MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Ông ngoại tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Còn lại mấy đứa bọn tôi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cùng ngồi quây quanh bàn trà ở trong phòng khách.

Đồ ăn thì ê hề, có món tôi nấu sẵn, lại thêm đồ Quách Tĩnh nấu thêm với xách theo, bày ra kín cả bàn, ở giữa còn có một cái bánh kem phô mai. Nhưng mà mọi người chẳng ai buồn động đũa, đám Quan Siêu trò chuyện nhát gừng, Tưởng Dực lâu lâu mới nói một câu, có vẻ vẫn còn mệt.

Lúc ấy điện thoại tôi có tin nhắn weixin đến. Trang Viễn nói: "Doanh Tử, sinh nhật vui vẻ."

Tôi ngồi ngẩn ngơ một lúc, nhắn qua weixin: "Cậu ở đâu đấy?"

Sau đó tôi không đợi cậu ấy đáp, xoay mình đi ra ban công, nhấn điện thoại gọi. Trang Viễn bắt máy rất nhanh.

Tôi không đợi cậu ấy lên tiếng, nói thẳng thừng: "Trang Viễn, chuyện của các cậu vốn tớ không muốn xen vào, nhưng mà nghĩ mãi rồi, tớ vẫn muốn hỏi cậu, tại sao cậu lại làm thế?"

Trang Viễn hình như chẳng ngạc nhiên mấy, nhàn nhạt nói: "Doanh Tử, có thể cái cậu cần hỏi nên là, Tưởng Dực thông minh như thế, biết rõ cách làm của tớ là tốt nhất, tại sao lại không chịu nghe lời tớ."

Thật tôi cũng hơi tức lên: "Đó là Tưởng Dực mà! Các cậu có ai nghe ai đâu, ai thuyết phục được ai quan trọng đến thế à?" Thậm chí có lúc tôi nghi ngờ chính vì không tài nào thuyết phục được đối phương mới khiến hai người họ càng điên máu với nhau hơn.

Trang Viễn nói: "Không quan trọng, đây là mấy chục triệu đầu tư, mấy trăm triệu giá trị dự án, miếng ăn của bao người phụ thuộc vào đó, trước những thứ này, không có gì quan trọng cả."

Hai người họ thật sự là không cùng đường, không thể bàn với nhau.

Một người đòi chất lượng, một người tính kinh tế, đều có lý của mình, đều cứng đầu cứng cổ. Thế thì có nói cũng bằng không.

Trang Viễn ngưng một thoáng, nói: "Còn nữa, Doanh Tử, cậu hỏi tớ mấy câu vừa nãy với tư cách gì?" "Nghĩa là sao?"

"Tư cách bạn chung của tớ với Tưởng Dực? Hay là tư cách khác?" "... Vậy có gì khác nhau?"

"Khác nhau rất lớn." Trang Viễn chỉ buông một câu như thế, "Sinh nhật vui vẻ, quà đợi mấy ngày nữa gặp tớ mang cho cậu."

Bỏ điện thoại xuống xong tôi đứng lặng mất một lúc, quay trở vào phòng khách mới phát hiện bọn họ đang video call với hai người bên Mỹ, Phương Minh Vũ nói: "Tớ mới phát hiện, con gái tớ thế mà chung cung Nhân Mã với Hoàng Doanh Tử nhé." 

"Sao cậu may thế, trẻ con cung Nhân Mã đáng yêu lắm cơ." Tôi vênh mặt.

"Linh tính anh bảo là siêu quấy cho xem. Hay mình cố qua tháng 12 rồi hẵng sinh?" Khâu Hàng thử bàn ra, thế là trước mặt mọi người bị cho ăn no đòn. Phương Minh Vũ rên lên: "Mau mau cho tôi giải thoát đi! Thà chạy mười bài luận văn chứ chẳng muốn ôm bụng bầu nữa đâu."

Kì diệu thật ấy, tôi hãy nhớ như in dáng vẻ của Phương Minh Vũ lúc bé, vậy mà chẳng bao lâu nữa cậu ấy sẽ ôm theo một đứa bé về tụ họp với chúng tôi.

Cái tên Khâu Hàng số đỏ mong gì được đó kia thế mà xém nữa lại ăn may thêm một lần.

May là ý nguyện của Minh Vũ cũng cực kì mạnh, tuy trễ đi mấy ngày, nhưng em bé vẫn ra đời vào đêm ngày 21 tháng 12 năm ấy, ngay m.út cuối của chòm sao Nhân mã, là con gái, nặng hai kg tám.

Mẹ đang học tiến sĩ tại trường đại học danh giá, ba là đại minh tinh dù có đi mua sữa bột ở siêu thị nước ngoài cũng bị nhận ra.

Khâu Hàng tức tốc gửi cho bọn tôi video cả nhà ba người của cậu ấy, cô nhỏ khóc một hồi lại cười một hồi rồi lại ngủ, Minh Vũ cũng thế.

Lúc đầy tháng Nhạc Hoan Doanh dùng weibo công ty đăng lên tấm hình bàn tay em bé, phần thuyết minh là tôi viết, chỉ là một câu giản dị: "Cám ơn con đã đến bên bố mẹ, yêu con trọn đời."

Ấy là câu Minh Vũ thốt ra trong lần đầu tiên đi siêu âm nghe được tiếng tim đập của em bé, bọn tôi đều cảm thấy vậy là đủ, không cần phải thêm bớt gì. Thế nhưng mà vị mami vĩ đại vừa lên chức sau khi vượt qua nỗi cực nhọc trên bàn đẻ và rối loạn kíc.h thích tố, hở ra được tí ngồi quẹt weibo thì chỉ buông mấy chữ gọn lỏn: "Sến ghê người ấy."

Tháng hai năm sau, cận kề Tết, nhà Minh Vũ từ Mỹ bay về nước. Buổi tối họ đáp chuyến Bắc Kinh, cả đám bọn tôi đủ mặt hết ở sân bay. Em bé ngủ suốt chặng, đúng là biết thương bố mẹ ghê gớm. "Cưng quá đi." Tôi ghé tới gần chọt má của em bé.

Khâu Hàng doạ tôi: "Làm con bé tỉnh thì cậu đi mà bế,  tớ dỗ mẹ nó còn hết muốn nổi đây này." Nói vừa dứt lời, đầu mày bé xinh nhăn lại, liền sau đó là tiếng khóc oa oa siêu chói

Cả một đám bọn tôi khốn đốn khổ sở mãi mới thoát được khỏi chỗ sân bay chen lấn phát khiếp nọ, nhưng mà em bé ngủ no nê rồi khóc đến là khoẻ, suốt dọc đường không chịu ngừng, cô Tân cũng từ Mỹ về chung lắc đầu nói: "Giống y Minh Vũ lúc bé, đã khóc rồi dỗ kiểu gì cũng không nín."

Minh Vũ tuyệt vọng: "Nó đừng có mà mè nheo giống con."

Cô Tân tức cười, muốn bế em qua. Minh Vũ lại không chịu buông tay, dán môi lên trán sữa của em bé hôn chụt một cái, thì thầm nho nhỏ giống như làm phép thuật gì đó, thế là em từ từ nín lại.

"Con bé giống con thật sự." Minh Vũ nhìn em bé đã ngủ ngon lành, mới để mẹ giúp bế qua, nét mặt không biết là vui hay lo lắng: "Nhất là lúc hành người ta." Khâu Hàng lái xe an ủi vuốt theo: "Không đâu, con gái giống bố, hồi anh còn nhỏ có là băng ghế trước phòng cấp cứu anh cũng ngủ tít mít."

"Anh tưởng con gái tôi cũng là ông tướng giống anh à?" Phương Minh Vũ bất thần lôi nợ cũ ra, nhe nanh dằn: "Trời mưa đi đầu trần ra đường, lần trước con bé bị ốm là tại anh bất cẩn không để ý."

"Ho có tí thôi, chưa đến nỗi ốm..."

"Vậy sao mới gọi là ốm? Phải phát sốt c.hảy nước mũi hay là sao? Con nó bé tí như thế, nếu phát sốt thật thì biết làm sao?"

Tôi ngồi ghế sau mà người run lẩy bẩy, bà chúa Phương làm mẹ rồi độ bạo lực cứ gọi là max level, phát cơn lên vừa dữ dằn vừa thiếu thăng bằng sao ấy, tôi sợ chết được. May mà Khâu công tử một chiêu đánh khắp thiên hạ, nhận ngay: "Được được được. Hôm trước bé ốm là tại anh."

Phương Minh Vũ nghe chồng nói lấy lệ, tự nhiên lại bật cười, uể oải túm cánh tay Khâu Hàng: "Con bé nhất định phải giống anh một chút, vậy mới nhiều người thương, em hồi nhỏ chỉ giỏi hành người khác thôi."

Chiếc xe đỗ xịch lại trước nhà của bọn họ, Khâu Hàng gỡ dây an toàn ra, hôn lên trán Minh Vũ: "Bây giờ cũng hành ghê lắm, nhưng anh thích em hành anh."

Hai người họ cứ thế hôn nhau, Tưởng Dực nghiêng mặt trông ra cửa sổ, tay bưng mắt tôi lại: "Đừng có nhìn, không thích hợp cho con nít."

Tôi gỡ tay cậu ấy ra, mắt tròn xoe nghĩ: "Thích hợp mà!"

Nếu Tưởng đại gia cũng chịu nói chuyện một hồi lại hôn tôi đánh chóc thế này thì tốt rồi.

=======

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi