MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Tôi rối lên quẹt tải lại hòm mail như điên, nhưng đành trơ mắt nhìn màn hình hiện lỗi 404. Lúc xe xịch bánh, chú tài xế bảo tôi: "Tới rồi." tôi mới giật thót mình.

Tôi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện mắt mình trợn đỏ hoe nãy giờ. "Cô gái, cô không sao chớ?"

"Không, không sao." Tôi trả tiền với tốc độ tên lửa, vác lấy máy tính xách tay chạy cắm đầu vào bảo tàng.

Người chụp hình đã đến dựng xong giá máy, Dương Phong cuống con cà con kê chạy ra bảo: "Vừa đúng giờ! Ninh Xuyên đến ngay đấy." "Có dây mạng không? Em cần lên mạng."

Dương Phong hết cả hồn: "Cần tra tư liệu gì à?"

"... Dạ." Tôi túm lấy người phụ trách bảo tàng, khẩn thiết nói: "Xin lỗi, tôi cần vào hòm mail một chút, có thể nào giúp tôi kết nối mạng cho máy tính được không?"

Lúc hòm mail hiện lên, tôi nhắm chặt mắt rồi mới ấn mở. Ấy thật ra chỉ là một email công việc được forward lại.

Hai bên trao đổi trong email là Tưởng Dực và một vị giám đốc sản xuất thuộc công ty hoạt hình của Mỹ mà tôi vẫn muốn làm phỏng vấn.

Người gửi email đầu là Tưởng Dực, hình như cậu ấy trước đây có quen biết hợp tác với đối phương trong một hạng mục thiết kế hiệu ứng đặc biệt. Sau vài câu thăm hỏi, cậu ấy vào đề ngay, bảo mục đích viết thư là hy vọng có thể tác thành một buổi phỏng vấn. Tưởng Dực nói rõ tạp chí chỗ tôi làm là đơn vị báo chí truyền thông danh tiếng hàng đầu trong nước với nhiều loạt chuyên đề, đồng thời bày tỏ tôi từ nhỏ đã cực kỳ yêu thích và có nhiều tìm hiểu đối với nền hoạt hoạ của Mỹ. Bây giờ đang là lúc phim của họ tiến quân vào Trung, phỏng vấn này chắc chắn sẽ giúp cho người xem Trung Quốc và các bên hợp tác hiểu rõ hơn hoạt hình Mỹ.

Đối phương có vẻ có ấn tượng rất tốt về lần hợp tác nọ, mau mắn trả lời email nói là rất vui lòng tìm hiểu thử, đồng thời giới thiệu cùng CC người phụ trách bên bộ phận truyền thông tuyên truyền và bộ phận marketing của công ty.

Email cuối là thư đáp của Tưởng Dực, cậu ấy cảm ơn đối phương đã trả lời, đồng thời cung cấp địa chỉ email của tôi và ghi chú cách xưng hô cho hai bên (Ms. và Mr.). Sau khi gửi cho bên họ xong, cậu ấy đem email forward lại cho tôi.

Nội dung forward trống trơn không có một chữ.

Tôi nhìn đăm đăm màn hình, răng cắn bập vào môi.

Dương Phong từ đằng xa gọi tôi: "Hoàng Doanh Tử đã xong chưa? Thầy Ninh tới rồi, ai da sao mắt em đỏ hoe thế?"

"Không sao, gần đây em thức khuya..." Tôi đóng máy tính cầm tay, nhanh chóng lấy lại tinh thần để chào hỏi vị "người tiên trên trời" Ninh Xuyên.

Tôi bước lên bắt tay, rằng: "Cảm ơn ông đã đồng ý phỏng vấn cùng tôi."

Ninh Xuyên ngồi xuống ghế sofa đối diện: "Cám ơn cô bằng lòng đến đây, tôi sắp đi Đức nửa năm nên đành phải hẹn cô gấp gáp thế này." "Thật vinh hạnh cho tôi."

"Tôi biết cô còn trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ thế." Ông ấy nhìn tôi, bất chợt hỏi: "Mà cô có muốn uống gì bây giờ không?" Tôi biết trông mình đang không ổn lắm, buột miệng nói: "Có thể cho tôi một lon Cola không?"

"Cola thì có nhưng chưa có ướp lạnh, trong tủ chỉ có rượu." "Không sao, chỉ cần có Cola là được."

Ninh Xuyên bật cười, nụ cười có vẻ muốn nói "quả nhiên vẫn là một cô bé con".

Tôi chẳng hơi sức đâu phản đối câu của ông ấy, tợp cả một ngụm Cola sủi bọt vào miệng, nuốt xuống thấy cay cay ở cổ xong xuôi là cất tiếng vào đề: "Lần này ông bằng lòng trò chuyện cùng chúng tôi, xin hỏi có nguyên nhân gì đặc biệt không?"

Cây viết trên tay Dương Phong rớt thẳng xuống đất, ông chú vội chen vào: "Hoàng Doanh Tử không phải em có đề cương phỏng vấn à? Cô nhỏ còn trẻ tuổi chưa biết nói chuyện..."

Ninh Xuyên vẫn cười cười y như cũ, phẩy tay ý bảo chẳng sao, trả lời thẳng thừng: "Tôi không định trò chuyện với các vị, tôi muốn trò chuyện với cô." Ngụm Cola thứ hai tôi uống suýt thì sặc lên mũi.

"Dù sao nhận email của cô ròng rã hai tháng tôi phải tò mò chứ." Ninh Xuyên cười: "Ngoài ra tôi cũng có một câu muốn hỏi, tại sao trong đề cương phỏng vấn cô lại hỏi rất nhiều câu chẳng liên quan gì đến nghệ thuật và tranh sơn dầu thế?" "... Tôi cảm thấy ông có lẽ không muốn đáp những câu hỏi có liên quan đến nghệ thuật và tranh sơn dầu." "Chỉ đơn giản thế thôi à?"

Tôi thu xếp lại suy nghĩ trong đầu, cố gắng diễn đạt cho rõ: "Tôi có xem phỏng vấn Minh Việt nói về ông, anh ấy có nhắc năm xưa sang du học ông dẫn anh ấy đi du lịch châu Âu, trên đường chỉ vào đúng một bảo tàng mỹ thuật duy nhất. Ông bảo với anh ấy: "Nhìn tranh không phải là nhìn cái lồng trong khung, mà là nhìn từ phong cảnh ở bên ngoài. Anh ấy kể hai người đã đi rất nhiều chỗ mà các hoạ sĩ vẽ lại trong tranh, sau đó ông bảo anh ấy về sau anh ấy có đi bảo tàng nữa hay không cũng chẳng quan trọng."

Ông ấy nhìn tôi, nói: "Cô thu thập tư liệu kỹ đấy."

"Cho nên tôi nghĩ, vẽ chỉ là một cách để ông thể hiện, điều ông muốn nói đã ở trong tranh cả rồi, có phân tích ra nữa cũng không có ý nghĩa gì, vậy nên không phải ông không bằng lòng nhận phỏng vấn mà là không thích phải lặp lại ý mình một lần nữa."

Nụ cười của Ninh Xuyên cuối cùng cũng có vẻ chân thành hơn, nhưng ông ấy không nói.

Vậy là tôi lại tiếp tục: "Nhưng chắc chắn ông là một người có cá tính rất hay, một đối tượng cực tốt để phỏng vấn. Tôi đã xem hết các sách tranh của ông, trong số đó có quyển về chủ đề Giang Nam phát hành xuân hè năm kia, tôi thấy cực kì thú vị. Tôi có thử đính tranh ông vẽ đợt đó lên bản đồ theo thứ tự thời gian, đó là một lộ trình được lên cực kì tỉ mỉ kỳ công, nếu không phải người rất biết cách sống, cách chơi bời, khó mà làm ra được. Những chuyện này còn khiến tôi tò mò hơn cả tranh của ông, thế nên tôi mới đặt thêm nhiều câu hỏi khác, thí dụ đi du lịch như thế nào, trang hoàng nhà như thế nào, nuôi các em cây em chim ra sao..."

"Rất thông minh đấy, cũng rất nỗ lực." Sắc mặt của Ninh Xuyên cũng nghiêm túc hơn, ông nói: "Nhưng có một chỗ cô đoán sai rồi, lần đi du lịch đó lộ trình không phải do tôi lên, đó là tác phẩm của Minh Việt."

Vậy là đoán sai rồi à? Tôi căng thẳng cầm khư khư lấy lon Cola, thế... phỏng vấn vậy là cũng tan bọt nước luôn à... Ninh Xuyên ngồi thẳng người lên một chút, cười bảo: "Chẳng qua tôi đúng là người có cá tính hay ho."

Có ai tự khen mình thế không...

"Về nghệ thuật tôi quả là không có gì để nói. Nếu muốn hiểu tôi thì cứ đi xem tranh là được." "Cho nên?" Tôi run run hỏi.

"Cho nên, tôi rất vui lòng kể cho cô nghe những chuyện chơi chơi hay ho trong cuộc sống. Tôi đồng ý phỏng vấn!"

Một tháng sau, "Ninh Xuyên - Chơi giữa cuộc đời" đứng chễm chệ trên bìa báo, trong một tuần bán được hơn một trăm nghìn bản.

========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi