MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - TẦN TAM KIẾN

Phó Duy Nhất luôn có cách vừa giả vờ vô tội vừa ép Sầm Khuyết không thể phản kháng.

– Lát nữa trả lại anh tiền thừa nhé.

– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.

Trong lòng đối phương biết rõ tất cả nhưng anh không nói, tôi cũng giả ngốc.

– Tôi có.

Cứ thế, ngược lại làm Sầm Khuyết không biết phải xử lý thế nào.

Sầm Khuyết vô tình va phải tầm mắt của lái xe, đối diện với ánh mắt dò xét ấy, anh nhìn lại chẳng hề rụt rè.

Phó Duy Nhất vừa nói xong, còn làm ra vẻ hồn nhiên ngây thơ ôm lấy vai Sầm Khuyết cười hì hì hỏi:

– Sao nào? Anh với Diệp Miễn đi chơi có vui không?

– Vẫn còn thiếu ba mươi tệ nữa.

– Sao nào? Anh với Diệp Miễn đi chơi có vui không?

Diệp Miễn muốn đưa Sầm Khuyết xuống dưới tầng nhà Phó Duy Nhất, nhưng Sầm Khuyết kiên trì bắt hắn xuống xe trước.

Sầm Khuyết vô thức kéo cổ áo, biết rõ đối phương không nhìn thấy dấu hôn bên dưới xương quai xanh nhưng anh vẫn cảm thấy chột dạ.

– Cũng được. – Sầm Khuyết nói – Hai người đi rồi chúng tôi cũng không chơi gì nhiều.

Phó Duy Nhất nghe vậy, cố ý kéo dài âm cuối vẻ ẩn ý:

– Ồ…

Sầm Khuyết nhìn anh, căng thẳng nói:

Phó Duy Nhất luôn có cách vừa giả vờ vô tội vừa ép Sầm Khuyết không thể phản kháng.

Sầm Khuyết không hiểu giọng điệu của anh ta có ý gì, mang theo cả bụng tâm sự đi ăn cơm cùng anh ta.

Hết chương 99

Bởi vì có tâm sự cho nên chưa ăn được mấy miếng Sầm Khuyết đã buông đũa xuống.

Thấy anh như vậy, thực ra trong lòng Phó Duy Nhất khá lo lắng, song chẳng thể làm gì. Con người Sầm Khuyết là vậy, nếu không kích thích anh một chút thì anh có thể chần chừ việc này tới mười năm sau mất.

Phó Duy Nhất như thể bị làm khó:

Ăn cơm xong, Phó Duy Nhất kéo Sầm Khuyết đi mua quà sinh nhật cho bố với mình, hai người đi dạo hết chỗ này rồi lại sang chỗ khác, nhưng không có ý tưởng gì.

– Nhớ anh thì phải nói với anh, anh sẽ nhớ cùng em.

Cuối cùng đi ngang qua một cửa hàng cà vạt, Sầm Khuyết dừng bước chân.

Ấn tượng của anh về bố không nhiều, anh chỉ nhớ trước đây mỗi lúc ra ngoài bố đều bảo mẹ chỉnh cà vạt cho mình ở trước cửa.

– Dậy chưa? – Diệp Miễn hỏi.

Sầm Khuyết nói:

– Tiểu Việt, mua cà vạt cho bố đi.

Diệp Miễn đi rồi, trong xe trở nên an tĩnh hẳn, cũng rộng rãi hơn nhiều.

Lúc nói câu này anh có chút hốt hoảng, Phó Duy Nhất nghe thấy câu này cũng hoảng hốt.

– Cậu nói thế nào?

Câu nói này thực sự quá mức thân thiết.

Tiểu Việt.

Bố.

Phó Duy Nhất chực trào nước mắt.

Còn Sầm Khuyết chẳng hề nhận ra rằng câu mình vừa nói đã tiết lộ điều gì.

Phó Duy Nhất ngây ra mất mấy giây, thầm hít sâu một hơi, sau đó đi tới khoác vai Sầm Khuyết, lười biếng nói:

– Này, em sợ chọn cà vạt nhất đấy, hoa cả mắt!

– Ừ. – Sầm Khuyết khẽ trả lời.

Hai người đối diện với nhau, nhìn người trước mặt không nỡ chớp mắt.

Anh ta vừa nói vừa kéo Sầm Khuyết đi vào trong:

– Anh đã nói mua cà vạt thì anh phải chọn cho em!

– Diệp Miễn không tới hả?

Diệp Miễn ghé lại gần bên tai anh, khẽ nói:

Sầm Khuyết cười nhìn anh ta:

– Được.

Cửa hàng cà vạt có rất nhiều kiểu dáng màu sắc khác nhau, thực ra Phó Duy Nhất biết rõ bố mình thích kiểu nào nhất, thích hợp với kiểu nào nhất, nhưng từ đầu tới cuối anh ta đều không đưa ra bất cứ ý kiến và đề nghị nào, chỉ để cho Sầm Khuyết tự chọn.

Sầm Khuyết vô cùng thiếu tự tin về gu thẩm mỹ của mình, anh xem hết cái này đến cái khác, chọn tới chọn lui cũng không chọn được cái nào.

Sầm Khuyết giật mình, quay đầu nhìn anh ta.

Phó Duy Nhất kiên nhẫn đi theo anh, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đối xử với anh trai thật tốt. Lớn đến thế này, dường như anh ta đã dành hết sự kiên nhẫn của mình với anh trai, đã vậy còn vui vẻ chịu đựng.

Anh ta lục túi:

Quả nhiên khoảng cách sinh ra mỹ cảm sao?

Phó Duy Nhất kiên nhẫn đi theo anh, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình đối xử với anh trai thật tốt. Lớn đến thế này, dường như anh ta đã dành hết sự kiên nhẫn của mình với anh trai, đã vậy còn vui vẻ chịu đựng.

Chẳng thể ngờ anh ta còn cảm thấy dáng vẻ cau mày lựa chọn cả ngày trời không ra kết quả của anh trai mình thật đáng yêu.

– Hôm nao em sẽ trả anh ba mươi tệ này.

Một chiếc cà vạt thôi nhưng Sầm Khuyết đã chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được một chiếc cà vạt kẻ sẫm màu nhờ vào ký ức mơ hồ. Anh nhớ láng máng rằng hình như bố mình có một chiếc cà vạt tương tự.

Phó Duy Nhất cầm phiếu thanh toán mà nhân viên bán hàng đưa cho để trả tiền, đi được một nửa bỗng quay lại, gọi Sầm Khuyết theo cùng.

– Sao thế? – Sầm Khuyết hỏi.

Phó Duy Nhất như thể bị làm khó:

– Em chợt phát hiện ra một chuyện, em không mang đủ tiền.

– Khác quá còn gì, trong lòng em cậu ấy vẫn quan trọng hơn. – Diệp Miễn cố ý nói giọng chua loét chỉ vì muốn thử xem có thể làm Sầm Khuyết dao động không.

Anh ta lục túi:

Sầm Khuyết siết chặt điện thoại.

– Vẫn còn thiếu ba mươi tệ nữa.

Sầm Khuyết cười cười, ấn tắt điện thoại đi.

Sầm Khuyết cười:

– Tôi có.

Diệp Miễn không muốn, Sầm Khuyết nói:

Anh móc túi, lấy ra một trăm tệ đưa cho Phó Duy Nhất.

Phó Duy Nhất cầm qua, nháy mắt tinh nghịch với anh:

– Lát nữa trả lại anh tiền thừa nhé.

Nghe anh nói buồn, Diệp Miễn lập tức cảm thấy bứt rứt thay.

Dứt lời, anh ta câu cổ Sầm Khuyết đi trả tiền.

– Chờ em về rồi, em sẽ không để mọi người thất vọng đâu.

– Hôm nao em sẽ trả anh ba mươi tệ này.

– Không cần đâu. – Sầm Khuyết nói – Ban nãy ăn cơm cậu đã trả tiền rồi.

Bình thường Sầm Khuyết mà tính toán rõ ràng như vậy, chắc chắn Phó Duy Nhất sẽ không vui.

Nhưng hôm nay lại đúng như những gì anh ta mong muốn.

Làm gì có chuyện trong tay Phó Duy Nhất không có tiền? Cho dù không có tiền mặt thì vẫn có thể trả bằng điện thoại.

Sầm Khuyết chợt nắm chặt tay Diệp Miễn, dùng sức rất mạnh, mấy giây sau anh nói với Diệp Miễn:

Anh ta cố ý.

Diệp Miễn chẳng thể làm gì, chỉ đành ngoan ngoãn xuống xe.

Đây là món quà mua tặng bố, anh ta hi vọng hai người sẽ cùng tặng, anh trai chọn, hai anh em cùng trả tiền.

Trên đường đi, ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, dưới ánh sáng như vậy, Diệp Miễn cảm thấy Sầm Khuyết mang một vẻ đẹp thần bí, càng ngắm càng thích.

Chiếc cà vạt này không rẻ, Sầm Khuyết không để ý tới giá tiền.

Phó Duy Nhất không thể chia đôi tiền với người vốn đã chẳng có nhiều tiền như Sầm Khuyết. Ba mươi, có lòng là được rồi, cũng không khiến anh phải khó xử.

Phó Duy Nhất âm thầm tính toàn trong lòng, đáng tiếc Sầm Khuyết lại chẳng hay biết.

Không hay biết cũng không ảnh hưởng tới việc anh rơi vào bẫy của em trai mình, tâm trạng của Phó Duy Nhất rất tốt, anh ta nói:

– Em muốn viết thiệp chúc mừng sinh nhật cho bố, anh nói em nên viết gì đây?

Sầm Khuyết chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này, anh sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt đối phương, nhưng lại lưu luyến chẳng muốn rời đi.

Anh đã bị mọi người bỏ lại phía sau quá nhiều, nếu không nhanh chóng đuổi theo, anh sẽ chẳng thể đối mặt với bọn họ, cũng chẳng thể đối mặt với bản thân mình.Lời anh nói khiến Diệp Miễn dở khóc dở cười, thực sự lý trí đến mức đáng sợ.Hết chương 99

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi