MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Diệp Miễn bước ra khỏi trạm tàu điện, bước thẳng về phía cửa hàng bánh ngọt.

Cuối tháng chín, tầm bảy giờ tối trời đã tối thui rồi. Diệp Miễn đi dọc theo con đường, đèn đường đã sáng, những cửa hàng ven đường đều lên đèn.

“…Đúng là.”

– Cho em nay.

Bây giờ đã tới giờ Sầm Khuyết tan làm, thực ra hắn có chút ảo não, thà rằng hai người hẹn gặp mặt chỗ nào đó còn hơn.

Sầm Khuyết thay quần áo xong ra ngoài, Diệp Miễn đã dự định xong lịch trình buổi “hẹn hò” tối nay rồi.

Cuối tháng chín, tầm bảy giờ tối trời đã tối thui rồi. Diệp Miễn đi dọc theo con đường, đèn đường đã sáng, những cửa hàng ven đường đều lên đèn.

Khoảnh khắc bản thân gần như bị đối phương ôm vào lòng, ngoài việc cảm thấy cơ thể mình nóng hầm hập ra thì anh không suy nghĩ tới việc nào khác.

Xấu thật đấy.

Hắn bước tới trước cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng đã treo biển “Close”, nhưng bên trong vẫn sáng bừng ánh đèn vàng ấm áp. Qua chiếc cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên trong.

Diệp Miễn muốn mở một lỗ hổng trong thế giới khô cằn của anh, để gió thổi qua, để nước chảy vào, để ánh sáng chiếu và hoa cỏ sinh sôi.

Sầm Khuyết đang mặc đồng phục dọn dẹp vệ sinh. Anh cầm cây lau nhà, hơi cúi người, từ tốn lau sàn, thoạt nhìn có vẻ rất hưởng thụ.

– Có cần anh hỗ trợ cởi gì nữa không?

Lời của Diệp Miễn ít nhiều cũng an ủi được Sầm Khuyết, mặc dù trong lòng vẫn còn thấp thỏm, nhưng cũng rất chờ mong.

“Về rồi.” Phó Duy Nhất nói, “Vừa về đến nhà anh ấy đã nói với tôi chuyện Quốc Khánh ông hẹn anh ấy đi chơi.”

Trong khoảng thời gian này, tay Sầm Khuyết đã khỏi hẳn rồi, bởi vì không cần phải dãi nắng dầm mưa, da cũng trắng hơn nhiều.

Diệp Miễn mỉm cười, hắn biết đối phương đang lo lắng điều gì.

Nhưng vẫn rất gầy, cánh tay và chân đều gầy, Diệp Miễn cảm thấy chỉ cần khẽ dùng sức thôi cũng có thể bẻ gãy.

– Tuần sau tới kỳ nghỉ dài dịp Quốc Khánh rồi.

– Bây giờ chúng ta đi đâu? – Sầm Khuyết hỏi.

Diệp Miễn đứng bên ngoài cửa nhìn một lúc, nhìn tới mức xuất thần, quên mất việc đẩy cửa bước vào.

Diệp Miễn hỏi:

Nhắc tới chuyện này, Diệp Miễn lại buồn.

***

Sầm Khuyết đang lau nhà bỗng đứng thẳng người nhìn ra bên ngoài, lúc thấy Diệp Miễn đứng đó thì thoáng sửng sốt.

– Đừng để sau. Quốc Khánh là dịp du lịch, cho dù là sơn trang ở khu vực ngoại thành thành phố chúng ta thì cũng phải đặt trước.

Hai người nhìn nhau, cách lớp cửa kính, cả hai cùng cười.

“Không cho ông đi cùng đâu.”

Bên trong và bên ngoài cửa là hai thế giới khác nhau, bên trong ấm áp an nhiên, bên ngoài tiếng người nói ồn ào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như bọn họ đang đứng bên nhau, cả thế giới đều tách xa hai người.

Nhưng vẫn rất gầy, cánh tay và chân đều gầy, Diệp Miễn cảm thấy chỉ cần khẽ dùng sức thôi cũng có thể bẻ gãy.

Nút chết được cởi ra, Sầm Khuyết đang định tháo tạp dề thì nghe thấy Diệp Miễn nói:

Diệp Miễn đi tới mở cửa bước vào, cười nói:

“Xì, ai thèm đi cùng ông.” Phó Duy Nhất nói, “Đàn anh quan hệ rộng, lát nữa tôi hỏi xem anh ấy có người quen nào giúp chúng ta đặt hai gian phòng không?”

– Còn mình em thôi à?

Hai người một trước một sau ra ngoài, Diệp Miễn nhìn Sầm Khuyết cẩn thận kiểm tra điện nước sau đó mới khóa cửa.

– Ừ, – Sầm Khuyết giặt cây lau, vừa lau tiếp vừa nói – Hôm nay tới phiên tôi trực nhật.

Diệp Miễn đi tới mở cửa bước vào, cười nói:

“Nhưng mà tôi vừa mới tìm kiếm thử sơn trang kia rồi, ông chắc chắn ông đặt trước được phòng chứ?”

Thế thì thôi tốt nhất không hỏi, cứ dẫn anh đi nếm thử, nếu không thích thì lần sau không ăn nữa.

Diệp Miễn cười cười, không vạch trần lời anh nói.

Pizza lên rất chậm, nhưng kem tươi thì qua một lát đã được mang lên.

Anh ta vừa nói xong, sực nhớ ra điều gì, sau đó cười nói:

Khi anh vừa mới quen biết Diệp Miễn cũng thế. Đối phương vừa chạm vào anh một cái, anh đã vung ra theo phản xạ có điều kiện.

– Còn phải dọn dẹp gì nữa không? – Diệp Miễn xắn tay áo sơ mi lên – Để anh giúp em.

“Không khỏi lo chuyện này.” Diệp Miễn nói, “Tự lo chuyện nhà ông đi.”

Anh vừa nói vừa vươn tay cởi đồng phục tạp dề của mình ra. Bình thường có thể cởi ra rất dễ dàng nhưng không biết tại sao hôm nay lại bị thắt chặt, nút buộc phía sau chặt không tài nào cởi được.

***

– Không cần đâu, xong ngay đây. – Sầm Khuyết lau nhanh hơn, dọn dẹp thoăn thoắt xong xuôi.

Sầm Khuyết do dự, anh không chắc số tiền trong tay mình có đủ không. Hơn nữa, anh cũng không muốn tiêu tiền của Diệp Miễn.

– Hả? – Sầm Khuyết khẽ cau mày.

Anh nói với Diệp Miễn:

Hắn luôn cảm thấy một phần nguyên nhân của việc Sầm Khuyết thiếu tự tin là vì cảm thấy bản thân không có sở trường gì, không thể cắm rễ vững chắc ở thành phố này.

Diệp Miễn đứng bên ngoài cửa nhìn một lúc, nhìn tới mức xuất thần, quên mất việc đẩy cửa bước vào.

– Anh đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo.

Diệp Miễn cười cười, không vạch trần lời anh nói.

Anh vừa nói vừa vươn tay cởi đồng phục tạp dề của mình ra. Bình thường có thể cởi ra rất dễ dàng nhưng không biết tại sao hôm nay lại bị thắt chặt, nút buộc phía sau chặt không tài nào cởi được.

Sầm Khuyết cau mày, quay đầu nhìn phía sau mình.

Vốn dĩ Diệp Miễn muốn hẹn Sầm Khuyết cùng đi du lịch, nhưng bây giờ thì có vẻ không được rồi.

Cho tới hiện tại, sau lưng anh vẫn còn cái cảm giác như thiêu cháy kia.

– Để anh. – Diệp Miễn đi tới cạnh anh, mỉm cười khẽ nói – Ai thắt nút chết cho em đây?

Anh nói:

Tim đập tăng tốc, não như chết máy.

Chữ viết bên trên đều là tiếng Anh, Sầm Khuyết đọc không hiểu lắm, anh chỉ có thể xem những tấm hình đẹp mắt kia thôi.

Sầm Khuyết rụt tay về, đứng đó ngoan ngoãn để Diệp Miễn giúp mình cởi nút thắt. Anh hơi mất tự nhiên, hai tay không biết phải đặt vào đâu.

– Tốt quá. – Diệp Miễn nói – Chờ em học về rồi phải cho anh nếm thử sản phẩm mới đấy nhé.

– Nói thật thì… – Giọng Diệp Miễn vang lên phía sau lưng Sầm Khuyết – Em mặc bộ đồng phục này rất đẹp trai…

Diệp Miễn che giấu tâm tư nho nhỏ, cố ý trêu Sầm Khuyết. Rõ ràng cởi thẳng tạp dề ra là được, nhưng hắn nhất định phải vòng tay qua phía trước, giống như đang ôm Sầm Khuyết vào lòng từ sau lưng.

Bên trong và bên ngoài cửa là hai thế giới khác nhau, bên trong ấm áp an nhiên, bên ngoài tiếng người nói ồn ào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, dường như bọn họ đang đứng bên nhau, cả thế giới đều tách xa hai người.

– Cửa hàng thống nhất một loại đồng phục.

Sầm Khuyết gật đầu:

– Anh biết chứ, – Diệp Miễn cười – Nhưng em mặc còn đẹp hơn người khác.

Diệp Miễn mở cửa thay giày, thuận tay ấn vào loa ngoài, sau đó đặt điện thoại lên tủ giày.

Sầm Khuyết mím môi, không trả lời hắn.

Sầm Khuyết cau mày, quay đầu nhìn phía sau mình.

– Coi như đi cùng anh. – Diệp Miễn nói – Hiếm khi anh mới cầu xin em một lần, em còn không chịu đồng ý à?

– Được rồi.

Bây giờ trời đã hoàn toàn tối mịt, Diệp Miễn hỏi anh:

Nút chết được cởi ra, Sầm Khuyết đang định tháo tạp dề thì nghe thấy Diệp Miễn nói:

Phải hình dung cảm giác ấy thế nào nhỉ?

– Đừng cử động, để anh.

– Tôi rất căng thẳng?

Diệp Miễn che giấu tâm tư nho nhỏ, cố ý trêu Sầm Khuyết. Rõ ràng cởi thẳng tạp dề ra là được, nhưng hắn nhất định phải vòng tay qua phía trước, giống như đang ôm Sầm Khuyết vào lòng từ sau lưng.

Diệp Miễn đưa thìa cho Sầm Khuyết, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Quán pizza khá gần cửa hàng bánh ngọt mà Sầm Khuyết đang làm việc, hai người tản bộ gần mười phút là tới.

Anh sẽ nói “không” chẳng hề do dự.

Sầm Khuyết không cử động, chỉ căng thẳng đứng đó để mặc hắn chơi đùa.

Thực ra bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn sợ hãi tiếp xúc cơ thể với người khác, cũng do hồi bé bị đánh đến sợ.

Diệp Miễn đùa đủ rồi, nhìn vành tai đỏ bừng của Sầm Khuyết nói:

– Cho em này.

Sầm Khuyết chẳng dám nhìn hắn lấy một cái, cầm tạp dề chạy thẳng vào trong phòng thay đồ ở phía sau.

Hắn bước tới trước cửa hàng bánh ngọt, cửa hàng đã treo biển “Close”, nhưng bên trong vẫn sáng bừng ánh đèn vàng ấm áp. Qua chiếc cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hết thảy mọi thứ bên trong.

Diệp Miễn hỏi:

Bây giờ đã tới giờ Sầm Khuyết tan làm, thực ra hắn có chút ảo não, thà rằng hai người hẹn gặp mặt chỗ nào đó còn hơn.

– Có cần anh hỗ trợ cởi gì nữa không?

“Ông nói gì đi chứ!” Phó Duy Nhất nói, “Tôi xem rồi, chỗ nào cũng đặt trước kín chỗ hết. Một là đi chung với bọn tôi, hai là không đi đâu hết, cứ ở nhà mà trằn trọc.”

Cũng đúng, Diệp Miễn bất đắc dĩ thở dài.

– …Không, không cần. – Sầm Khuyết chạy thẳng không quay đầu lại. Bỏ Diệp Miễn đứng đó cười trộm.

Diệp Miễn cười nhạo một tiếng, trợn mắt xem thường.

Hắn muốn làm thế giới Sầm Khuyết trở nên phong phú hơn, để tiếng chim ca và hương hoa ngập tràn khắp mảnh đất ấy.

– Đừng cử động, để anh.

Sầm Khuyết thay quần áo chậm hơn bình thường tận mấy phút. Anh vừa vào phòng thử đồ bèn khóa trái cửa lại, bàn tay cởi cúc áo cũng run rẩy.

“Cậu ấy về đến nhà rồi hả?”

Thực ra bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn sợ hãi tiếp xúc cơ thể với người khác, cũng do hồi bé bị đánh đến sợ.

– Em có dự định gì hả? – Diệp Miễn hỏi.

Khi anh vừa mới quen biết Diệp Miễn cũng thế. Đối phương vừa chạm vào anh một cái, anh đã vung ra theo phản xạ có điều kiện.

Khoảng thời gian này anh luôn có ý thức phải thay đổi tình trạng ấy, ít ra gần đây cho dù Diệp Miễn hay Phó Duy Nhất vô ý chạm vào anh, anh cũng không phản ứng mạnh như ngày trước nữa.

Nhưng hôm nay anh lại không thể chịu đựng được.

Diệp Miễn không nói chuyện này với Sầm Khuyết, cùng lắm thì dẫn anh đi nơi khác, chứ chuyện ra ngoài chơi cùng nhau không thể gác lại như vậy được.

Chiếc cốc thủy tinh tinh tế đựng ba viên kem tươi với ba vị khác nhau, chocolate, xoài và nguyên vị.

Chẳng qua cảm giác “không chịu được” này không giống như cảm giác trước đây.

Sầm Khuyết đang mặc đồng phục dọn dẹp vệ sinh. Anh cầm cây lau nhà, hơi cúi người, từ tốn lau sàn, thoạt nhìn có vẻ rất hưởng thụ.

Thế giới của Sầm Khuyết giống như một không gian khép kín thu nhỏ, bên trong chẳng có hoa cỏ.

Trong khoảng thời gian này, tay Sầm Khuyết đã khỏi hẳn rồi, bởi vì không cần phải dãi nắng dầm mưa, da cũng trắng hơn nhiều.

Anh cởi từng viên cúc áo đồng phục của mình, chậm rãi thay quần áo, trong đầu hỗn loạn, không ngừng hồi tưởng lại cảm giác mà ban nãy Diệp Miễn mang đến cho anh.

Hai người nhìn nhau, cách lớp cửa kính, cả hai cùng cười.

Phải hình dung cảm giác ấy thế nào nhỉ?

– Anh biết chứ, – Diệp Miễn cười – Nhưng em mặc còn đẹp hơn người khác.

Sầm Khuyết cũng cười:

– Còn mình em thôi à?

Tim đập tăng tốc, não như chết máy.

Chẳng qua cảm giác “không chịu được” này không giống như cảm giác trước đây.

Khoảnh khắc bản thân gần như bị đối phương ôm vào lòng, ngoài việc cảm thấy cơ thể mình nóng hầm hập ra thì anh không suy nghĩ tới việc nào khác.

Cho tới hiện tại, sau lưng anh vẫn còn cái cảm giác như thiêu cháy kia.

Sầm Khuyết cười cười:

Anh cởi áo đồng phục, xoay người soi phần lưng của mình trong gương.

– Vẫn ổn. – Sầm Khuyết nói – Chiều nay thợ làm bánh ra sản phẩm mới cho chúng tôi nếm thử.

Không có vết bỏng mới, Diệp Miễn đâu có châm lửa trên lưng anh.

– Em nói gì thế? – Diệp Miễn vươn tay lên, khoác lấy vai anh, khẽ nắn nắn – Em đừng coi nhẹ bản thân mình, ánh mắt quản lý Từ rất được, cô ấy đã cho em đi học, chắc chắn không chỉ vì em là bạn của anh.

Sầm Khuyết nhìn bản thân mình qua gương, vết sẹo trên lưng vẫn rất rõ ràng. Chúng giống như cây cầu bao năm không tu sửa, mỗi một vết đều từng theo anh cả đoạn đường.

Nhưng mà đúng như lời hắn đã nói, Quốc Khánh là dịp cao điểm du lịch, có một số người không tiện đi xa thường chọn luôn sơn trang ở ngoại ô thành phố, bây giờ hắn đặt thì cũng muộn rồi.

Quá khứ, trong những ngày tháng gian nan ấy, thậm chí anh đã từng đắm chìm vào cảm giác đau đớn vì bị roi quất vào người. Chỉ khi ấy, anh mới cảm nhận được bản thân là một người sống sờ sờ.

Anh xoay tay chạm vào vết sẹo do bỏng trên lưng, thầm nghĩ: Không biết phải làm thế nào mới xóa bỏ được những dấu vết này đây.

Xấu thật đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi