MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

”Doanh Tử, giờ cậu đang đi đâu đấy?" Diệc Phi hỏi tôi trước cổng trường, "Tớ với Niệm Từ đi thăm Quách Tĩnh, giảng bù bài cho cậu ấy."

"Minh Vũ đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ nhiều rồi, tuần sau cậu ấy ra viện được rồi ấy." Tôi hỏi Diệc Phi, "Cậu qua thăm cậu ấy với tớ luôn không?" "Mai tớ với San San đi."

Giường bệnh của Minh Vũ chất đầy hoa với trái cây, cậu ấy ngồi tựa thành giường, tay cầm một quyển sách, là quyển Onegin mà Pushkin chưa viết xong. "Cậu làm xong bài rồi hả?" Tôi nhảy tung tăng đến ngồi kế cậu ấy, lấy một trái chuối lột vỏ: "Ăn không này?"

"Cậu ăn đi." Minh Vũ vẫn tiếp tục đọc.

Tôi lấy bài từ trong cặp ra, "Đây là đề hôm nay vừa phát, tớ để đây nha, nếu có gì không hiểu chút Trang Viễn các cậu ấy tới giảng cho cậu."

"Để đó đi." Minh Vũ vẫn không ngẩng lên, chỉ hỏi tôi: "Điểm kiểm tra cuối tháng của cậu phát về rồi chứ?"

"Phát rồi, cũng ổn, lên được 30 hạng so với lần trước." Tôi vừa ăn trái cây vừa hỏi: "Sao cậu không hỏi điểm của mình?" "Mẹ tớ nói tớ nghe rồi, cũng chẳng có gì thay đổi."

Phải, đâu có gì thay đổi, hạng nhất thì còn đi đâu được nữa.

Niệm Từ bày lại hoa, nói: "Tớ đi đưa bài cho Quách Tĩnh, cậu đi chung nhé?" "Ừ đi chung đi!" Tôi đứng phắt dậy. "Minh Vũ tí bọn tớ quay lại."

"Ai da." Minh Vũ tự nhiên kêu lên một tiếng nghe rất ư là giả tạo, bỏ sách xuống túm tay tôi: "Tớ muốn đi WC, cậu đi với tớ với. Niệm Từ cậu cứ qua trước đi, chút Doanh Tử qua."

Niệm Từ gật đầu: "Cũng được."

Tôi nhìn Niệm Từ quay lưng đi ra, đỡ lấy Minh Vũ: "Vậy mình đi."

Bà chúa Phương đủng đỉnh ngồi lại xuống giường, kéo chăn đắp, "Đi đâu cơ?" "Không phải đi WC hả?"

Minh Vũ lật sách ra lại: "Ai nói tớ muốn đi WC?"

Tôi tức ê răng, có nói lý không vậy? Muốn lần sau tớ ghi âm phát lại không hả? "Niệm Từ qua giúp Quách Tĩnh học bù, cậu đi tò tò theo làm gì?" "Không phải kêu tớ đi cùng hay sao..."

"... Ai da đến lúc nào cậu mới lớn được ra đây hả cô nương."

"Lại gì nữa." Cái cậu này càng lúc càng chả hiểu ra làm sao, tôi lười tốn nơ ron với cậu ấy, bèn lấy một đề ra hỏi: "Đề này cậu xem giúp tớ với. Đáp án ra đúng mà sao ra lại bị trừ mất 2 điểm."

Minh Vũ cuối cùng cũng bỏ sách xuống, đưa mắt xem kỹ, nói: "Có một bước cậu không viết đầy đủ, nhưng phép tính thì đúng. Cậu xem này, ở đây cần thêm..." Tôi cắn bút chăm chú nghe lời giảng, Minh Vũ có vẻ rất được an ủi: "Gần đây cậu tiến bộ ghê ấy."

Tôi theo lời cậu ấy viết ra đầy đủ phép tính, cắn đầu bút nói: "Sao cậu không ôn nữa vậy?" Minh Vũ hơi sựng lại, đang định nói gì đó, thì cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào là Trang Viễn.

Cậu ấy rõ ràng không ngờ chỉ có hai bọn tôi trong phòng, đặt hoa trên tay xuống, cười nói: "Tớ tưởng các cậu ấy tới rồi."

"Hôm nay mọi người đều tới à?" Tôi chạy qua nhận hoa, Trang Viễn ngồi xuống cười đáp: "Nhiều cô chú trong xí nghiệp đang thăm ba Quách Tĩnh bên kia, đến tối về chung xe đưa rước luôn. Bọn Tưởng Dực cũng tới theo. Minh Vũ cậu đỡ hơn rồi chứ? Bài mấy ngày nay bị lỡ sau tớ bù cho cậu."

Minh Vũ gật đầu nói: "Cảm ơn."

Trang Viễn hình như cũng nhìn thấy quyển Onegin kia, ánh mắt dừng ở đó một thoáng.

Minh Vũ có vẻ nghĩ ngợi, sau đó nhìn hai đứa bọn tôi nói: "Tớ dự tính sẽ nhận suất tuyển thẳng." "A? Vậy cậu không thi Bắc Đại nữa hả?" Tôi giật mình. "Không thi nữa, tớ sẽ đi Thượng Hải."

Đám Khâu Hàng đúng lúc ấy tiến vào phòng, cậu con trai đang cười hihihaha nghe thế nín bặt. Trang Viễn ngoái lại nhìn bọn họ.

Khâu Hàng, cậu bạn đẹp trai, chưa từng nổi giận bao giờ của chúng tôi, trong phút chốc tái mét mặt lại.

Năm rồi cậu ấy cao vọt hẳn lên, từ cậu bé thần Cupid đã lớn trở thành chàng David đẹp trai. Trên khuôn mặt vốn vẫn hơi có nét bụ bẫm con nít, chút thay đổi chấm phá đó đây hệt như thợ trời khắc tạc, khiến cho trong vẻ hiền hoà nổi lên những nét rắn rỏi lạ lùng.

Vẻ ngoài càng nổi bần bật hơn, cùng với đó thì lòng kiên nhẫn cũng cạn đi không ít.

Tính khí nhạy cảm, tuỳ hứng của Minh Vũ, Khâu Hàng đều yêu thích. Thế nhưng thích rồi thì sẽ muốn có, có một phân thì sẽ muốn có một tấc, có một tấc rồi thì lại mong có được trọn vẹn lòng người kia.

Một đôi lúc, sự sốt ruột của cậu ấy thể hiện rõ ra mặt. Dầu bức tường thành của Minh Vũ đã lung lay, thế nhưng Khâu công tử yêu mến từ quá lâu, vẫn thấy quá chậm, quá xa. Cùng nhau đến Bắc Kinh học Đại học là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Khâu Hàng.

Nhưng Minh Vũ lại vừa nói với Trang Viễn: "Tớ dự tính đi Thượng Hải."

Khoé miệng của Khâu Hàng từng chút từng chút lạnh đi, ba giây sau, cậu ấy quay ngoắt người trở ra, Tưởng Dực kéo vai cậu ấy: "Đừng nóng, chuyện có gì phải nổi xung lên thế?"

"Sao không có gì? Ban đầu đã nói rồi." Khâu Hàng chưa bao giờ mất bình tĩnh đến mức này, Tưởng Dực nhăn mày: "Nói rồi thì không được đổi hay sao?"

"Dựa vào đâu nói đổi là đổi? Còn có câu này cậu nói với tớ hay đang tự nói cho mình?" Tưởng Dực đanh mặt lại.

"Cái đám nói đi là đi nói sớm hay muộn cũng chẳng ra gì y như nhau." Khâu Hàng xô tay Tưởng Dực, cắm đầu đi thẳng. Tôi đần cả ra, hỏi Tưởng Dực: "Cậu ấy sao thế? Tự nhiên đi gây với cậu?"

"... Không có gì." Sắc mặt Tưởng Dực cũng không tốt, cậu ấy hít sâu vào một hơi mới nói: "Tớ đi xem cậu ấy." Minh Vũ cúi đầu nhìn mớ hoa để cạnh giường, thở dài.

Tôi ngồi xuống giường lại, hỏi: "Sao lại đột ngột quyết định thế hả cậu?"

Minh Vũ ngồi nghiêng sang bên, áp đầu vào đầu tôi: "Khó khăn lắm tớ mới tự quyết định một lần, Doanh Tử cậu nói xem, tớ không làm sai đúng không?" Tôi không rõ nữa.

Tôi cũng không rõ tại sao Minh Vũ tự nhiên lại thay đổi ý định, phút chốc ấy điều tôi làm được chỉ có một chuyện, đó là quàng tay ôm cậu ấy, làm thinh.

Minh Vũ thả lỏng đôi bờ vai.

Về sau Minh Vũ mới nói với tôi vì sao cậu ấy quyết định như thế.

Lúc đó cậu ấy đã ra viện, hoàn thành xong các thủ tục chuyển thẳng. Hết giờ học, cậu ấy ngồi đợi tôi ở sân thượng chỗ chúng tôi vẫn hay ra đó ngẩn người.

Vừa vào tiết xuân, mây mảnh như tơ trời.

Minh Vũ nói: Có hơi hơi giống như là, tớ muốn gỡ mình ra khỏi khối áp lực từ lúc sinh ra tới giờ luôn đè trên người. Con gái của cô chủ nhiệm phòng giáo vụ, đạt hạng nhất khối, những thứ đóng khung ấy làm tớ thấy mệt mỏi quá rồi.

Bao nhiêu năm nay, dường như tớ luôn vắt sức nỗ lực để có thể thi đậu một trường tốt. Nhưng tớ cũng không biết tại sao nhất định phải vào Bắc Đại. Vì mẹ tớ, vì lòng tự tôn, hay vì để không ai thất vọng hay đàm tiếu.

Nhưng tại sao tớ phải làm thế chứ? Nếu chỉ là ở việc học thôi, thật sự tớ đã làm đủ tốt rồi mà đúng không?

Trên đường tới bệnh viện hôm đó, bụng tớ đau kinh khủng khiếp, giữa lúc đầu óc mê man tự nhiên tớ vụt nghĩ, nếu mình nhận đề nghị tuyển thẳng kia, thì bây giờ mình đang làm gì nhỉ? Thật ra tớ rất rất muốn có thời gian đọc quyển sách mình thích, đi xem phim, đi hát karaoke, đi dạo phố...

Tớ không phải là thiên tài, không thể giống như Tưởng Dực có thể rảnh rang ngồi vẽ mà điểm số cũng vẫn xịn, cũng không thể cười mặc kệ dù giáo dục công dân ăn con 30 điểm như cậu ấy. Tớ phải bỏ ra cực nhiều công sức để có thể giữ vững vị trí thứ nhất, để bảng điểm trông sạch sẽ, đẹp mắt, nhưng mà tớ thấy mệt quá. Thật ra vốn tớ cũng đâu có ham hạng nhất đến mức đó.

Tại sao tớ phải bỏ thời gian đi làm một việc mà chính bản thân tớ thực ra cũng không hiểu tại sao mình phải làm chứ?

Tớ hy vọng mình sẽ là một Phương Minh Vũ "thật giỏi giang". Thế nhưng cái "giỏi giang" này thậm chí còn chẳng làm cho tớ vui, vậy tớ hiện tại rốt cuộc là vì gì chứ?

Lúc tớ nhận được thông báo tuyển thẳng từ Đại học Phục Đán, thật ra tớ đã thở phào. Thế nhưng tớ lại lập tức tự trách mình sao lại có thể buông lỏng mình như thế, sau đó lại vì chuyện ấy mà tự trách mình tại sao không thành thật đối diện với bản thân, rõ ràng tớ cảm thấy thế là tốt lắm rồi, tớ chỉ muốn học khoa ngoại ngữ, về sau rảnh rang có thể đọc sách là đã đủ rồi, nhưng tại sao cứ phải học không ngừng được, tại sao vẫn thấy bản thân mình tồi tệ...

Cứ xoay vòng như vậy mãi, tớ thật sự nản...

Có một buổi tối tớ ôn bài đến mức đầu óc xoay mòng mòng, nằm gục xuống bàn, tự nhiên không biết làm sao lại nhớ đến hồi còn nhỏ từng được vào thăm sân trường Phục Đán. Ở đó mùa xuân hoa cũng nở đầy rất đẹp, tuy không phải là ngôi trường ông bà hồi xưa học, nhưng mà tớ cũng rất thích nơi đó.

Giây phút ấy, tớ bỗng rất muốn biết mình nỗ lực như thế để làm gì? Phương Minh Vũ nỗ lực như thế để làm gì?

Còn có, rốt cuộc Phương Minh Vũ là ai chứ? Không đậu hạng nhất, thì "tớ" còn tồn tại không?

Không đậu hạng nhất, "Phương Minh Vũ" giống như một cái tên rỗng tuếch.

Như thế thật sự quá là buồn!

Tớ sống cuộc đời tớ, quan trọng đâu phải chỗ nào hoa nở đẹp hơn thì tớ phải đến chỗ đó, quan trọng là tớ là ai cơ mà. Nếu còn chưa rõ bản thân là ai, vậy tớ muốn mình có thể sống vui vẻ, thoải mái hơn.

Minh Vũ trước nay chẳng bao giờ nói nhiều như thế, hầu hết thời gian cậu ấy đều cắm đầu mà đi, không thì thở dài ngao ngán trước sự ngây ngô của tôi. Tôi và Minh Vũ vốn đã thân đến không thể thân hơn, thế nhưng giây phút ấy là lúc hai chúng tôi gần gũi với nhau nhất trong suốt mười bảy năm đầu đời.

Bởi vì, trong giây phút ấy, chúng tôi đều nhìn thấy bản thân mình trong mắt nhau.

"Cô Tân có chịu không ấy?" Tôi lúc lắc hai chân hỏi.

"Chắc mẹ tớ cũng thất vọng, nhưng sau đó bà đồng ý ngay." Đôi mắt Minh Vũ có một thoáng bần thần, "Tớ cũng không ngờ."

”Hai hôm trước, lúc tớ ra viện, trên đường về khu mình tớ ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy mới phát hiện mẹ vẫn để tớ tựa vào vai y như hồi nhỏ, nhưng đã không thể bế tớ nữa rồi."

"Lúc đi bộ về nhà, mẹ nói với tớ bà rất mâu thuẫn, lúc thấy tớ nhận được thông báo tuyển thẳng thật ra bà rất muốn bàn với tớ xem thử, nhưng lại không biết phải nói làm sao. Nếu cổ vũ tớ thi Bắc Đại thì sợ gây áp lực cho tớ, khuyên tớ nhận suất của Phục Đán thì lại sợ tớ nghĩ mẹ không tin vào khả năng của mình." Minh Vũ nói đến đây mắt hơi đỏ lên: "Mẹ tớ nói, đương nhiên bà hy vọng tớ có thể thi đậu trường ông bà học hồi xưa, nhưng mà chuyện bà hy vọng tớ sẽ như thế nào không quan trọng. Quan trọng là tớ thích chính mình như thế nào, chỉ cần tớ thích thì đó mới là cái bà thích nhất."

Thì ra, áp lực bao nhiêu năm nay là tớ tự gây cho mình.

Minh Vũ đã trút được nỗi lòng, thế nhưng tôi lại có hơi hoang mang, hoang mang y như Khâu Hàng: "Vậy thì cậu sẽ không đến Bắc Kinh với chúng tớ rồi." "Ừ." Minh Vũ gật đầu: "Đây cũng là chuyện duy nhất tớ thấy không nỡ. Nhưng mà, như vậy biết đâu lần này tớ thật sự có thể buông Trang Viễn xuống."

Tôi ngẩn ra.

Mười bảy tuổi bạn thích ai?

Phương Minh Vũ, cung Song Tử, vào lúc sắp đến sinh nhật đã đưa ra một quyết định. Cậu ấy không nhất quyết phải giành hạng nhất nữa, cũng sẽ không tiếp tục thích một Trang Viễn tốt đẹp, hoàn hảo nữa.

Cậu ấy sẽ yêu mến bản thân mình nhiều hơn.

=========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi