MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Bảo là hôm khác lại nói, thế nhưng tôi và Liêu Tinh gặp lại thì đều nín thinh, chẳng ai nhắc đến chuyện đã nói trong cái đêm nọ. Chiến tranh lạnh giữa tôi và Tưởng Dực kéo đến tận cuối xuân, nhờ khí hậu ấm áp mới hơi hơi tính là tan băng.

Nhưng vẫn là chẳng buồn nói chuyện, bình thường lên lớp trao đổi bài có gì nói đó, ở nhà mạnh ai nấy ăn, một cái bài học ngồi đối diện hai đứa, cả buổi chiều làm bài cũng không ai hé răng, thế nhưng to tiếng cãi nhau thì liên miên không dứt, lý do toàn lông gà vỏ tỏi, chẳng cần mào đầu, cứ hơi tí là lại gay gắt, chẳng bên nào chịu xuống nước.

Ba mẹ tôi phát hiện thấy, lúc nào cãi quá nảy lửa, ba mẹ cũng đứng giữa khuyên một hai câu, nhưng ngoài ra thì cũng kệ.

Chỉ có một lần, hai đứa bọn tôi đang gân cổ cãi lộn, bất chợt Diệc Phi gọi điện thoại tới nhà tôi tìm Tưởng Dực. Cái tên ấy quay ngoắt ra nhận điện thoại, tôi tức đến phát run cả người, tăng xông lại không có chỗ xả, tông cửa đánh rầm chạy khỏi nhà. Đến tối quay về bị mẹ tôi rầy cho, nói là không có phép tắc.

Nguyên tắc của mẹ tôi là, được cãi lộn, cấm tông cửa.

Tưởng Dực mà muốn chọc điên người khác thì chẳng ai chịu nổi, cậu ấy lại còn biết làm vẻ ngoan ngoãn, càng khiến người ta điên hơn...

Còn chưa nói tôi dở tệ chuyện cãi nhau, thường mở miệng xong lại tắc tị, qua chuyện rồi mới nghĩ ra làm sao mắng lại thì đã qua mất rồi, càng chán nản hơn. Thêm nữa là cái tên ấy chẳng bao giờ tông cửa, do thế ít bị mắng, càng khiến người ta ghét cay ghét đắng!

Thêm nữa là Tưởng Dực qua được vòng đầu kì thi học sinh giỏi, đang là lúc trọng điểm ôn tập cho vòng sau, thế nên dù hắn có nắng mưa thất thường, ba mẹ cũng sẽ thiên vị hơn, tôi cứ mơ mà được bênh.

Được cái hắn về nước không lâu thì kết quả vòng đầu thi học sinh giỏi được công bố, nhóm Minh Vũ đều tranh được suất vào vòng sau, Tưởng Dực chiếm hẳn top 3 của đội quốc tế, là học sinh lớp 10 duy nhất trên toàn quốc đạt được thành tích này.

Cũng vì chuyện ấy, mấy người bọn họ lại bắt đầu ở lại trường luyện đội tuyển đến tối mặt tối mũi. Chúng tôi tách nhau ra một thời gian, coi như mỗi đứa thở ra được một hơi.

Đến đầu tháng tư, tiết trời ấm lần, giải bóng rổ trường nung nấu từ gần một năm như vậy là đã mở màn. Đội của lớp chúng tôi tập luyện cũng coi như suôn sẻ, nhưng Ngũ Đức vẫn một lòng tin có công nài nỉ hai ông tướng kia thì cũng có ngày thành đội. Hai ông tướng nhìn cậu bạn đô con mặt non choẹt quẹt nước mắt với con mắt thờ ơ, có thể nói là lòng gang dạ sắt.

Có một lần tôi nhìn bắt tội, hỏi Băng Tinh: "Sao cậu ấy cứ nằng nặc phải Tưởng Dực mới được ấy?"

"Ngũ Đức nói trong lớp mình ném trúng rổ nhiều nhất là Tưởng Dực, kĩ thuật cũng giỏi nữa, thiếu cậu ấy chắc là không có cửa thắng. Lớp số 6 thật sự khó nhai, cậu ấy với Liêu Tinh kình nhau suốt từ bé, thua thì mất hết mặt mũi."

Lớp số 6 khó nhai cỡ nào, chúng tôi không bao lâu sau đã được mở mắt.

Quy chế của giải bóng rổ là mười hai lớp khối 10 chia thành 3 bảng, đấu từng cặp một, hai đội có hệ số bàn thắng bại cao hơn sẽ vào vòng hai. Trong vòng này sáu đội sẽ căn cứ theo hệ số bàn thắng bại cao thấp bắt cặp đấu tiếp, lấy ra ba đội. Đội có hệ số bàn thắng bại cao nhất vào thẳng chung kết, đội hai và ba thì phải quyết đấu giành vé, trận cuối cùng mới chọn ra quán quân.

Trận đầu tiên mở màn là đội lớp số 6 và số 7.

Trận đấu quá là dã man! Với lớp số 7 mà nói thật sự là dã man...

Gần như cả trận đều là màn trình diễn của lớp số 6, từ lúc vào trận, lớp số 6 đã chiếm thế áp đảo trên toàn sân, vào trận 15 phút, lớp số 7 mới ăn được một trái, tỷ số hiệp đầu là 32:6, kết thúc trận đấu đã thành 67:11... Quan Siêu chỉ ra sân hiệp đầu, Liêu Tinh còn mười phút cuối cũng được thay ra. Lúc tôi viết xong bài ở ban tuyên truyền về đi ngang qua, đúng lúc Liêu Tinh đang ra khỏi sân, Quan Siêu tiến lên đập tay, tiếng hoan hô vang dội.

Về tới lớp, Ngũ Đức đang ngồi đờ đẫn, hai mắt vô hồn. Băng Tinh an ủi cậu ấy: ""Ngày mai lớp mình đấu với lớp số 8, thắng đã hãy hay."

Vương Thần nói: "Đúng đấy, sợ cái gì, chưa biết chừng chưa đụng bọn họ thì mình đã bị loại rồi." Cả lớp im phăng phắc.

Lục Hằng nói: "Không có đâu, cùng bảng mà, kiểu gì chả phải ăn thua một trận." Cả lớp lại câm nín.

Ngũ Đức gầm gừ nhìn thằng bạn: "Hai ông xốc vác lên tí được không! Lớp số 5 tất thắng!" "... Tất, tất thắng!"

Có hy vọng là tốt, chỉ tiếc lớp số 8 không gà như lớp số 7. Trận đấu ngày hôm sau, bọn Ngũ Đức chiến đấu đến tận phút bù giờ mới ăn được con phạt đền thắng trận, nhưng hệ số bàn thắng bại chỉ có 39. Hơn nữa có thắng cũng vui không nổi, vì trận tiếp sau đó chính là đụng độ lớp số 6. Lớp người ta toàn quân khoẻ như vâm, đủ mặt chủ lực, lớp chúng tôi ngay trận đầu đã vắt kiệt cả sức. Quả nhiên, hết giai đoạn nảy lửa của hiệp đầu, hiệp sau đội lớp tôi thua sút hẳn, không thể cứu vãn, tỷ số chung cuộc đứng tại con số 53:37.

Tuy không tham gia đội cổ vũ nhưng tôi vẫn chạy tới xem đấu bóng, đến khi hết trận, Ngũ Đức nằm lăn ra đất cả nửa buổi, rất có vẻ bi tráng của anh hùng mạt lộ.

Tôi không đành lòng nhìn, bèn về lớp trước. Quách Tĩnh đang ngủ, Tưởng Dực vắng mặt, chắc là lại lên phòng thầy Từ, Minh Vũ ngước lên hỏi: "Mình thắng không?"

"Không..."

"Ai..." Minh Vũ thở dài.

"Ngày mai đấu với lớp số 7 mà thắng thì vẫn vào được vòng hai mà."

"Ngũ Đức bình thường cũng không đến nỗi không thắng không xong, cậu ấy chỉ muốn thắng Liêu Tinh thôi, nhưng lần này thì hết hy vọng rồi." Hồ Băng Tinh về lớp ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, thở dài: "Tưởng Dực mà ra sân, thì cũng chưa chắc đã thua ấy."

Tôi nhìn chiếc ghế trống tênh đằng sau, bụng nghĩ: Tưởng Dực lần này cũng không thắng không xong.

Tôi hỏi Quách Tĩnh: "Hay cậu vào đấu thử đi?"

Quách Tĩnh đứng dậy lấy nước uống: "Thôi khỏi, cả tớ cũng ra chơi, Tưởng Dực càng không ngồi yên nổi." "Cũng đúng..."

"Cậu đi đâu ấy?" Tôi túm tay.

"Niệm Từ bảo tớ mang đồ qua ban tuyên truyền cho cậu ấy." "Ồ vậy hả..."

Tôi bỏ tay ra, thầm nghĩ may có Quách Tĩnh, lúc nào cần cậu ấy đều có mặt, đáng tin cậy, đáng mặt bạn bè.

Nhưng có cậu bạn ổn áp như Quách Tĩnh, thì cũng có tên IQ EQ vô phương cứu chữa còn thích ăn đòn. Quan Siêu dắt theo một đám từ sân bóng về, tí ta tí tởn gõ cửa lớp tôi: "Hoàng Doanh Tử, tối nay bọn tớ ăn KFC, ra đi chung!"

Tôi trợn cậu ấy, còn chưa nói gì, Liêu Tinh ló đầu vào hỏi: "Hoàng Doanh Tử, sao không thấy cậu xem trận đấu?" "Áu áu áu áu!" Đám con trai sau lưng cậu ấy vừa cười vừa hú lên.

Cái kiểu trêu ghẹo này tôi chịu đã gần một năm, hôm nay bụng không vui sẵn, nổi sùng lên đứng phắt dậy: "Áu cái gì mà áu! Còn hú nữa tớ xé miệng ra cho mà xem!" Quan Siêu cười bò, chỉ Liêu Tinh: "Hahaha tớ đã nói với cậu bao lần, cậu ấy hơi bị ghê đấy!"

Liêu Tinh cười: "Tớ biết lâu rồi mà."

Hay lắm, hoá ra Quan Siêu thừa biết vì sao hay có người trêu tôi!

Tôi điên tiết, chạy ra thụi cho mỗi tên một cú. Quan Siêu ăn đấm lành nghề, đã có chuẩn bị, cười hi hi né ra kịp thời. Liêu Tinh thì lãnh trọn cả quả, ai biết sao hắn lại cũng cúi đầu bật cười.

"Có gì buồn cười cơ? Cậu bị bệnh à?" Tôi bực lắm rồi đấy.

Liêu Tinh cười: "Tí nữa đi ăn KFC không? Mua cho cậu một cây sô cô la một cây thảo mộc nha?" "Ai muốn ăn với cậu?!" "Tớ muốn mời cậu ăn."

Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ấy càng tức thêm, lại xông lên tống thêm một cú: "Cười cái gì mà cười, phiền chết được."

Liêu Tinh bị phũ cũng hết cách, túm lấy cái tay đang thực hiện hành vi hành hung của tôi, nghiêm túc nói: "Ai, đừng đánh nữa, cậu ghét mấy đứa nó trêu, chút tớ cho bọn nó bài học được không?"

"Bỏ tớ ra!"

"Ừ." Liêu Tinh nghe lời thả tay.

Tôi nhảy phắt lên khỏ trán cậu ấy: "Ai cho cậu túm tay tớ?"

"Ai sao lại đánh nữa." Liêu Tinh vừa cười vừa né, bất thần dùng sức kéo tôi đến sát người, cúi đầu nói: "Hoàng Doanh Tử." "Làm, làm gì?"

Cậu con trai cười nói: "Đi xem trận đấu kế của tớ được không?"

"Ai, ai muốn xem cậu đấu? Cậu buông tay tớ ra!" Tôi sực có cảm giác đâu đó không đúng lắm, muốn lùi ngay lại lại không được, hoảng lên quay ra gọi Quan Siêu đang đứng cách đấy không xa nghểnh cổ xem trò vui: "Quan Siêu cậu lôi cậu ấy ra cho tớ."

"Cậu ấy bảo cậu bỏ tay ra."

Quan Siêu chưa kịp chạy đến, thì đã có người cất tiếng sau lưng tôi.

Tưởng Dực một tay cầm tập vở, một tay bỏ vào túi quần jeans, mái tóc ngắn và dáng người cao nghều. Cậu ấy nhìn chỗ tay Liêu Tinh níu lấy tôi, cả người lạnh băng: "Bỏ tay ra, nghe chưa?"

Xung quanh lạnh đến muốn đứng cả tim phổi. Tôi cúi đầu không nói.

Liêu Tinh sững lại, tôi nương theo đó thoát mình chạy ra.

Tưởng Dực nhìn tôi, đưa tay chỉ vào lớp, bảo với tôi một câu: "Vào lấy cặp tớ ra, về nhà." Tôi ngẩng đầu, toan nói, ai mướn cậu quản, thế nhưng mở miệng ra lại thành câu hỏi: "Hôm nay cậu không đi tập huấn nữa à?"

"Không đi, về nhà."

"Ồ." Tôi đi được hai bước, lại không yên tâm: "Vậy cậu..." đừng gây lộn.

"Nhanh đi."

Liêu Tinh không nói gì nữa, Tưởng Dực mặt lạnh tanh đi sượt qua cậu ấy.

Quan Siêu chạy lại dàn hoà: "Tưởng Dực cậu đừng nóng, Liêu Tinh không có ý đó, cậu ấy..." Tưởng Dực không đứng lại cũng chẳng ngoái lại: "Quan Siêu."

Quan Siêu đứng nghiêm: "Có mặt!"

"Còn có lần sau, tớ xử cả hai."

=======

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi