MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Có một chuyện mà Tưởng Dực của chúng ta đã cực kỳ hào hiệp, đó là đổi ôn tập lý thành mỗi tối kiểm tra bài. 

Có lẽ vì lúc tập dợt quá mệt, ký ức của tôi về lúc đó đa phần là mơ hồ.

Chỉ riêng một số khoảnh khắc là vô cùng rõ nét.

Ngũ Đức đạp dơ mất đôi giày của Băng Tinh sau bèn đem một hộp phấn trắng tới, thề phải trả lại ”trong sạch" cho cậu ấy. Bạn gái cũ của Quan Siêu đến xem tập dợt, lúc đến thì hihi haha, cũng không biết tại sao tự dưng bật khóc chạy ra khỏi phòng. Quan Siêu đuổi theo dỗ hết cả buổi chiều, bạn gái cũ lại trở lại làm bạn gái đương nhiệm.

Diệc Phi vì chuyện này mới cùng người thế vai Quan Siêu là Trang Viễn biểu diễn một màn valse siêu chuẩn, mỗi một khung hình đều xứng đáng đưa làm bìa tạp chí. Cũng buổi chiều hôm đó, San San giãn gân bị thương, thế là vắng mặt mất hai buổi sau.

Minh Vũ mãi vẫn không hạ tông được, áp lực quá lớn, cuối cùng một buổi chiều nhân không ai để ý bèn bỏ trốn khỏi phòng tập.

Đến khi tôi tìm ở sân bóng thấy cậu ấy đang ngồi úp mặt vào lòng tay, thì Khâu Hàng đã ngồi bên cạnh cậu ấy, trong tay là tờ khăn giấy mở bung, ướt đầm.

Tưởng Dực vẫn giúp tôi ôn Lý, độ khó của bài giảm đi, chỉ bài cũng dễ tính hơn. Cậu ấy vẫn không nói gì mấy với Liêu Tinh, nhưng lúc giải lao sẽ cùng chơi bóng rổ. Có lúc hai người vào cùng một đội, thế mà chơi còn hơi bị ăn ý, ép cho Quan Siêu và Trang Viễn thua không nhúc nhích được.

Niệm Từ thức đêm may cho hết tất cả các bạn nữ một bộ váy, tôi dù không tham gia diễn cũng được một bộ. Váy xoã tung bay, vải tơ đẹp đẽ như tay của Niệm Từ, cầm lên vừa mềm mại vừa mịn màng.

Đạo cụ thì Quách Tĩnh đã lo xong trước buổi diễn thử tại trường, trên nền trời đêm xanh cổ vịt, những nóc nhà biệt thự bằng giấy im lìm tĩnh lặng, sảnh lễ lại hoa lệ lấp lánh, làm người ta thích ơi là thích thích không chịu được còn có chú cừu nhỏ là một con rối gỗ siêu đáng yêu.

Tôi và Minh Vũ đều đòi sau khi hoàn thành tiết mục sẽ dắt chú ta về nhà, hai bên giành tới giành lui, cuối cùng Quách Tĩnh đứng ra làm chủ bắt hai bọn tôi oẳn tù xì.

Cây búa của tôi bị bao của cậu ấy ăn mất, giậm chân tức bực cả buổi cũng vô ích, chỉ đành giương mắt nhìn cậu ấy làm mặt đắc ý tuyên bố ta đây tốt bụng cho tôi mượn chơi hết kì nghỉ.

Cãi nhau ầm ĩ, khóc cười ồn ào, cứ như thế, một vở kịch đã thành hình. Trước giao thừa một tuần,  ngày duyệt tiết mục đã đến.

Buổi sáng, xí nghiệp đặc biệt điều cho bọn tôi một chiếc xe khách to, ba của Quách Tĩnh chở cả một núi đồ cắp nách thêm mấy người bọn tôi đi Trung học số 9 tham dự vòng chọn lọc.

Diệc Phi trang điểm từ sáng, xinh đẹp đến mức không thể rời mắt. Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy sụt sịt mũi, làm cậu ấy lo cuống lên hỏi: "Cậu không bị cảm chứ? Có sốt không? Điều chỉnh âm thanh mà có gì là không được đâu ấy!"

"Không sao đây, tớ trúng gió tí thôi, cậu đừng căng thẳng." 

"Tớ đâu có căng thẳng!" Miệng nói không căng thẳng, nhưng bàn tay sờ đầu tôi lại lạnh ngắt, quay ra xong cậu ấy bốc hoả luôn với Quan Siêu đang ngồi chơi game: "Cậu im lặng chút được không?"

Quan Siêu lập tức ấn tắt máy, ngồi ngay xuống bên cạnh, bị đẩy ra cũng không tức bực, cười hihi nói: "Lam tiểu thư có gì dặn dò?" Diệc Phi dặn: "Nhất định không được nhảy sai đấy!"

"Yên tâm, sai một lần nhảy lại mười lần cho cậu." "Cậu sai một lần là đủ tiêu cả đám rồi."

"Được được được chắc chắn không nhảy sai, sai thì cho cậu sai bảo cả đời." "Tớ cần làm gì, câu này nói với bạn gái cậu đi."

Quan Siêu sững lại.

Diệc Phi lập tức quay phắt sang hỏi tôi: "Doanh Tử cậu thật không có sốt đúng không?"

Tôi co người vào sát cửa kính, tôi không sốt, nhưng mà cũng không muốn ngồi đây cho lắm.

Quan Siêu cười gượng, còn định nói gì đó. Bất chợt Tưởng Dực từ ghế sau đi lên, đưa điện thoại cho cật ấy, trên mặt là vẻ trầm tĩnh ít thấy: "Tìm cậu đấy."

Quan Siêu thắc mắc cầm điện thoại, hỏi: "Ai đấy?" Bên kia nói câu gì đó. Quan Siêu tức thì đứng phắt dậy.

Cậu con trai khép mở miệng mấy lần, bật ra một tiếng: "Mẹ!"

Đầu bên kia hình như vẫn đang nói gì đó, Quan Siêu luống cuống nhét điện thoại lại vào tay Tưởng Dực: "Sao thế? Tưởng Dực cậu xem sao thế? Sao tớ không nghe được mẹ tớ nói gì nữa? Điện thoại này hư rồi hay là sao..."

"Hay là tín hiệu không tốt?" Tưởng Dực vội vàng cầm điện thoại, theo phản ứng ấn nút loa ngoài. Bên đầu kia vọng lại tiếng khóc, nghe rất rõ.

Chẳng phải tín hiệu bị ngắt, chỉ là người phụ nữ trung niên ấy đã nghẹn ngào rất lâu mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Quan Siêu, mẹ đang đổi tàu ở ngay chỗ con, mẹ dừng ở ga tàu hai tiếng, con tới gặp mẹ được không?"

Lồng ng.ực Quan Siêu nhấp nhô, môi mím lại.

Người mẹ ở đầu dây kia run rẩy gọi một tiếng: "Quan Siêu..."

"Giờ cậu ấy sẽ qua." Tưởng Dực cầm lấy điện thoại, nhìn lên trước nói: "Dì, dì đợi ở sảnh chờ tàu, cậu ấy cầm điện thoại của cháu, hai người có thể liên lạc với nhau."

"Ngã tư trước mặt cách ga tàu không xa, tớ vừa nói ba tớ dừng ở đó." Quách Tĩnh đẩy Quan Siêu, "Đi đi, gặp xong thì về trường báo cáo."

Xe dừng bánh, Trang Viễn lấy ví tiền nhét vào túi áo của Quan Siêu, "Ăn với dì bữa cơm."

Quan Siêu bị đẩy xuống xe, tự dưng ngoảnh phắt lại do dự nhìn Diệc Phi: "Vậy còn chuyện duyệt tiết mục?" Diệc Phi mắt bỗng đỏ hoe lên: "Không sao, cậu đừng để ý nữa, không quan trọng..."

"Tớ, tớ làm sao không để ý được... cậu muốn tớ nghe cậu sai bảo cả đời à?"

Quan Siêu tự nhiên lại thêm một câu chẳng có logic gì: "Cậu đâu có muốn, tớ biết cậu không muốn..."

Diệc Phi không thốt ra lời.

Cả đám bọn tôi đều nín thinh nhìn hai người.

Trang Viễn bỗng nói: "Tưởng Dực sẽ thế cho cậu." Quan Siêu nhìn Diệc Phi, Diệc Phi im lặng.

Quan Siêu quay sang hỏi Tưởng Dực: "Cậu làm được không?" Tưởng Dực khựng lại một thoáng.

"Cậu nhớ được bước nhảy không? Quan Siêu cúi gằm, nói lộn xộn: "Cậu mới nhìn có mấy lần cậu nhớ được không? Cậu sai một bước, Diệc Phi phải sai bảo tớ cả đời đấy, tớ không để cậu ấy làm thế được..."

"Tớ nhớ được." Tưởng Dực nhìn cậu ấy, rành mạch nói: "Tớ nhìn một lần là có thể nhớ rõ toàn bộ, hơn nữa hồi nhỏ tớ từng tập rồi. Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không nhảy sai một bước."

=======

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi