MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

“Anh ấy thích ông.”

Diệp Miễn cười cười, buông điện thoại xuống, đi tắm qua một cái. Hắn ăn cơm, thay quần áo, ung dung chuẩn bị ra ngoài gặp Sầm Khuyết.

Câu nói của Phó Duy Nhất lặp đi lặp lại trong đầu Diệp Miễn. Một tay hắn ôm Sầm Khuyết, tay kia định móc chìa khóa, nhưng chẳng hiểu sao bàn tay không nghe theo khống chế, đặt lên hông đối phương.

Sầm Khuyết nằm yên trong lòng hắn, mắt nhắm nghiền, nhịp thở ổn định, tựa hồ đang ngủ say trong tư thế mất tự nhiên này.

Anh cũng sẽ chẳng bao giờ quên được diện mạo của đôi vợ chồng đã mua anh. Bên ngoài thì có vẻ hiền hậu thật thà, người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đã chạy tới ôm anh gọi con trai. Anh không ngừng vùng vẫy, bà ta vừa cấu vừa cười mắng anh không nghe lời. Người đàn ông liên tục nói cảm ơn với kẻ buôn người, nói rằng gã đang tích đức cho tổ tiên.

Diệp Miễn đứng yên không cử động, cho tới khi đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang tắt ngúm, hắn mới khẽ nói một câu:

Những dấu chấm hỏi nghi ngờ chiếm đầu đầu Diệp Miễn, hắn tưởng rằng Sầm Khuyết cảm ơn tối qua mình đã chăm sóc bèn cười nói:

Phó Duy Nhất nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, câu cuối cùng của Sầm Khuyết giống như lưỡi dao đâm vào tim anh ta.

– Cậu thích tôi hả?

Người trong lòng không có phản ứng gì, nhưng âm thanh đèn đột ngột sáng lên đã kéo hồn Diệp Miễn quay về.

Sầm Khuyết mỉm cười với hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói câu nào, mở cửa bước ra ngoài.

Hắn vội vàng móc chìa khóa ra, dẫn người vào phòng.

Khó khăn lắm mới lên đến nhà, đứng trước cửa, phiền phức cũng tới.

Diệp Miễn vừa ôm vừa bế Sầm Khuyết đã say bí tỉ vào trong phòng ngủ, cẩn thận đặt anh nằm trên giường, cúi xuống tháo giày cho anh.

– Ông ngồi xuống.

Người trên giường trở mình, ôm lấy chiếc chăn bên cạnh, vùi mặt vào bên trong.

Hắn nhìn ngắm chiếc móc chìa khóa kia, phát hiện đây không phải là chiếc mình tặng Sầm Khuyết.

Anh muốn nhéo má em trai, oán thán nói “Đều tại em bắt anh đi mua đá bào”.

Diệp Miễn nhìn anh, bật cười đắp chăn cho anh cẩn thận rồi mới xoay người ra ngoài.

Sau khi anh ra ngoài, người trong chăn cắn môi co người lại.

Trong bóng tối, Diệp Miễn cụp mi nhìn người dựa vào lòng mình, cảm nhận rõ ràng nhịp tim của đối phương.

***

Anh sẽ chẳng bao giờ quên được tướng mạo người đàn ông đã kéo anh thoát khỏi cuộc sống vốn có. Nếu như có thể, thậm chí anh còn mong dùng mạng đổi mạng, kéo người kia chết cùng. Bởi vì đó chính là kẻ đã hủy hoại anh.

Lúc thức giấc, Sầm Khuyết nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một cốc nước, anh ngồi dậy, đầu đau tới mức chỉ muốn nôn.

– Có việc. – Sầm Khuyết cũng không nói nhiều – Sau này sẽ liên lạc với anh.

Anh uống một ngụm nước, bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ, đứng bên cửa nhìn ra ngoài.

Sầm Khuyết nhìn thấy Diệp Miễn quấn chăn ngủ trên sofa, vóc dáng cao ráo co mình trên ghế, thoạt nhìn rất khó chịu.

Sầm Khuyết uống một ngụm nước, ngơ ngác lắc đầu.

Anh đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó bước tới, khẽ vỗ vai Diệp Miễn.

Nhưng cuộc sống như vậy lại bất thình lình bị tước đoạt.

Kết quả Diệp Miễn ngủ một giấc tới tận trưa, khi mở mắt ra đã là mười một giờ hơn.

Diệp Miễn ngủ không sâu, gọi một tiếng đã tỉnh.

Đọc tới đây, tưởng tượng đến dáng vẻ Sầm Khuyết ngồi trong căn phòng thuê, cầm bút nghiêm túc viết chữ, Diệp Miễn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nhưng khi tiếp tục đọc tới đoạn sau, hắn cau chặt mày.

– Vào phòng ngủ đi. – Sầm Khuyết nói – Tôi còn có việc, về trước đã.

Càng đọc, hắn càng cảm thấy gì đó bất thường.

Diệp Miễn mơ màng nhìn anh, sờ soạng điện thoại ra xem giờ.

Sầm Khuyết đã đi tới bên cầu thang, quay lưng với hắn, giơ tay vẫy vẫy.

– Bây giờ mới bốn giờ hơn.

Phó Duy Nhất cười hớn hở đứng yên tại chỗ vẫy tay với bọn họ, nhìn theo bóng lưng Diệp Miễn và Sầm Khuyết đi vào cổng lớn khu chung cư, biến mất dưới ánh trăng.

– Ừ, anh ngủ thêm một lát đi. – Sầm Khuyết đứng dậy chuẩn bị ra về – Tôi đi trước nhé.

– Tôi làm trò gì? – Phó Duy Nhất thúc giục hắn – Mau ngồi xuống đi, tôi sáng tạo cơ hội cho ông đây!

Lên xe rồi, Diệp Miễn quay đầu nhìn Sầm Khuyết, anh đang ngơ ngác dựa đầu lên vai Phó Duy Nhất. Hắn mở nắp chai nước lọc đưa cho anh, bảo anh uống chút nước.

Diệp Miễn ngủ tới mức đầu óc phản ứng chậm, cho tới khi Sầm Khuyết đi tới cửa chuẩn bị đeo giày hắn mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Trên đường về nhà, Sầm Khuyết luôn dựa vào Phó Duy Nhất, Phó Duy Nhất liền vươn tay ôm lấy anh trai, bảo vệ anh mỗi lần xe cua, sợ anh bị đập vào đâu.

– Anh ấy thích ông.

– Sớm vậy cậu đi đâu? – Diệp Miễn đi theo, quàng chăn đứng đó nhìn Sầm Khuyết.

– Vào phòng ngủ đi. – Sầm Khuyết nói – Tôi còn có việc, về trước đã.

– Về nhà?

– Có việc. – Sầm Khuyết cũng không nói nhiều – Sau này sẽ liên lạc với anh.

Diệp Miễn có một dự cảm không lành. Lần trước Sầm Khuyết đặt đồ trước cửa nhà hắn cũng như vậy, anh trả lại tất cả những gì liên quan đến mình, sau đó biến mất.

Sầm Khuyết đeo giày xong, xoay người mở cửa. Lúc chạm vào tay nắm cửa, Sầm Khuyết dừng một lát, quay lưng với Diệp Miễn chần chừ mấy giây.

Nhưng anh biết, đây không phải nhà anh, nhà anh sạch sẽ ngăn nắp, có sofa và tivi, có cậu em trai thích nằm ngủ bên cạnh anh.

– Đúng rồi, – Sầm Khuyết nói – Cảm ơn anh.

Những dấu chấm hỏi nghi ngờ chiếm đầu đầu Diệp Miễn, hắn tưởng rằng Sầm Khuyết cảm ơn tối qua mình đã chăm sóc bèn cười nói:

Phó Duy Nhất cũng đã hiểu đại khái nguyên nhân Sầm Khuyết không chịu nhận bọn họ, nhưng không thể hiểu nổi tại sao lại thế.

– Không có gì.

Sầm Khuyết mỉm cười với hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói câu nào, mở cửa bước ra ngoài.

– Cậu về tự pha nước mật ong cho mình nhé. – Diệp Miễn đứng bên cửa dặn dò – Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.

Sầm Khuyết đã đi tới bên cầu thang, quay lưng với hắn, giơ tay vẫy vẫy.

Lúc bước xuống tầng, Sầm Khuyết đếm số bậc thang, chợt phát hiện nhiều hơn một bậc so với lần đầu tiên anh tới đây, chẳng biết hôm nay sai hay do hôm ấy sai nữa.

– Đúng rồi, – Sầm Khuyết nói – Cảm ơn anh.

Nhưng anh có thể khẳng định một điều, cầu thang vẫn luôn ở nơi đây, chỉ có mình anh sai mà thôi.

– Chúng ta về thôi.

***

Nhưng sau lúc oán thán, anh vẫn muốn ôm lấy em trai, nói với em trai rằng “Anh không giận đâu, lát nữa em cũng đi mua đá bào cho anh, anh sẽ tha thứ cho em.”

Sầm Khuyết đi rồi, Diệp Miễn mơ màng quay về phòng ngủ, ngủ bù thêm giấc nữa. Trước khi vào giấc hắn còn nghĩ rằng khi thức dậy sẽ đi tìm Sầm Khuyết, nhân ngày nghỉ cuối cùng của kỳ nghỉ Trung thu, hắn sẽ giúp đối phương thu dọn hành lý, nói thế nào thì cũng không thể để anh tiếp tục ở nơi đó được.

Quá loạn.

Diệp Miễn sợ Sầm Khuyết bị những người đó lôi kéo.

Kết quả Diệp Miễn ngủ một giấc tới tận trưa, khi mở mắt ra đã là mười một giờ hơn.

Hắn nằm trên giường mò điện thoại qua đọc tin tức, ngoại trừ những người không quan trọng đăng mấy câu linh tinh trong nhóm thì chỉ có tin nhắn Phó Duy Nhất gửi tới nửa đêm hôm qua.

Phó Duy Nhất cũng đã hiểu đại khái nguyên nhân Sầm Khuyết không chịu nhận bọn họ, nhưng không thể hiểu nổi tại sao lại thế.

Diệp Miễn bất đắc dĩ nói:

Diệp Miễn nghĩ một lát, gọi điện thoại trả lời anh ta.

Anh đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó bước tới, khẽ vỗ vai Diệp Miễn.

“Anh ấy và ông đang ở cạnh nhau à?” Phó Duy Nhất hỏi.

“Không, sáng sớm nay cậu ấy bảo có việc nên về rồi.” Diệp Miễn ngồi dậy khỏi giường, vừa nghe điện thoại vừa đi rót cốc nước ấm cho mình, “Thực ra tôi rất hiểu cậu ấy, tối qua chúng tôi mới chạm mặt bố mẹ ông mà. Sau đó cậu ấy nói với tôi rất nhiều, nghe cậu ấy nói, trong lòng tôi rất khó chịu.”

– Em tự nghe đi.

“Anh ấy đã nói những gì?” Phó Duy Nhất căng thẳng hỏi han.

“Anh ấy thích ông.”

Diệp Miễn uống một ngụm nước: “Thì bao nhiêu năm qua cậu ấy sống không tốt, cuộc sống của cậu ấy đối lập mạnh mẽ với cuộc sống của cậu. Cậu ấy cảm thấy bản thân của hiện tại không xứng với cái tên Phó Tu Kiệt, suy cho cùng thì cậu ấy quá tự ti.”

Phó Duy Nhất ngồi bên cạnh cười nhạt nhìn Diệp Miễn, kết quả bị Diệp Miễn lườm cho một cái.

“Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại tự ti như vậy, nói thế nào thì chúng tôi đều là người một nhà cơ mà!” Phó Duy Nhất nói. “Cho dù anh ấy có trở nên thế nào, tôi trở nên thế nào thì chúng tôi vẫn là anh em ruột. Mặc dù tôi không muốn về nhà, nhưng bố mẹ vẫn là bố mẹ, tôi tưởng rằng anh ấy sẽ muốn nhận người nhà ngay ấy chứ.”

“Đâu phải ai cũng suy nghĩ giống ai? Sầm Khuyết ấy à, nhìn thì có vẻ rất cứng rắn, thực ra vô cùng nhạy cảm, cậu ấy sợ hãi rất nhiều chuyện, cứ từ từ thôi.”

– Em đang định hỏi anh ấy chuyện ngày hôm nay, anh cản em làm gì? – Vừa lên xe, Phó Duy Nhất dựa vào Đào Cẩn phàn nàn.

“Ông nói giống hệt đàn anh tôi.” Phó Duy Nhất bĩu môi. “Được rồi, tôi không nói với ông nữa, lát nữa tôi phải về nhà một chuyến.”

Sau khi anh ra ngoài, người trong chăn cắn môi co người lại.

Nhưng anh có thể khẳng định một điều, cầu thang vẫn luôn ở nơi đây, chỉ có mình anh sai mà thôi.

“Về nhà?”

– Cậu thích tôi hả?

“Đúng vậy, tuy nói không muốn về nhà, nhưng tối qua hai người họ đã gặp anh tôi, chắc hẳn sẽ mất ngủ cả đêm qua đấy. Còn anh tôi thì không biết bao giờ mới nghĩ thông, chẳng phải tôi nên về nhà an ủi bọn họ trước hay sao?” Phó Duy Nhất thở dài, “Cớ gì tôi phải khổ vậy nhỉ?”

Dứt lời, Phó Duy Nhất cúp máy.

Anh cũng biết, bọn họ không phải bố mẹ anh, mẹ anh dịu dàng hay cười, thích làm những món đặc sắc cho hai anh em anh ăn. Bố anh cũng rất yêu thương hai anh em, có thời gian nhất định sẽ chơi cùng bọn họ.

Diệp Miễn không yên tâm, xoay người xuống dưới tầng lấy bình nước cho Sầm Khuyết.

Diệp Miễn cười cười, buông điện thoại xuống, đi tắm qua một cái. Hắn ăn cơm, thay quần áo, ung dung chuẩn bị ra ngoài gặp Sầm Khuyết.

Diệp Miễn vừa mở cửa đã nhìn thấy một chiếc hộp giấy đặt phía trước, cảnh tượng Sầm Khuyết trả điện thoại cho hắn lại được tái hiện.

Hắn cau mày, cúi người cầm lên, mở ra mới phát hiện bên trong có một phong thư, còn cả một chiếc móc chìa khóa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi