MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Nắng California đẹp rực rỡ, cổng khu công viên đông đúc toàn người là người, cậu con trai cao nghều đứng một mình, mặt không chút cảm xúc. "Hai cậu gặp nhau rồi à?" Tôi chầm chậm ngồi trở lại, để tấm ảnh lên mặt bàn.

"Ừ." Trang Viễn ngồi thẳng người lại, tiếp tục gắp đồ ăn như thường: "Có gặp mấy lần, đợt trước lái xe qua khu bên kia chơi, hai đứa tớ đi Disneyland, ảnh này là đợt đó chụp."

Diệc Phi nhìn sang, nhẹ nhàng nói một câu: "Nhìn cậu ấy cũng không khác mấy." Có khác biệt đấy.

Mặt cậu ấy không cười nhìn lạnh băng.

Trước đây dù có chẳng hào hứng xíu nào, lúc chụp ảnh, cái tên ấy vẫn sẽ hợp tác nhếch nhếch miệng. Thế nhưng tấm ảnh này trông hắn nghiêm túc tới mức chẳng thấy vui chơi ở đâu. Nghĩ sao ra đứng trước cổng Disneyland mà làm cái mặt như này, không sợ hù bạn nhỏ bỏ chạy hết à.

Bấy giờ lẩu đã được dọn lên, bọn tôi cũng không nói tiếp nữa.

Ăn xong cơm, anh họ nội của Trang Viễn cho một cái xe tới. Trang Viễn muốn đưa bọn tôi về trường. Diệc Phi nói còn có việc, Khâu Hàng vẫy vẫy tay với bọn tôi xong bèn gọi một chiếc taxi tếch mất dạng.

Thế là chỉ có mỗi tôi lên con xe nọ.

Lúc xe chạy tới Tam Hoàn, Trang Viễn vừa điều khiển tay lái, vừa nói: "Ngăn trong cùng trong ba lô của tớ còn có một món quà nữa cho cậu, Tưởng Dực bảo tớ đem về."

Tôi khựng lại, nhân lúc dừng đèn đỏ gỡ dây an toàn, đưa tay ôm ba lô sang, rút ra một cái hộp, mở bên trong ra thì là một chiếc ví da đen hình Mickey. "Lúc bọn tớ đi chơi Disneyland cậu ấy mua đấy, tớ sắp đi mới bảo là cho cậu." Có vẻ Trang Viễn thấy buồn cười, "Mới đầu tớ còn thấy kì lạ, trước đó bảo đi Disneyland cậu ấy rõ là không ưa, chộn rộn cả buổi thì ra là mua quà cho cậu."

Thôi đi, người cả năm chẳng buồn về nhà, làm gì có chuyện cất công đi mua quà cho tôi. Trang Viễn nhìn lên trước, tập trung lái xe: "Cậu không hỏi giờ cậu ấy thế nào à?"

Tôi sụt sịt mũi, không nói. Cậu ấy bèn cũng không nói gì thêm.

Đến lúc xe đỗ trước cổng trường, tôi định xuống mới nhớ lôi tấm ảnh ra khỏi sách, "Cái này cậu cầm về." Trang Viễn bật cười: "Cậu giữ đi, tấm ảnh này vốn để trong cái ví, chắc là Tưởng Dực bỏ vào."

Tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh, làm thinh.

Con người gì mà kì cục, tặng ví tiền cho người khác lại đi bỏ ảnh mình vào, còn chẳng phải ảnh đẹp trai gì cho cam. Hẳn là muốn khoe khoang ta đây được đi chơi Disneyland, nhàm chán thế không biết.

Trang Viễn cúi đầu, cười nói: "Doanh Tử, lần này tớ ở Bắc Kinh không có bao nhiêu thời gian, chỉ khoảng hai tuần là đi." Tôi xìu hết cả người: "Sao mà ở ngắn thế?"

"Cậu có muốn chơi hay ăn gì, mấy ngày này mình đi."

"Không có!"

Trang Viễn cười: "Đi cùng tớ tới thư viện tìm vài quyển sách được không?" "Không rảnh..."

Trang Viễn cười nhẹ: "Vậy nhín ra chút thời gian cho tớ đi."

"Nói sau đi..." Tôi nóng nảy bảo, "Chương trình trao đổi của cậu là một năm đúng không, mùa đông năm nay là về rồi mà đúng không?" Trang Viễn ngưng một thoáng, "Doanh Tử, ba năm kế tiếp chắc là tớ sẽ học bên kia."

Tôi ngước đầu lên ngay.

"Tớ đã nhận được offer từ trường bên kia, với lại ba tớ trước đây cũng lo xong thủ tục di trú cho tớ rồi, lần này trở về cũng là làm một số thủ tục, xong rồi thì trong thời gian gần sẽ không về nữa."

Đầu tôi kêu đánh "oanh" một tiếng, chẳng suy nghĩ gì quăng quà tặng vào người cậu ấy, mở cửa xe đi thẳng. Trang Viễn đuổi theo, kéo tay tôi:

"Doanh Tử, người không nói lời từ biệt đàng hoàng là Tưởng Dực, cậu không thể giận lây người khác."

Tôi đá chân cậu ấy, bị né ra, trong lòng nghĩ: Mệt thật ấy, đàng hoàng nói từ biệt cũng có phải cái mình muốn đâu. Mấy cái người này ai cũng toàn tự cho là đúng. Nhưng thôi kệ chả quan trọng, tôi cũng lười nói với họ.

Tôi lùi lại, nhìn vào mắt cậu ấy: "Tớ không giận lây gì cả, Trang Viễn, các cậu không cần nói từ biệt vẫn có thể đi được bình thường. Cậu đi đường bình an, về bên kia cũng bảo với Tưởng Dực, tớ có nghe ba mẹ cậu ấy nói muốn làm thủ tục di trú cho cậu ấy, bảo cậu ấy cũng đừng đắn đo, mau mau quyết định, không cần về nữa làm gì. Cho dù có về, cũng đừng tới gặp tớ."

Nói hết toàn bộ lời vừa rồi, mắt của tôi vẫn khô nguyên. Từ lâu tôi đã thôi không còn khóc vì mấy chuyện này nữa, trong lúc họ không hay biết, Hoàng Doanh Tử đã chẳng còn là trẻ con.

Tôi xoay người bỏ đi, thoáng chốc cuối nhìn thấy ánh mắt Trang Viễn đầy phức tạp. Nhưng cậu ấy rốt cuộc không đuổi theo nữa.

=========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi