Hôm qua đến giờ cậu nhận được rất nhiều quan tâm và dặn dò, nhưng ngoài mẹ ra, cô là người đầu tiên hỏi cậu có thấy đau không.

Cậu cười nhạt một chút, nói: "Hết đaurồi."

Cô không tin, không nói gì cả.

"Thật mà." Cậu nói, giọng điệu như đang dỗ cô. Cậu cuộn người trong tấm chăn, sột soạt một lúc, rồi hắng giọng, giọng nói đã đỡ khàn hơn, mỉm cười: "Đỡ hơn nhiều rồi. Vốn dĩ tớ đang lo mấy môn văn hoá, đúng lúc có thể ôn bài tận một năm luôn."

Tô Khởi bị cậu chọc cho bật cười, cũng không nói mấy lời an ủi nữa, chỉ hỏi: "Phẫu thuật thành công lắm hả? Sau này không có vấn đề gì nữa đúng không?"

"Ừm, sắp được xuất viện rồi."

"Cậu vẫn phải về trường hả? Cậu thế này, ai chăm sóc cho cậu chứ? Nếu ở Nhất Trung thì tốt rồi, có tớ ở đây."

Lương Thuỷ nói: "Tớ làm đơn tạm nghỉ vì chấn thương, về lại Vân Tây. Mẹ tớ cũng không muốn tớ mốc meo ở nhà, nên nhờ thầy Lỗ giúp, cho tớ về Nhất Trung học một thời gian."

Tô Khởi vui vẻ nói: "Vậy tụi mình được cùng lớp rồi?"

"Ừa." Lương Thuỷ chợt nói, "Tô Thất Thất, cậu mới nói cậu muốn chăm sóc tớ, đừng có quên đấy."

Lòng Tô Khởi nhộn nhạo, nói: "Tớ nói lời giữ lời."

Cuối tuần, Lương Thuỷ trở về hẻm Nam Giang. Chân trái của cậu bị thương nên bó băng vải rất dày. Khang Đề dừng xe ở đầu hẻm vì xe không chạy vào được, hai ông bố Lâm Gia Dân và Tô Miễn Cần đỡ Lương Thuỷ vào nhà.

Lương Thuỷ nghỉ ngơi ở nhà mười mấy ngày rồi tháo băng để đi học. Cậu vẫn chưa thể dùng lực bên chân trái, đành phải dùng nạng. Ngày nào Khang Đề cũng chở cậu đi rồi đón cậu về, Tô Khởi, Lộ Tử Hạo và Lâm Thanh đúng lúc được đi ké —— bây giờ trời quá lạnh, đạp xe hay chờ xe buýt đều lạnh đến nỗi muốn đông cứng.

Khi đến trường, Lộ Tử Hạo phụ trách xách cặp của Lương Thuỷ, Lương Thuỷ chống nạng, Tô Khởi và Lâm Thanh thì đứng quanh cậu, trông chừng rất cẩn thận.

Lúc lên cầu thang, Lương Thuỷ thấy dùng nạng phiền phức nên ném cho Lộ Tử Hạo cầm. Một tay cậu nắm tay vịn, nhảy lên bằng một chân. Thể lực cậu rất tốt, nhảy vài cái không tốn bao nhiêu sức, nhưng đến lầu hai thì cậu chậm lại, nhảy vài cái thì dừng, chốc chốc lại nghiêng người, làm ra vẻ đi đứng rất không thuận tiện, quay đầu nhìn Tô Khởi: "Cậu lại đây."

Tô Khởi thò lại gần: "Sao á Thuỷ Tạp?"

Lương Thuỷ nói: "Đỡ tớ." Ánh mắt hơi trốn tránh, "Tay vịn không thoải mái."

"Ò." Tô Khởi ngoan ngoãn đứng cạnh cậu, đỡ lấy lòng bàn tay và cánh tay của cậu. Ngay sau đó, cậu nắm chặt lòng bàn tay cô lại. Tô Khởi thở chậm lại, chỉ cảm thấy đang bị một lực ép vào, nhưng không quá nặng, cậu không dùng nhiều sức. Tô Khởi mím môi, cố gắng đỡ cậu, bước lên trước một bậc rồi đứng chờ, Lương Thuỷ nhảy lên một bậc.

Cô đi một bước, cậu nhảy một bước.

Bàn tay của chàng trai và cô gái siết chặt, hai cánh tay thì quàng vào nhau, trong lòng cả hai đều khẽ nhộn nhạo, nhưng họ không nhìn đối phương, chỉ chăm chú nhìn bậc thang dưới chân, đến đầu của cả hai cũng không ngẩng lên, vô cùng ăn ý.

Vất vả lắm mới leo đến lầu ba, vừa nhảy lên bậc thang cuối cùng thì trên lầu có một bạn nam vội vã chạy xuống, chưa rõ tình hình nên lúc quẹo qua vô tình đụng trúng Lương Thuỷ đang đứng bằng một chân.

Lương Thuỷ lắc lư, thân người bỗng ngã về sau, Tô Khởi sợ tới mức nhào đến ôm chặt eo cậu, kéo mạnh cậu về. Lương Thuỷ bị cô kéo bổ nhào về trước, cằm chạm nhẹ vào trán cô, lồng ngực cứng lại – cô ôm cậu quá...... chặt.

Lúc cậu vẫn còn ngớ người chưa lấy lại tinh thần, cô đã nhanh chóng buông cậu ra, vuốt ngực: "Hết hồn,  làm tớ sợ chết đi được, tớ tưởng cậu sắp ngã. " Rồi nói vọng xuống dưới, "Cậu chạy chậm chút đi, đụng vào bạn khác rồi kìa!"

Dưới hành lang truyền lên tiếng trả lời: "Xin lỗi nha."

Lúc này Tô Khởi mới nhìn về phía Lương Thuỷ, sau đó ánh mắt lập tức trốn tránh. Lương Thuỷ cũng không biết phải nhìn vào đâu, nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên giơ tay cho cô. Cô cũng nắm chặt tay cậu lần nữa, chầm chậm đỡ cậu lên lầu.

Khoảng thời gian sau đó, nhu cầu "di chuyển" ở trường của Lương Thuỷ đều do Tô Khởi đáp ứng.

Cậu muốn uống nước, cậu muốn ra ngoài hành lang đứng, cậu muốn đi vệ sinh...... Cậu không cần bất kỳ ai giúp, chỉ gọi Tô Khởi, chỉ tìm mỗi Tô Khởi.

Cách thức gọi cô của cậu rất đơn giản: cậu gấp một chiếc máy bay giấy màu trắng, thổi một hơi, nhắm về phía đầu cô, phóng vào lưng rồi rơi xuống vai cô. Ném chính xác như ném bóng rổ. Có khi cậu sẽ chợt nổi hứng muốn phóng trúng tóc đuôi ngựa của cô. Có khi cô nghiêng đầu, cậu cảm thấy lỗ tai cô rất xinh, liền cố ý nhắm chuẩn phóng trúng tai cô.

Tô Khởi không biết cậu làm thế nào mà lại phóng cái nào chuẩn cái đấy. Cô không hề cau có, thậm chí rất cam tâm tình nguyện, chẳng qua chính bản thân cô cũng chưa ý thức được về sự cam tâm tình nguyện này.

Nhưng cái tên Lương Thuỷ này, được một tấc thì muốn tiến một thước, những lúc gọi cô càng ngày càng chẳng ra làm sao.

Mỗi khi cô cùng Ngô Phi làm bài, chiếc máy bay giấy kia sẽ trúng ngay vào đầu cô, lực không hề nhỏ tí nào. Cô quay đầu lại, cậu vô cảm giơ ly nước lên, ý bảo muốn cô rót nước cho mình; nghiêng đầu nhìn hành lang bên ngoài một hồi, tức là muốn ra đó hóng gió; nghiêng đầu nhìn bên kia cửa sổ, tức là muốn đi vệ sinh.

Tô Khởi cảm thấy cậu bị thương rất tội nghiệp, cho nên đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu. Nhưng cô dần phát hiện ra, cậu đang cố ý sai vặt mình.

Hôm đó cô đang nằm bò ra bàn thảo luận bài với Ngô Phi, máy bay giấy bay tới. Tô Khởi quay đầu lại, Lương Thuỷ giơ ly nước rỗng của mình lên.

Tô Khởi lấy nước giúp cậu, trả máy bay lại cho cậu rồi mới về chỗ ngồi. Cô mới vừa cầm bút tính nói chuyện với Ngô Phi, máy bay lại bay đến...

Lương Thuỷ đã uống hết nước rồi.

Tô Khởi hơi trừng mắt với cậu. Đang là mùa đông, uống nhiều nước vậy làm gì?!

Cô lại đi rót một ly cho cậu, lúc đặt ly nước lên bàn cậu, cô liếc nhẹ cậu một cái, nhưng cậu chẳng thèm bỏ vào mắt. Lúc cô về lại chỗ ngồi, chiếc máy bay giấy lại bay sang lần nữa, rớt lên đỉnh đầu Tô Khởi, còn dừng hẳn trên đó.

Lương Thuỷ phì cười. Tô Khởi, người đang bị máy bay giấy cắm trên đầu, quay lại nhìn.

Lương Thuỷ xoay đầu về phía nhà vệ sinh.

Ngô Phi không thèm giải đề với cô nữa, đứng dậy đi vệ sinh.

Tô Khởi xụ mặt đi đến trước Lương Thuỷ, hỏi: "Cậu rãnh quá nên sai tớ chơi hả?"

Lương Thuỷ nói dối không chớp mắt: "Hồi nãy ăn cá cơm cay giờ thấy cay rồi."

"Không phải cậu không thích ăn cá cơm cay à?" Tô Khởi dìu cậu đứng dậy, đỡ cậu ra cửa sau. Đúng lúc đó, Ngô Phi đi ra, đi lướt qua họ, hai mắt nhìn thẳng.

Lương Thuỷ nhảy xuống một bậc thang, tự dưng nói đâu đâu: "Tô Thất Thất, sắp thi đại học tới nơi rồi, học hành đàng hoàng, đừng có lo yêu sớm. Nếu không cậu là chó đó."

Tô Khởi không hiểu gì cả, cãi lại: "Cậu mới yêu sớm á!" Nói xong thì chưa hết giận, ngón tay chỉ vào chân trái của cậu, căm giận nói: "Mày hết bệnh lẹ lẹ lên giùm đi, tao nhìn thấu mày rồi nhé! Bây giờ tao thật sự vô cùng nghi ngờ, chủ nhân của mày đang ỷ bị thương nên hành hung người khác!"

Lương Thuỷ không nói gì, thấy dáng vẻ giận dữ của cô thì thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng tươi sáng hơn. Cậu quang minh chính đại "vô tình" nắm chặt tay cô, nhảy từng bậc xuống dưới.

Lúc nhảy, cậu giả vờ không kiểm soát được trọng tâm nên đứng không vững, thân người buộc phải nhích đến dựa vào sát người cô, suýt nữa thì cằm đã chạm vào trán cô.

Tô Khởi còn đang tính mắng tiếp, chợt im ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân, chớp chớp lông mi, nhưng không buông cậu ra, cũng không tạo khoảng cách, cố kiểm soát nhịp tim không thể kiểm soát nổi, ra vẻ mình mình chỉ đang giúp bạn mình đang bị chấn thương.

Hai người không ai nói gì, không cãi cọ, không hề nhìn vào mắt nhau, cũng không hề buông tay nhau ra, đứng sát bên nhau "tớ đi một bước, cậu nhảy một bước" xuống lầu đi đến nhà vệ sinh.

Đến tháng 12, Lương Thuỷ hoàn toàn được giải thoát khỏi nạng, nhưng cậu vẫn chưa thể tập luyện, dù chỉ là chạy bộ bình thường đi nữa. Đến cả đi đường cũng khập khiễng. Việc cậu có thể làm chỉ là đến trường học hành giống Tô Khởi, trải nghiệm một cuộc sống không có thể thao.

(Editor: haiz, cuộc sống không có thể thao là cuộc sống mình đang sống mỗi ngày =)))))))))).

Cuối 2006 và đầu 2007 là thời điểm đăng ký của học sinh môn năng khiếu và môn nghệ thuật. Lương Thuỷ không đăng ký bất kỳ trường nào cả, giáo viên hồi lớp 10 của cậu giới thiệu cho cậu đến vài vài trường thể thao dạy nghề, nhưng cậu không suy xét.

Cả bọn đều hiểu rõ đó không phải là kết quả mà cậu có thể chấp nhận. Khang Đề cũng không khuyên bảo, chỉ nghĩ cách giúp con trai hồi phục sức khoẻ và tăng cường thể lực.

Lâm Thanh thì thuận lợi đăng ký vào trường đại học Thượng Hải.

Mà lúc này, Lý Phong Nhiên đột nhiên làm ra chuyện khiến mọi người ngạc nhiên – cậu đăng ký vào khoa Sáng tác của Học viện Âm nhạc Trung ương.

Cậu không muốn làm nghệ sĩ piano nữa, muốn đi học soạn nhạc.

Cô giáo Phùng Tú Anh tức điên lên.

Nghe người lớn trong hẻm nói, cô giáo Phùng tận tình khuyên bảo, nhưng Lý Phong Nhiên không dao động. Cô giáo Phùng, người vẫn luôn áp dụng hình thứ "ân cần dạy bảo", liền nổi trận linh đình, nghiêm khắc cảnh cáo Lý Phong Nhiên, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Cô giáo Phùng ra lệnh tử hình – tuyệt đối không cho phép cậu đi thi, cũng không cho phép cậu học sáng tác gì đó.

Phùng Tú Anh vô cùng khó chịu, chạy về hẻm Nam Giang khóc lóc tâm sự với chị em, nói Lý Phong Nhiên từ nhỏ đã nghe lời, cũng có tài năng, thầy Hà Kham Đình rất xem trọng, muốn bồi dưỡng Lý Phong Nhiên trở thành một nghệ sĩ piano nổi tiếng Trung Quốc, thậm chí là nổi tiếng thế giới, con trai lại đột nhiên muốn làm nhạc sĩ gì đó.

"Toàn do mấy cái chương trình tuyển chọn tài năng nhảm nhí cả thôi." Phùng Tú Anh nói, "Gì mà Happy Boy, Super Girl [3] làm mấy đứa nhỏ bây giờ không chịu học hành đàng hoàng, chỉ nghĩ tới chuyện làm người nổi tiếng sau một đêm."

[3] "Happy Boy" là chương trình tuyển chọn ca sĩ, "Super Girl" tuyển chọn ca sĩ nữ, cả hai chương trình cùng là của đài Hồ Nam.

Trình Anh Anh nói nhỏ: "Chị nói quá rồi đó. Phong Nhiên đâu phải đứa nhỏ giống vậy."

"Tôi biết, nhưng cô coi bây giờ trong đầu nó đang nghĩ cái gì đi? Tôi nhất quyết không đồng ý!" Cô nhìn Thẩm Huỷ Lan, "Thanh Thanh vẽ tranh sơn dầu, bây giờ con bé nói với chị không học nữa, ra đường vẽ chân dung thì chị có đồng ý không?!"

Thẩm Huỷ Lan khuyên: "Có lẽ thằng nhỏ nhất thời phản nghịch thôi, chị từ từ nói chuyện lại với con."

Phùng Tú Anh chua xót lắc đầu: "Không phải phản nghịch."

Trong mắt mấy người mẹ của hẻm Nam Giang, tất cả các sinh vật trong hẻm, thậm chí là Chiêm Chiếp, đều sẽ phản nghịch, chỉ Lý Phong Nhiên thì không.

Từ nhỏ cậu đã sống nội tâm, suy nghĩ đâu ra đó, quyết định này tuyệt đối không thể chỉ dùng hai chữ "phản nghịch" là có thể giải thích.

Phùng Tú Anh nghẹn ngào: "Tôi sợ nhất là nó quyết tâm rồi, vậy thì tiêu hết rồi."

Khi Lý Phong Nhiên quay về Vân Tây vào kỳ nghỉ đông, Phùng Tú Anh bớt chút thời gian dẫn cậu về hẻm Nam Giang, nói là thăm bạn bè hàng xóm, nhưng thật ra là muốn bọn trẻ khuyên nhủ Lý Phong Nhiên.

Tô Khởi biết Lý Phong Nhiên đang ở nhà Lương Thuỷ, lúc chuẩn bị sang đó, Trình Anh Anh nói: "Thất Thất, ý dì Phùng là muốn mấy đứa có thể khuyên nhủ Phong Nhiên, Juilliard là học viện âm nhạc tốt nhất thế giới, hơn nữa, đơn cũng đã gửi rồi."

Tô Khởi nhíu mày: "Con còn chưa biết Phong Phong nghĩ thế nào đâu, con không thể đáp ứng mẹ trước được."

Trình Anh Anh định nói gì đó, Tô Miễn Cần ngăn cô lại, cười nói: "Ừa. Con cứ đi thăm Phong Nhiên trước đi, lâu rồi không gặp, chơi cho vui đi nhé."

Tô Khởi ra cửa thì gặp Lâm Thanh và Lộ Tử Hạo. Ba người trao đổi ánh mắt, hiển nhiên là đều nhận được mệnh lệnh của bố mẹ.

Lúc lên lầu, Lý Phong Nhiên đang ngồi trên sô pha, nhìn Lương Thuỷ bên cạnh mình đang đưa chân trái ra, giải thích cho cậu gân A-sin là ở đâu và tác dụng của nó.

Bây giờ Lương Thuỷ đã có thể đi bình thường, nhưng không thể quá nhanh.

Lý Phong Nhiên hỏi: "Sao lại bị thương ngay lúc này?"

Lương Thuỷ nói: "Khoảng thời gian trước thi đấu quá mệt mỏi, tiêu hao thể lực nhiều quá, nên dễ có chuyện. Nhưng vận động viên mà, phải đối mặt cả."

Tô Khởi chợt phát hiện, lúc cậu nói lời này, hoặc là những lần cậu nói chuyện với Lý Phong Nhiên, cậu giống hệt như một người lớn đã trải đời, chẳng có một chút xíu gì giống với cái đồ ngốc mỗi lần nói chuyện với cô.

Ba người họ ngồi trên thảm đối diện bàn trà, đều cùng nhìn Lý Phong Nhiên.

Lý Phong Nhiên biết họ tò mò chuyện gì, nhưng không mở lời.

Thế là ba người lại cùng nhìn Lương Thuỷ.

Lương Thuỷ bỏ chân xuống, hỏi thẳng: "Cậu muốn học sáng tác?"

Lý Phong Nhiên: "Ừm."

Lương Thuỷ: "Cậu nghĩ kỹ rồi à? Là chuyện cậu muốn làm?"

Lý Phong Nhiên trịnh trọng gật đầu.

Lương Thuỷ nói: "Được thôi, tớ ủng hộ cậu."

Ba người đồng thời nhìn Lương Thuỷ: "???"

Lương Thuỷ nhìn Tô Khởi: "Muốn gì nói đại đi."

Tô Khởi giữ lại: "Cậu không làm nghệ sĩ piano nữa hả Phong Phong, không thấy tiếc sao?"

Lâm Thanh nôn nóng: "Nghệ sĩ piano tốt lắm á, bây giờ còn có ai nhớ tới tên của nhạc sĩ đâu?"

Lộ Tử Hạo cũng nói: "Đúng đó. Lý Phàm, lần trước cả đám đến Thượng Hải xem cậu đàn, tuyệt lắm luôn đó! Cậu từ bỏ hả? Tiếc quá đi."

Lương Thuỷ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Lý Phong Nhiên, đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Đối mặt với lời khuyên nhủ của bạn bè, Lý Phong Nhiên chỉ nói: "Tớ muốn làm chuyện mà mình thích. Không phải chuyện bố mẹ tớ bảo tớ thích."

Tô Khởi sửng sốt, Lâm Thanh là Lộ Tử Hạo cũng im bặt.

Lúc này, Lương Thuỷ nói: "Cuối tháng 2 thi phải không? Đến lúc đó tớ đi Bắc Kinh với cậu. Nếu mẹ cậu không cho tiền, tớ cho cậu mượn tiền trước."

Tô Khởi nói: "Tớ cũng muốn đi."

Lương Thuỷ ghét bỏ: "Cậu lo học đi."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

[Người lớn tâm sự (20)]

Phùng Tú Anh: Soạn nhạc? Con đang nghiêm túc? Phong Phong, con nói rõ với mẹ con đang nghĩ gì đi? Đang yên đang lành tự dưng lại sáng tác gì hả?"

Lý Phong Nhiên: Con thích sáng tác, muốn học.

Phùng Tú Anh: Con muốn học thì học, nhưng cái đó chỉ là sở thích thôi, con phải làm nghệ sĩ piano. Chờ đến khi con thật sự thành nghệ sĩ lớn rồi, khi đó rãnh lúc nào thì con học sáng tác lúc đó, nhưng bây giờ con vẫn phải nỗ lực hơn......"

Lý Phong Nhiên: Con không có cực kỳ muốn trở thành nghệ sĩ piano. Con cũng không làm nổi.

Phùng Tú Anh: Con nói cái gì? Dạo này con rốt cuộc bị gì vậy? Con chịu kích thích gì hả? Ai nói con không làm nổi, ngay cả Hà Kham Đình cũng nói con làm được!

Lý Phong Nhiên: Con không muốn nói nữa.

Phùng Tú Anh: Con đứng lại cho mẹ. Phong Nhiên à, con đã bỏ biết bao nhiêu công sức cho piano rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ vậy hả. Có những người, không có tài năng thì nỗ lực cũng vô dụng, sao con có thể từ bỏ được? Mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Lý Phong Nhiên: Trước kia lúc bắt con học đàn, mẹ chưa từng hỏi ý kiến con. Bây giờ con không muốn đàn nữa, mẹ cũng không quan tâm ý kiến của cô.

Phùng Tú Anh: Là vì bây giờ con quả thực là đang gây rối vô cớ!

Lý Phong Nhiên: Mẹ, suốt mấy năm nay, mẹ chỉ hỏi con luyện ngón tay thế nào rồi, tiết tấu thế nào, đàn ra sao.... Mẹ có từng hỏi con mệt hay không chưa? Mẹ có từng hỏi con, con thấy vui vẻ hay không chưa?

Phùng Tú Anh: Phong Nhiên, từ trước đến giờ, chuyện học hành chưa bao giờ có đường tắt nào nhẹ nhàng để đi cả. Thuỷ Tử huấn luyện không mệt sao? Thanh Thanh đi học có thấy vui không? Con nhìn bạn bè con xem, ai cũng đang nỗ lực vì ước mơ của bản thân. Còn con, rõ ràng là đứa nghe lời nhất có tài nhất trong mấy đứa, kết quả thì sao, cố tình trong cái thời điểm quan trọng này mà nháo nhào phản nghịch?!

Lý Phong Nhiên: À. Thì ra là do con phản nghịch.

Phùng Tú Anh: Con quay lại đây. Phong Nhiên, mẹ tuyệt đối không cho phép con từ bỏ ước mơ.

Lý Phong Nhiên: Mẹ, rốt cuộc nghệ sĩ piano là ước mơ của con, hay là ước mơ của mẹ?

_____________________

Editor: Công nhận chọn ngành học và trường đại học thực sự rất là stress, phải suy nghĩ cho thật kỹ kỹ ơi là kỹ nghĩ cho thật sự kỹ vào nếu không sẽ phí phạm rất nhiều thời gian và công sức và tiền bạc - từ một thanh niên đã từng qua loa để giờ mệt mỏi nơi gần cuối con đường cho hay:)))))))))))))))) 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi