MƯỜI NĂM ĐỂ CHÓ ĂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên, sau lưng chính là Trương Dịch Văn.

Trương Dịch Văn một thân tây trang chỉnh tề, tóc vuốt ngược, thắt cà vạt, đồng hồ trên cổ tay vừa nhìn đã biết là hàng xa xỉ, giày da sáng loáng giẫm lên bãi cỏ mềm ướt, không khỏi dính chút bùn đất.

Dáng dấp tinh anh xuất hiện giữa nghĩa trang có cảm giác không hợp nhau.

"Ở đây cũng không cấm hút thuốc."

Diêu Lương ghét nhất bộ dạng này của Trương Dịch Văn, mỗi lần Trương Dịch Văn ăn mặc như vậy trước mặt Diêu Lương, Diêu Lương đều cảm thấy mình đang báo cáo với lãnh đạo, không giống người yêu chút nào.

Nhưng hiện tại thật sự không phải.

"Không phải anh nói là sẽ bỏ thuốc sao?"

"Chúng ta còn ở bên nhau sao?"

Trương Dịch Văn vừa nói xong, Diêu Lương ngay lập tức tiếp lời, không cho hắn cơ hội dây dưa, tựa như quan hệ của hai người.

Trương Dịch Văn nghe Diêu Lương nói như vậy, toàn thân cứng đờ, trên mặt có chút không biết phải làm sao, nhưng rất nhanh đã bị điều chỉnh lại thành vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Hôm nay là thứ hai, Trương tổng sao lại rảnh rỗi tới đây?"

Biểu tình thay đổi của Trương Dịch Văn bị Diêu Lương bắt gặp, nhìn hắn giả vờ bình tĩnh, Diêu Lương không nhịn được nhếch môi, biết rõ bản thân lúc này nên quay người rời đi, nhưng Diêu Lương hiện tại muốn vạch trần lớp ngụy trang của người này.

"Chẳng lẽ tới nằm vùng?"

"Đến xem mà thôi."

Xem? Trương Dịch Văn và ba Diêu Lương chưa từng gặp nhau, Trương Dịch Văn nói như thế nào cũng là vừa lên chức tổng giám đốc công ty, sao có thể nhàn rỗi như vậy sáng thứ hai đã đi bái tế một người xa lạ?

Muốn xem cái gì cũng rất rõ ràng.

Diêu Lương nhíu mày, vẻ mặt không quan tâm, đối với câu trả lời của Trương Dịch Văn có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng lại không phải như vậy.

Diêu Lương có chút vui mừng vì Trương Dịch Văn đợi mình, trong lòng xuất hiện sự phấn khích khó tả, nói chia tay, thật sự đã chia tay rồi, hơn nửa tháng nay không liên lạc, nhìn thấy người ta mà trong lòng vẫn vui không thể kiềm chế được.

Diêu Lương cảm thấy bản thân thật không có tự trọng, chỉ hận mình sao lại trêu trúng một người như vậy.

Còn nhớ lúc trước, Trương Dịch Văn cũng mang theo một túi nước có ga và đồ ăn vặt, tự mình tìm đến nhà Diêu Lương, sau đó bảo chỉ đến xem một chút.

Khi Diêu Lương lo liệu xong tang lễ thì trời cũng xẩm tối, vừa an ủi vừa đưa bà nội về viện dưỡng lão rồi mới trở về nhà.

Vừa mở cửa ra, trong phòng chỉ toàn một màu đen cô quạnh, Diêu Lương nhìn sô pha không còn bị ánh sáng màu lam của ti vi chiếu rọi như mọi khi, xung quanh cũng không thấy chai bia nào, rất sạch sẽ.

Diêu Lương bật đèn, gian phòng liền sáng ngời, Diêu Lương ngồi xuống ghế sô pha, mở ti vi, thế nhưng cũng không quan tâm ti vi đang chiếu thứ gì, chỉ ngồi đó, chầm chậm thiếp đi.

Đây là lần đầu tiên Diêu Lương thấy căn phòng này rộng lớn và sáng sủa như vậy.

Ngày hôm sau Diêu Lương bị tiếng chuông cửa đánh thức, lúc tỉnh lại còn đang băn khoăn không biết ngoài cửa là ai, vừa đi tới liền thấy Trương Dịch Văn xách một túi đồ, mở cửa mới thấy là một túi đồ ăn vặt và nước có ga.

"Sao cậu lại tới đây?"

"Tới thăm cậu một chút."

Nói xong liền xách theo túi đồ bước vào.

Diêu Lương đành phải đóng cửa lại, đón người vào nhà.

"Làm sao cậu biết tôi ở đây?"

"Cũng không phải việc gì khó."

Diêu Lương cau mày nhìn Trương Dịch Văn, Diêu Lương không nghĩ ra tại sao Trương Dịch Văn biết địa chỉ nhà mình, nhưng Trương Dịch Văn thật sự là một thiếu gia, chẳng lẽ cho người điều tra địa chỉ Diêu Lương như trong tiểu thuyết?

Nghĩ vậy, ánh mắt Diêu Lương nhìn Trương Dịch Văn cũng phức tạp theo.

"Nghĩ gì đó, tôi đến tìm lão Tào, nói muốn đến xem cậu có chuyện gì không, ông ấy liền đưa địa chỉ cho tôi."

Trương Dịch Văn đại khái biết Diêu Lương hiểu lầm, lập tức giải thích.

Chỉ là lời này nửa thật nửa giả, địa chỉ đúng là lão Tào đưa, nhưng dùng biện pháp gì để có được Trương Dịch Văn cảm thấy Diêu Lương không biết thì hơn.

Diêu Lương nhìn khuôn mặt ửng hồng của Trương Dịch Văn, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng thời tiết vừa bước vào mùa thu, có hơi lạnh, người này nhìn kiểu gì cũng thấy đang rất nóng.

"Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Sau khi bật quạt và rót nước cho Trương Dịch Văn, Diêu Lương cũng ngồi xuống một bên.

"Không có gì, đến xem cậu chút thôi."

Diêu Lương suýt chút nữa nói ra ba chữ "Tôi không tin", Trương Dịch Văn nhìn vẻ mặt Diêu Lương, đột nhiên cười cười, răng nanh lộ ra, y như trẻ con.

Giây tiếp theo Diêu Lương bị đĩa game hé ra thu hút tầm mắt.

Đĩa game này Diêu Lương đã từng xem trên quảng cáo, là bản mới nhất, mới ra mắt được một tuần, Diêu Lương nhìn đĩa game trong tay Trương Dịch Văn, không đoán được người này muốn làm gì.

"Mấy hôm trước tôi và Vương Húc Thăng cùng nhau chơi trò này, cậu ta chê tôi gà, nói khi nào tôi đánh thắng cậu hẳn tìm cậu ta."

Trương Dịch Văn phẫn hận nói, còn hừ một tiếng, rõ ràng là không phục.

Diêu Lương nhớ tới tính tình Vương Húc Thăng lúc chơi game, sẽ mắng người ta không thương tiếc, Diêu Lương rất ngạc nhiên khi Trương Dịch Văn có thể chơi cùng Vương Húc Thăng.

"Nên cậu đến đây chơi một ván với tôi?"

Thật sự là một câu hỏi, Trương Dịch Văn nhà cũng đã vào, đồ ăn vặt cũng đã mua, nước cũng uống rồi, Diêu Lương cũng không thể đuổi người ta ra được.

Điểm chết người là Trương Dịch Văn cứ lom lom nhìn Diêu Lương, hai mắt long lanh, khiến người ta không cự tuyệt được, Diêu Lương cũng không cách nào từ chối.

Diêu Lương bị nhìn chằm chằm như vậy mặt hơi nóng lên, vì thế liền quay mặt sang hướng khác, gật đầu.

Trương Dịch Văn vui vẻ như trẻ con, cười vô cùng sáng lạn, sau khi hỏi Diêu Lương đầu thu ở đâu, Trương Dịch Văn lập tức khởi động game.

Trương Dịch Văn mở game đối kháng 1x1, bọn họ chơi được mấy vòng, Diêu Lương mới phát hiện Trương Dịch Văn thật sự rất gà, có thể nói là không có thiên phú.

Hết một ván, Diêu Lương còn đang suy nghĩ không biết mở miệng thế nào thì Trương Dịch Văn đã lên tiếng.

"Thôi đi, tôi có lẽ không có duyên với game này."

Diêu Lương quay đầu lại, nhận ra vẻ mặt Trương Dịch Văn không đúng, giọng điệu thì thờ ơ nhưng vẻ mặt lại giống như có người cướp tiền của mình.

Diêu Lương nhìn thấy có chút đau lòng, vị thiếu gia này không thích hợp với dáng vẻ ủ rũ như vậy.

"Chơi lại một ván, không sao đâu."

Diêu Lương bắt đầu lại trò chơi, nhìn Trương Dịch Văn, bảo hắn chơi một hiệp khác với mình.

Trương Dịch Văn nghe Diêu Lương nói xong có hơi xuất thần, sau đó nhìn Diêu Lương và mỉm cười, nụ cười rất đỗi dịu dàng, Diêu Lương không biết tại sao hắn lại cười, anh ấy chỉ biết rằng trái tim trong lồng ngực đang đập liên hồi.

Diêu Lương đã cố gắng nhường Trương Dịch Văn, cuối cùng hắn cũng thắng.

Nói Trương Dịch Văn là một đứa trẻ cũng không sai, sau khi thắng một lần, hắn vui vẻ không kìm được, ngay lập tức ôm lấy Diêu Lương, Diêu Lương không có bất kỳ phòng bị nào, hai người nghiêng ngã trên ghế sô pha.

Sau khi đè Diêu Lương xuống ghế sô pha, Trương Dịch Văn nhận ra có gì đó không ổn, lập tức nói xin lỗi rồi dùng tay ấn vào ghế sô pha, mượn lực chống đỡ cơ thể mình.

Tình cờ chiếc ghế sô pha họ nằm quay mặt ra cửa sổ, ánh nắng buổi chiều chiếu vào phòng, tạo ra hai cái bóng hắt lên tường và sàn nhà.

Tóc mái Diêu Lương rối loạn, đôi mắt biết cười không còn bị che đậy.

Hai tay của Trương Dịch Văn đặt ở hai bên sườn của Diêu Lương, khi nhìn thấy dáng vẻ của Diêu Lương thì dừng lại mọi cử động, ánh chiều tà soi sáng đôi mắt màu hổ phách, nhìn sâu vào đó, Trương Dịch Văn thấy được hình bóng của chính mình, chỉ có hình bóng của hắn.

Không biết vì sao cả hai đều không phá vỡ sự im lặng, để cho bầu không khí mập mờ lan tràn giữa hai người, Trương Dịch Văn từ từ cúi người xuống, Diêu Lương thấy động tác của Trương Dịch Văn cũng không ngăn cản.

Nhịp tim của hai người càng lúc càng nhanh, tựa một bản song tấu, đan xen vào nhau, trong mắt Diêu Lương, động tác của Trương Dịch Văn đang tua chậm lại, thời gian như đóng băng.

Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Diêu Lương khẽ quay đầu sang một bên, Trương Dịch Văn dừng lại, nhìn Diêu Lương bằng ánh mắt nóng bỏng, nghiêng người theo Diêu Lương.

"Bùm" Tiếng một vật nặng rơi trên mặt đất hoàn toàn phá tan bầu không khí ám muội giữa hai người, hóa ra không biết là ai đã làm rơi gamepad*.

Gamepad (joypad hoặc control pad): là thiết bị dùng để chơi điện tử thay cho bàn phím và chuột.Mười năm để chó ăn - Tửu Lai Nhất Cân [vitamin BH] - Chương 15: Chỉ nhìn cậu chút thôi

F310 Gamepad - Logitech

Trương Dịch Văn và Diêu Lương lập tức đứng lên, hai người kéo giãn khoảng cách, nhìn chằm chằm xuống sàn, Trương Dịch Văn mở miệng trước, nói mấy câu thời gian không còn sớm nữa, sau đó bước ra ngoài cửa, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một phút đồng hồ, cả ngôi nhà trở lại im ắng trở lại.

Diêu Lương nhìn sang một bên, thấy trò chơi vẫn còn trên đầu thu tivi.

"Cậu quên lấy đĩa game về rồi."

Giọng Diêu Lương trầm thấp, như đang lẩm bẩm một mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi