MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Trang Viễn bất ngờ tham gia giải, trận banh trở thành một biến số to đùng. Mọi người bàn tán cứ gọi là xôm tụ.

Ở khu chuẩn bị của lớp tôi, bầu không khí tự nhiên căng hẳn.

"Tớ đi xem cái!" Tôi bình bình bình đứng dậy co giò chạy tới chỗ đội lớp mình đang khởi động. Hồ Băng Tinh lên tinh thần cho Ngũ Đức: "Cứ phát huy đúng phong độ như trận trước ấy, Tưởng Dực Quách Tĩnh quen với mánh chơi của Trang Viễn, kiểu gì cũng có cách, đúng không? Đừng lo quá."

Tại vì quen nên mới lo ấy! Cú ném 3 điểm của Trang Viễn là vũ khí thắng lợi đó biết không hả! Trước đây đấu nhau mà hai bên thực lực ngang ngang, thì cứ bên nào có Trang Viễn là bên đấy thắng biết không hả!

Tôi giúp Tưởng Dực đè cánh tay, dùng một chiêu cổ vũ từ hồi con nít: "Cậu tên là "không căng thẳng"!"

Khoé miệng vốn mím lại của Tưởng Dực hơi hơi nhếch lên, chỉ huy: "Xoa sang vai."

"Vậy cậu cúi xuống tí." Tôi lật cổ áo của cái tên hách dịch này xuống, kiễng chân lên giúp hắn thả lỏng vai, miệng vẫn dặn dò tràng giang đại hải: "Quan Siêu không dám đụng độ chính diện với cậu, gặp cậu ấy chả phải e dè gì, Trang Viễn bắt được banh thì để bọn Vương Thần giải quyết, có gì thì dưới rổ còn có Quách Tĩnh..."

Ai ngờ Tưởng Dực đang lười biếng nghe tôi chanh chách bên tai, tự nhiên mắt lại sáng quắc.

Ngay sau đó, tôi chỉ thấy người bị lật lại, đã bị cậu ấy quàng lấy eo kéo xịch ra hơn 1 mét.

Cùng lúc ấy, Tưởng Dực giơ một bên tay lên bắt dính trái banh vốn nhằm ót tôi bay tới. "Ai?" Tôi sùng lên, giẫy khỏi lòng Tưởng Dực giậm chân hỏi, không phải lại cái tên đáng ghét Liêu Tinh nữa chứ!

Ngoài sức tưởng tượng của tôi ấy là, Liêu Tinh đang cầm lon Cola đứng cách đó không xa, lúc nhìn qua chỗ tôi khuôn mặt cậu ấy cũng có vẻ bất ngờ. Trái banh đến từ một hướng khác.

"Xin lỗi nhé, Doanh Tử, tớ vuột tay." Trang Viễn vẫn hiền hoà y như xưa giờ, đứng cách một nửa cái sân bóng nhếch miệng mỉm cười với tôi. "Không, không sao!" Đáng ghét, cái tên này lại dùng thoại của Hanamichi là sao!

Đôi mắt hẹp dài của Trang Viễn mang ý cười, ở một người xưa nay vẫn quen phải ngoan giỏi gương mẫu như cậu ấy, phải nói là cực ít thấy. Tưởng Dực ở trên đầu tôi không nói gì, tay vung lên một phát, trái banh bắn cái véo trở về.

Trang Viễn bắt dính banh, ngoắc tay gọi Tưởng Dực: "Lâu quá không chơi rồi, qua đây khởi động với tớ." Tưởng Dực lấy tay đẩy tôi về khán đài: "Qua thì qua!"

A ha? Hai cái người này sao vừa vào sân đã kình nhau rồi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn chưa đấu mà Trang Viễn và Tưởng Dực đã nóng mắt rồi á.

Cũng không biết con trai sao mà dễ châm ngòi thế, Tưởng Dực chạy mấy bước đã tới chỗ dưới rổ.

Trang Viễn mắt nhìn cậu ấy, ném một trái banh về hướng rổ, Tưởng Dực bật lên bắt dính, xoay người trên không, một tay bỏ banh vào rổ. Trên sân bóng, một đám con gái reo lên xuýt xoa.

Vẫn còn chưa hết, Tưởng Dực vừa chạm đất thì lập tức nắm trái banh, chuyền thẳng qua. Trang Viễn bắt dính bóng, đứng ngay tại chỗ quay người, từ chỗ cách lằn 3 điểm hẳn 1 m bật thẳng người lên.

"Không phải chứ? Đứng đó ném vào rổ à?" Ngũ Đức đứng cạnh tôi há hốc mồm. "Xa thế kiểu gì cũng không vào." Vương Thần trông cũng ngố ngơ y chang. Tôi lại nhỏ giọng nói: "Sẽ vào đấy."

"A ha?"

Quả nhiên, cùng lúc đó, trái banh vút bay thành một đường cong đẹp tuyệt, rơi tọt xuống rổ, tiếng banh lao đi hay đến khó tả, nghe đã ơi mà đã. Trên khán đài đừng nói các bạn nữ, cả bên nam cũng rần rần lên.

"Trời đây là kiểu tập phối hợp gì thế?"

"Lực tay của hai người khoẻ thế chứ!" "Quá siêu luôn ấy"

"Hai người mà một đội thì một cú chuyền thế đủ ăn rồi." "Hai bên phải chơi phối hợp bao lâu rồi ấy chứ hả?"

Tôi âm thầm bưng mặt lại. Cái trò chơi mãi từ nhỏ đến lớn này sao hôm lại đem khoe ra thế hả trời? Rốt cuộc hai ông tướng là muốn so kè hay muốn ra vẻ? Sao con trai cứ vào sân là như biến thành người khác thế? Cái kiểu máu me thua thắng của Tưởng Dực đã thế rồi, Trang Viễn xưa nay luôn khiêm tốn lắm cơ mà hôm nay bị con gì cắn không biết? Đi làm chuyện nổi bật kiểu này!

Quan Siêu cười hahaha, trỏ tay vào Ngũ Đức: "Hôm nay chính là trận cuối của các ông!"

"Trận cuối của các ông thì có! Trận cuối của cả nhà các ông ấy!" Ngũ Đức giậm chân chửi lại chẳng có tí sáng tạo nào. Liêu Tinh đỡ trán vẻ bó tay, nói với trọng tài: "Mình bắt đầu sớm chút đi."

Cái này tôi đồng ý cả hai tay, bắt đầu sớm chút, xấu hổ cũng ít chút!

======

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi