MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Sầm Khuyết rất mâu thuẫn, đối diện với lời mời của Diệp Miễn, anh vừa muốn nhận lại vừa muốn từ chối.

– Liệu có ngồi kín không nhỉ.

Anh không đưa ra được quyết định, chỉ đứng ở đó nhìn hai tấm vé đến ngây người.

Trong lúc hai người ăn cơm đều cố ý chuyển đề tài nói chuyện sang vấn đề công việc của Diệp Miễn và Sầm Khuyết.

– Tới giờ tan làm rồi. – Diệp Miễn đứng dậy nói – Chúng ta ăn cơm trước như mọi lần, sau đó đi xem phim, đúng lúc tôi có chuyện này muốn nói với cậu.

Bộ phim sắp chiếu rồi, người cũng càng ngày càng đông, rõ ràng Sầm Khuyết cảm thấy căng thẳng lo lắng, ngồi yên ở đó không dám cử động.

Nghe thấy Diệp Miễn bảo có chuyện muốn nói, cuối cùng Sầm Khuyết cũng gật đầu đồng ý như thể tìm được một lý do hợp lý để chấp nhận lời mời này.

Quản lý Từ mỉm cười:

Hai người rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, lại tới quán mà lần trước từng ăn.

Khi hai người ra khỏi cửa hàng, Sầm Khuyết nắm chặt ổ khóa nhỏ trong lòng bàn tay, cảm nhận sức nóng từ lòng bàn tay.

Vẫn nhà hàng đấy, vẫn chỗ ngồi ấy.

– Đẹp không? – Diệp Miễn chợt dừng bước, cầm một chiếc móc chìa khóa đưa cho anh.

– Ừ, hôm nay tôi đã suy nghĩ cả ngày trời, cảm thấy cậu vẫn không nên sống ở đó thì hơn. – Diệp Miễn nói – Phòng khách nhà tôi có thể ngăn ra một gian, đặt thêm một chiếc giường.

Gọi thức ăn xong, Sầm Khuyết hỏi:

Hắn gần như có thể khẳng định Sầm Khuyết có tình cảm đặc biệt với mình, vậy hắn thì sao? Tình cảm của hắn với Sầm Khuyết là gì?

– Cậu chuyển tới sống cùng tôi, mặc dù điều kiện cũng không tốt, nhưng ít ra sẽ yên tĩnh hơn. – Hôm nay Diệp Miễn suy nghĩ vẩn vơ cả ngày trời. Nhớ tới chỗ Sầm Khuyết đang ở, trong đầu hắn đều là hình ảnh những người chẳng ra gì làm những việc xấu xa.

– Anh nói có chuyện hả?

– Đúng thế, bây giờ thì cũng được. – Diệp Miễn cố ý chọc anh, nhân cơ hội giật luôn mác của chiếc móc – Cậu sắp đi bồi dưỡng rồi, tặng cậu móc chìa khóa mang theo bên người, một là tiện lợi, hai là nhắc nhở cậu học thành tài rồi đừng có quên tôi.

– Ừ, hôm nay tôi đã suy nghĩ cả ngày trời, cảm thấy cậu vẫn không nên sống ở đó thì hơn. – Diệp Miễn nói – Phòng khách nhà tôi có thể ngăn ra một gian, đặt thêm một chiếc giường.

Sầm Khuyết nắm cốc nước nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Miễn đẩy thức ăn về phía Sầm Khuyết:

– Cậu chuyển tới sống cùng tôi, mặc dù điều kiện cũng không tốt, nhưng ít ra sẽ yên tĩnh hơn. – Hôm nay Diệp Miễn suy nghĩ vẩn vơ cả ngày trời. Nhớ tới chỗ Sầm Khuyết đang ở, trong đầu hắn đều là hình ảnh những người chẳng ra gì làm những việc xấu xa.

Diệp Miễn cũng để anh tự nhiên, quay đầu qua lén cười trộm.

– Tôi thấy anh rất thông minh, mấy ngày trước anh học bọn họ làm đồ uống rất ổn. Vốn dĩ không có lớp bồi dưỡng lần này thì tôi định để anh phụ trách mảng đồ uống.

Trong lòng hắn, Sầm Khuyết rất đơn thuần, kiểu người như anh mà phải sống trong hoàn cảnh ấy, hắn thực sự không nỡ nhìn.

– Phòng này tương đối lớn.

Ngoài ra, hắn còn một suy nghĩ khác.

– Anh nói có chuyện hả?

– Tại sao? – Sầm Khuyết buông cốc xuống, nhìn hắn – Anh đối xử với người bạn nào cũng vậy hả?

– Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.

Diệp Miễn bị anh hỏi thế thì ngây người, sau đó nhớ tới câu nói “người tốt” trước đây của Sầm Khuyết.

Bởi vì câu nói đùa này khiến Sầm Khuyết ngại ngùng không dám tới bắt chuyện với Diệp Miễn.

– Tôi rất bình thường.

– Không phải. – Lần này Diệp Miễn cũng coi như bình tĩnh – Cậu rất đặc biệt.

Quản lý Từ dặn dò xong, thu dọn khay ăn của mình, xuống dưới ngủ trưa.

Sầm Khuyết ngây ra, nhưng sau đó nhanh chóng định thần.

Quản lý Từ dựa vào ghế, khẽ vuốt ve bụng mình:

– Cao quá.

– Tôi rất bình thường.

Đáng lẽ ra anh phải giống như Phó Duy Nhất, giống như mấy người bọn hắn, trưởng thành trong một gia đình khá giả, được học hành tử tế, ngày nghỉ cả nhà cùng nhau đi du lịch, đau đầu vì thi cử.

– Rất đặc biệt, – Diệp Miễn nói – Không chỉ vì cậu… giống Phó Duy Nhất, cậu luôn khiến tôi luôn bất giác cảm thấy muốn đối xử tốt với cậu.

Sầm Khuyết mỉm cười:

– Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu.

Tìm được chỗ ngồi, Diệp Miễn đặt Coca trong tay xuống, đỡ lấy Coca và bắp rang bơ Sầm Khuyết đang cầm.

Sầm Khuyết gật đầu, ngồi dựa sâu vào ghế.

Anh rót cho Diệp Miễn chút nước rồi nói:

Hết chương 54

– Sau ngày Quốc khánh, quản lý Từ sẽ cho tôi đi học lớp bồi dưỡng, phải đi rất lâu. Cho nên anh không cần phải quan tâm vấn đề nhà ở của tôi.

– Không phải, chúng ta xem phim 3D, có hiệu ứng lập thể, phải đeo kính vào mới được.

– Bồi dưỡng? – Sầm Khuyết bất ngờ – Bồi dưỡng thợ làm bánh hả?

– Rất đặc biệt, – Diệp Miễn nói – Không chỉ vì cậu… giống Phó Duy Nhất, cậu luôn khiến tôi luôn bất giác cảm thấy muốn đối xử tốt với cậu.

Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Sầm Khuyết đong đầy nét cười:

– Ừ, cửa hàng chúng tôi chỉ có một suất thôi.

Nghe anh nói vậy, Diệp Miễn vui như thể bản thân mình được tăng chức tăng lương.

Sầm Khuyết nắm cốc nước nhìn hắn, không nói gì.

Diệp Miễn đi phía trước, Sầm Khuyết đi theo sau.

– Chúc mừng cậu! – Giọng của Diệp Miễn đều mang theo ý cười – Vậy chờ khi nào cậu trở về tôi có thể được ăn bánh kem cậu làm có đúng không?

– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng về chuyện thuê nhà tôi có nguyên tắc của riêng mình.

– Nếu như anh không chê, còn tôi thì không thành vấn đề.

– Tất nhiên là tôi không chê rồi!

– Sợ đi lạc à?

Trong lúc hai người nói chuyện, nhân viên phục vụ cũng mang thức ăn lên.

Diệp Miễn đẩy thức ăn về phía Sầm Khuyết:

– Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, không cần phải đóng tiền phòng ở nơi đó nữa đúng chứ?

Hắn vẫn không chịu buông dự tính của mình.

Thật sự rất tốt.

Sầm Khuyết gật đầu:

Quản lý Từ vừa mới ăn xong, thấy anh tới thì không vội đi mà gọi anh qua.

– Ừ, vậy tôi có thể gửi tạm hành lý của mình ở chỗ anh không.

– Nếu như anh không chê, còn tôi thì không thành vấn đề.

– Được chứ, khi nào cậu đến hạn nộp tiền nhà? Còn hai tuần nữa mới tới mùng 1 tháng 10, trong hai tuần này…

– Anh đấy à… không biết nói gì với anh mới được.

– Diệp Miễn, – Sầm Khuyết nói – Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng về chuyện thuê nhà tôi có nguyên tắc của riêng mình.

Diệp Miễn nhìn tách trà tối qua hai người uống nhưng quên không rửa, cúi người cầm nó lên đi vào trong bếp.

Giọng Sầm Khuyết rất kiên định khiến Diệp Miễn ngại không dám tiếp tục nữa.

Diệp Miễn rất muốn nói chuyện với anh, song hắn lại bắt đầu mâu thuẫn.

Trong lúc hai người ăn cơm đều cố ý chuyển đề tài nói chuyện sang vấn đề công việc của Diệp Miễn và Sầm Khuyết.

– Tốt thật.

– Tại sao? – Sầm Khuyết buông cốc xuống, nhìn hắn – Anh đối xử với người bạn nào cũng vậy hả?

– Chỗ này có bậc thang. – Giọng Diệp Miễn rất khẽ, dịu dàng thoáng qua tai Sầm Khuyết.

Ăn cơm xong, bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, chuẩn bị tới rạp chiếu phim, Diệp Miễn không nhịn được cảm khái một câu.

Sầm Khuyết quay đầu nhìn hắn, một lúc sau cũng nói:

– Ừ, tốt thật đấy.

– Được chứ, khi nào cậu đến hạn nộp tiền nhà? Còn hai tuần nữa mới tới mùng 1 tháng 10, trong hai tuần này…

Thật sự rất tốt.

Trước khi mùa thu tới, Sầm Khuyết chẳng ngờ rằng mình sẽ trải qua cuộc sống thế này.

Anh đi bên cạnh Diệp Miễn, cảm thấy vừa thoải mái vừa chân thực.

– Vẫn còn sớm, chúng ta qua đó xem đi.

Sầm Khuyết nhìn theo tầm mắt của Diệp Miễn, thấy một cửa hàng quà lưu niệm.

Vẫn nhà hàng đấy, vẫn chỗ ngồi ấy.

Anh không nói gì, nhưng vẫn theo Diệp Miễn đi qua đó.

***

Cửa hàng không lớn, bán rất nhiều đồ.

– Nếu không nhìn rõ thì đi theo tôi.

– Ừ, tốt thật đấy.

Diệp Miễn đi phía trước, Sầm Khuyết đi theo sau.

Sầm Khuyết cười:

Trước đây Sầm Khuyết chưa từng đi dạo cửa hàng thế này bao giờ, tất cả những vật phẩm không cần thiết trong sinh hoạt đều chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh. Đối với anh mà nói, những thứ đồ trang trí này tương tương với hàng xa xỉ.

Một loạt những món đồ nhỏ thú vị không rõ tác dụng bày ở đó khiến Sầm Khuyết thấy rất hứng thú.

Ăn cơm xong, bọn họ đi ra khỏi nhà hàng, chuẩn bị tới rạp chiếu phim, Diệp Miễn không nhịn được cảm khái một câu.

Thú vị, nhưng chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ mua.

– Đẹp không? – Diệp Miễn chợt dừng bước, cầm một chiếc móc chìa khóa đưa cho anh.

– Thường thì sẽ không, – Diệp Miễn nói – Nhưng mấy hôm nay được nghỉ, chắc sẽ đông hơn chút.

Sầm Khuyết rất mâu thuẫn, đối diện với lời mời của Diệp Miễn, anh vừa muốn nhận lại vừa muốn từ chối.

Móc chìa khóa tạo hình ổ khóa mỏng bằng kim loại, tuy đơn giản song rất có cảm giác nghệ thuật.

– Cái này để làm gì? – Sầm Khuyết hỏi.

Bọn họ rẽ trái rẽ phải mới tới phòng số 5, Diệp Miễn nhận kính 3D của bọn họ ở cửa, Sầm Khuyết hỏi:

– Móc chìa khóa, – Diệp Miễn nhún vai – Đưa chìa khóa của cậu cho tôi.

Sầm Khuyết nghi ngờ móc chìa khóa của mình ra, đặt vào lòng bàn tay Diệp Miễn.

Anh chỉ có một chiếc chìa khóa buộc bởi sợi dây thừng. Bình thường anh hay để trong túi quần, Diệp Miễn cảm thấy để như vậy rất dễ rơi.

Diệp Miễn cầm chìa khóa, móc luôn chiếc móc vào chìa khóa của Sầm Khuyết, ngắm nghía một hồi, rồi ước chừng trọng lượng:

– Không tệ, tôi tặng cậu nhé.

Sầm Khuyết đang định từ chối, Diệp Miễn đã cầm móc chìa khóa tới quầy thu ngân.

– Không cần. – Sầm Khuyết đuổi theo nói – Tôi để vậy cũng được.

– Đúng thế, bây giờ thì cũng được. – Diệp Miễn cố ý chọc anh, nhân cơ hội giật luôn mác của chiếc móc – Cậu sắp đi bồi dưỡng rồi, tặng cậu móc chìa khóa mang theo bên người, một là tiện lợi, hai là nhắc nhở cậu học thành tài rồi đừng có quên tôi.

Lời hắn nói khiến Sầm Khuyết dở khóc dở cười:

– Có chứ, khắc tên cậu ấy đi.

– Làm gì có chuyện đó…

Diệp Miễn hỏi anh:

Diệp Miễn mỉm cười, đưa móc chìa khóa cho nhân viên thu ngân.

– Tất nhiên là tôi không chê rồi!

Sầm Khuyết cụp mắt nhìn, nói:

– Mẫu móc chìa khóa này có thể khắc tên miễn phí, anh có cần không ạ?

Sầm Khuyết còn chưa kịp nói gì, Diệp Miễn đã lên tiếng:

– Có chứ, khắc tên cậu ấy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi