MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

R.Mask là tác giả truyện khoa học viễn tưởng nổi tiếng thế giới, tôi có thể nói là đọc truyện ông ấy mà lớn. Nhưng một tác giả lừng lẫy như thế tới Trung Quốc sao lại chẳng nghe phong thanh gì?

Tăng Nguyên ngoái nhìn tôi: "Còn ngơ ra đó? Mau lại đây giúp một tay"

Tôi nghe vậy cũng đành mặc kệ bộ phim của Tưởng Dực, ôm máy ghi âm chạy theo.

Sao mà chúng tôi ăn may thế chứ lị!

Triển lãm phim ngày mở màn hầu như toàn lễ với lại hội họp, các vị lão làng trong nghề đều ngồi trong phòng, phỏng vấn thường sẽ diễn ra vào chiều, thế nên số phóng viên mảng văn nghệ tới sớm xem triển lãm chẳng có bao nhiêu. R.Mask hình như đương trong chuyến du lịch Trung Quốc với bạn, đi coi triển lãm ngày đầu, đang đứng chờ bạn đi cùng mua cà phê thì bị Vu Tiểu Cáp thị lực 100/10 tia trúng.

Lúc bọn tôi tới, chị ấy đã trao đổi được danh thiếp với R. Mask, khổ nỗi lại không rành tác phẩm của người ta lắm chỉ nghe tên là chính, nên cứ lúng túng như gà mắc tóc.

Tăng Nguyên đẩy tôi lên cùng ngồi đối diện với R. Mask, giới thiệu: "Cô này là chủ bút mảng văn hoá của chúng tôi."

Tôi suýt nữa phụt hết cả ngụm sữa đậu nành cuối ra, Tăng Nguyên tịch thu luôn cái ly trên tay tôi, nói nghiến qua kẽ răng: "Chị mua cà phê cho cô, phỏng vấn tử tế vào!"

R. Mask vuốt râu thấy hết mọi chuyện, đáy mắt có vẻ tức cười nhưng lại không nói gì.

Lịch trình cá nhân bị phóng viên làm phiền, người ta không từ chối thẳng đã là rất lịch sự. Nhưng mà, nếu muốn tận dụng cơ hội này để phỏng vấn có lẽ cũng phải cần thêm kha khá may mắn nữa. Tôi bị Tăng Nguyên ấn vai, muốn chuồn cũng không được, cố lục trong đầu các tác phẩm của ông ấy, tổng hợp hết lại, sau ấy mới căng thẳng nhe răng cười, nói: "Tôi đã đọc toàn bộ những tác phẩm của ông."

R. Mask bật cười, tôi vừa thở phào thì ai ngờ ông ta cho một câu: "Không thể nào." Tăng Nguyên bóp thiếu điều muốn nát vai tôi.

Người đàn ông nước ngoài lại nói: "Rất nhiều tác phẩm của tôi chỉ nằm trong máy tính, trừ tôi ra chưa từng có ai đọc." Thôi ít ra người ta chịu trò chuyện. Tôi hỏi ngay: "Vậy phần tiếp theo của loạt truyện Phantom X đình đám có phải cũng ở trong máy của ông không?"

R. Mask bảo: "Đương nhiên, có điều." Ông ấy phân vân một thoáng, cười nói: "Trong hòm mail của người biên tập của tôi ở London cũng có, không ngoài kế hoạch thì tôi tin là bản tiếng Anh phần tiếp theo mùa xuân sang năm có thể đặt mua trên Amazon rồi."

Suýt nữa tôi đã hú hét ầm cả lên.

Đây chắc là lần đầu phía truyền thông có được tin về ngày xuất bản phần tiếp theo của Phantom X!

Cả thế giới đều đương chầu chực đợi xem phần kế bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ăn khách khắp toàn cầu này, nhưng trước giờ "cha đẻ" bộ truyện cứ gọi là giữ kín bưng. Hôm nay lại chọn hé lộ ở Trung Quốc, rất phù hợp với tính cách tréo ngoe cổ quái không thích chơi theo luật của ông ấy.

Vu Tiểu Cáp gọi điện cho Triệu Khách: "Số báo tháng 11 chưa in đúng không ạ? Em biết là tối nay sẽ đưa tới xưởng, chờ em đến 12 giờ đi! Bọn em đang có tin độc quyền tầm cỡ thế giới đây, chừa ra cho bọn em ít nhất 2 trang đấy nhé!"

Bên kia đưa ra quyết định tức thì, điện thoại của tôi kêu tít tít báo tin.

Vu Tiểu Cáp nhắn tôi, vì đang ở trước mặt đối tượng phỏng vấn nên đây là cách trao đổi nhanh nhất chị ấy nghĩ ra. Tin nhắn đầu: Triệu Khách bảo, muốn bao nhiêu trang cũng chừa ra được.

Tin thứ hai: Muốn bao nhiêu trang thì coi bản lĩnh của em.

Lúc ấy bụng tôi đã có cân nhắc, nhân lúc R. Mask đi lấy ly cà phê mới, tôi hoả tốc nhắn trả lời: Lấy 4 trang, các nội dung khác cứ dàn trước. Vu Tiểu Cáp làm dấu OK với tôi, sau đó quay sang gọi điện cho Triệu Khách.

4 trang vừa đẹp, nhiều hơn tôi cũng bào ra được, nhưng không đủ thời gian viết cho hay. 4 trang có thể đảm bảo cả về chất lượng cùng nội dung, vậy là ổn rồi. Phỏng vấn kéo dài suốt từ 10 giờ sáng đến trưa. Ông bác người Anh tánh nết tuy hơi kì khôi, nhưng dò trúng đài thì ngồi nói tràng giang đại hải.

Câu hỏi cuối cùng, tôi hỏi ông ấy: "Có phải lần này là lần đầu ông đến Trung Quốc không?"

"Đúng vậy." Ông ấy nhìn tôi qua đôi mắt cong cong, bật cười: "Lần đầu tiên tới, thật ra là một người bạn của tôi mời tôi đến nước của cậu ấy."

"Bạn ông là người Trung Quốc à?"

"Phải, một người bạn rất thú vị. Chúng tôi quen nhau cũng rất tức cười. Lúc đó cậu ấy vừa vào đại học, nhân lúc học rảnh rỗi có làm một đoạn phim hoạt hoạ ngắn đăng lên mạng, hiệu ứng đặc biệt nhiều đến hoa cả mắt, số view cực cao. Tôi xem được phải nói là vô cùng kinh ngạc, mới bình luận cho cậu ấy, nói là hiệu ứng làm rất siêu, nhưng mà nội dung thì chán ốm. Kết quả cô đoán xem cậu ấy trả lời tôi thế nào?"

Ông bác này đi bình luận trên mạng chả nể nang ai đã thành truyền kỳ, mấy câu đại loại thế ông nói đầy ra, hơn nữa, R. Mask bảo một câu chuyện là "chán ốm" cũng đâu ai dám hó hé gì. Người ta là một trong những người biết kể chuyện nhất thế giới đấy.

Ông bác cười tít mắt tiết lộ đáp án: "Cậu ấy trả lời tôi đánh rụp là "cậu ấy chả định kể chuyện gì cả, chỉ tính phô diễn hiệu ứng coi chơi", hahaha thật là một gã ngông nghênh."

"Nhưng biết sao được, tôi luôn rất phục những kẻ dám ngông. Lúc đó bộ "Neptunes trở về" đang làm chế tác hậu kỳ, hiệu quả không được vừa ý lắm, tôi bèn lập tức tiến cử cậu ấy tham gia vào, nhưng cô đoán xem thế nào, cậu ấy lại bảo phải suy nghĩ xem sao, ba ngày sau mới chịu đồng ý. Chúa ơi, người mới được mời tham gia chế tác phim của tôi mà còn phải suy nghĩ, cô tưởng tượng được không? Nhưng mà, chờ đợi ba ngày rất đáng, về sau rất nhiều cảnh mọi người được xem là do cậu ấy tham gia chế tác, thực tế chứng minh, nếu cậu ấy muốn biểu đạt một câu chuyện thì thực sự có thể làm được khá ổn."

Nói đến đây hình như ông ấy sực nghĩ ra, kinh ngạc thốt: "Chúa tôi, mình nói lâu đến thế rồi kia à. Sao cậu bạn tôi lại quăng tôi lại một mình thế này? Chắc là để cho tôi có dịp nói xấu cậu ấy vô tư đây mà. Nói chứ cậu ấy bảo đi mua ly cà phê thôi, sao lâu thế rồi không quay lại?"

Tôi vội hỏi có cần bọn tôi giúp tìm người bạn đó không. Ông bác tự dưng cười bí hiểm: "Tôi trông thấy cậu ấy rồi, nhưng không định giới thiệu hai người với nhau nữa. Giờ có thể trả kì nghỉ lễ cho tôi được chưa?"

Tôi vội nhổm dậy, sờ trên người chẳng mang theo tờ giấy nào, xem ra không thể xin chữ ký, chỉ đành hơi hơi thất vọng + cực kì mãn nguyện trao đổi email với ông ấy, sau đó nói từ biệt.

Tăng Nguyên và Vu Tiểu Cáp mỗi người một tay lôi tôi phi như bay ra ngoài, Vu Tiểu Cáp chỉ dẫn sếp: "Máy tính để cho hai người, mật mã là tên đầy đủ của em, hai người khỏi cần về thành phố bây giờ, ra ngồi KFC làm, Hoàng Doanh Tử viết bản thảo, chị bé soát lỗi lại cho em ấy ngay tại chỗ luôn. Em về chỉnh ảnh với canh dàn trang, chiều quay lại lấy bài."

Chị ấy còn chưa đi, đột ngột nghe có tiếng cười lạnh chen vào: "Anh Tăng Nguyên, bài này định in ở đâu đây?" Người hỏi là Tư Kỳ, sau lưng cậu ta là Dương Phong mắt đương không dám nhìn thẳng vào bọn tôi.

=======

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi