MƯỜI NĂM ĐỂ CHÓ ĂN

Trương Dịch Văn không chút nào để ý, hết lần này đến lần khác quay đầu lại xem đám người Trịnh Khải đã đi ra khỏi nhà vệ sinh chưa.

Diêu Lương bị hỏi mà chột dạ, không hiểu được ý của Trương Dịch Văn, muốn anh mang trả lại mp3 à? Tất cả là tại anh, khi không lại nhắc đến làm gì.

Có lẽ là do tiếp xúc với khí lạnh quá lâu, Diêu Lương chỉ cảm thấy môi khô đến nứt nẻ, anh liếm môi, ánh mắt đảo quanh trong vô thức.

"Lúc trước cậu để quên trong lớp, tôi mang về giữ hộ."

"Tôi để ở nhà rồi, mai mang trả cậu nhé."

Suy nghĩ một hồi, Diêu Lương bổ sung một câu.

Không biết Trương Dịch Văn đang nghĩ gì, hắn cúi đầu nhìn mũi giày, ừ một tiếng rồi không nói nữa.

"Cậu nghe bài hát trong mp3 chưa?"

Trương Dịch Văn hỏi, ngữ khí vẫn thản nhiên như thường.

Diêu Lương thì khác, anh khép nép và hoảng hốt cứ như một học sinh đang đứng trước mặt giáo viên. Diêu Lương âm thầm nhéo nhéo lòng bàn tay trong túi quần, lúc này mới nhận ra nơi đó đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

"Rồi."

Diêu Lương ma xui quỷ khiến mà nói thật, vừa nói xong lập tức ngẩng đầu nhìn sắc mặt Trương Dịch Văn.

Khăn quàng cổ che lấp khuôn mặt Trương Dịch Văn, hắn vững vàng đứng nơi đó, hạ mắt trầm tư.

Không đợi Trương Dịch Văn nói lên những suy nghĩ trong lòng, ba con ma men kia đã khoác vai nhau bước ra, nói đúng hơn là Trịnh Khải đang vừa lôi vừa đỡ hai người kia.

Nhìn dáng vẻ say rượu của Vương Húc Thăng, Trương Dịch Văn không nén được nụ cười. Hắn đỡ lấy Lưu Ninh từ tay Trịnh Khải. Cuộc đối thoại của Diêu Lương và Trương Dịch Văn coi như kết thúc.

Diêu Lương đương nhiên thở phào nhẹ nhõm, dù sao cuộc nói chuyện này với Trương Dịch Văn đối với Diêu Lương có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Bọn họ tiếp tục tìm khách sạn, tìm gần nửa tiếng đồng hồ mới thấy một khách sạn nhỏ đơn sơ coi như tạm ổn.

Năm người thuê hai phòng, một phòng hai một phòng ba. Vì Vương Húc Thăng và Lưu Ninh đều uống say, Trịnh Khải đành ở cùng chăm sóc bọn họ. Diêu Lương và Trương Dịch Văn ở phòng còn lại.

Nói không xấu hổ đều là gạt người, nhưng thấy Trương Dịch Văn vẫn thờ ơ, Diêu Lương chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Vốn nghĩ ngủ riêng hai giường cũng không có gì xấu hổ lắm, kết quả lại như muốn đòi mạng. Đây là phòng đơn, một chiếc giường lớn duy nhất.

"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"

Trương Dịch Văn phải lặp lại câu hỏi nhiều lần Diêu Lương mới hoàn hồn.

"Cậu trước đi."

Diêu Lương cần chút thời gian để bình tĩnh lại.

Nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, thân ảnh mờ mờ hiện lên trên tấm kính, Diêu Lương không tài nào bình tĩnh được.

Người mình thích đang ở trong phòng tắm, bản thân mình ngồi trên chiếc giường lớn, chuẩn bị nằm cạnh người ấy cả đêm, làm sao có thể không mơ mộng viển vông.

Diêu Lương thật ra không phải Liễu Hạ Huệ, anh nghĩ đến rất nhiều điều không phù hợp với trẻ em, đầu tiên là buổi tối bọn họ dùng tay giúp nhau, sau đó suy nghĩ cứ như một chiếc xe mất lái phóng nhanh trên đường, càng đi càng xa.

Đến nỗi ngay cả Diêu Lương cũng phải ngạc nhiên vì óc sáng tạo của mình.

Nhìn thấy trí tưởng tượng của mình sắp trở thành mấy thứ không đứng đắn, Diêu Lương mới bắt đầu tìm cách phân tán lực chú ý.

Bạn gái của Trương Dịch Văn.

Tất cả vọng tưởng tan biến như chưa từng tồn tại.

Đúng, anh không thể như vậy được, người ta đã có bạn gái, bản thân mình còn suy nghĩ bậy bạ, thật hết nói nổi.

"Tôi tắm xong rồi."

Trương Dịch Văn mang theo một thân nhiệt khí bước ra, mùi sữa tắm phảng phất trong không trung, hắn khoác trên người áo choàng tắm, khăn lông trên tay lau nước đọng lại trên mái tóc.

Nếu như cảnh tượng này đặt ở một phút trước, Diêu Lương hẳn sẽ xấu hổ đến mức cả mặt lẫn tai đều đỏ, nhưng hiện tại anh chẳng còn chút tà niệm nào.

Diêu Lương đáp lời rồi đi vào phòng tắm.

Sau khi vào phòng tắm, Diêu Lương nhớ tới tấm kính mờ có thể nhìn rõ người, anh quay lại nhìn tấm kính, hóa ra từ bên trong không thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn rõ bên trong.

Ý thức được Trương Dịch Văn có thể đang nhìn mình, bộ dạng như gặp kẻ thù truyền kiếp của Diêu Lương bây giờ thực sự rất khôi hài.

Hiện tại xông ra cảnh cáo người ta không được nhìn trộm là không có khả năng, Diêu Lương cũng không thể lên giường với mùi lẩu hòa chung với hương rượu nồng nặc, anh đành phải cắn răng chịu đựng.

Đều là đàn ông với nhau, sợ gì chứ.

Diêu Lương vừa ổn định tâm lý vừa nhanh chóng cởϊ qυầи áo, tắm qua loa, vài phút sau đã đi ra.

Thân thể phản chiếu trên kính dường như bị bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve, nóng đến tê dại, rõ ràng chỉ có ảnh ngược của bản thân, nhưng Diêu Lương cảm thấy ánh mắt Trương Dịch Văn đang dò xét thân thể mình.

Kết quả khi Diêu Lương bước ra, Trương Dịch Văn đã ngủ quên trên giường.

Uổng phí một phen tâm cơ.

Diêu Lương thầm nghĩ, sớm biết như vậy đã không cần tắm trong lo lắng như vậy.

Nhưng lại không thể không thừa nhận, thấy Trương Dịch Văn nằm trên giường nhắm mắt ngủ, trong lòng Diêu Lương nhẹ nhàng thở ra.

Tắt đèn, Diêu Lương nằm bên cạnh Trương Dịch Văn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Cậu cắt tóc."

Giọng nói đột ngột của Trương Dịch Văn vang lên bên cạnh, thiếu chút nữa làm Diêu Lương sợ mất mật.

Diêu Lương theo bản năng nhìn sang một bên, thấy Trương Dịch Văn đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng ngời như trước kia, trong thoáng chốc, Diêu Lương dường như xuyên qua hơn bốn trăm ngày đêm trở về đêm mưa bão đó, Trương Dịch Văn lần đầu tiên ngủ lại nhà anh.

"Ừ."

Định thần lại, Diêu Lương giả vờ bình tĩnh đáp.

"Rất có sức sống, so với trước đây thay đổi rất nhiều."

Đương nhiên, Diêu Lương từng nghe Lưu Ninh nói qua, Trương Dịch Văn bảo nếu anh cắt ngắn tóc đi sẽ rất đẹp.

"Cậu cũng thay đổi rất nhiều."

"Thế nào?"

"So với trước kia nhã nhặn hơn một chút."

"Tôi từng rất thô lỗ?"

"Một chút."

Hai người nói chuyện vu vơ như khi ở bên ngoài vừa nãy.

"Cậu có bạn gái từ khi nào vậy?"

"Tôi chỉ là hơi tò mò thôi."

Diêu Lương nói thêm một câu, cho rằng như vậy sẽ giống như anh chỉ vô tình hỏi về bạn gái của Trương Dịch Văn.

Trương Dịch Văn không đáp lời, ánh mắt như muốn thiêu đốt người, Diêu Lương nhìn hắn, yên lặng chờ câutrả lời.

"Tôi không có bạn gái."

"can'thelpfallinginlovewithyou, đây là lời của câu tiếp theo."

Vừa dứt lời, Diêu Lương liền cảm thấy tim đập nhanh hơn trống, gấp gáp hơn cả gió mùa hè nóng nực, giữa đêm khuya tĩnh mịch, anh có thể cảm giác được người trước mặt cũng lo lắng như mình.

Giống như đêm giông bão năm đó, người trước mặt vẫn là thiếu niên anh thích.

Gặp lại người mình thích làm sao có thể không rung động. Khi người ấy vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ, khi người ấy chậm rãi mở miệng nói ra lời bài hát kia. Ngay từ lớp mười khi ấy, người mặc áo sơ mi trắng, mái tóc vàng tung bay trong gió, Diêu Lương đã không ngăn được tim mình.

Gặp lại một lần chắc gì sẽ có lần thứ hai.

"Tôi biết."

Biết người trước mặt vẫn còn thích mình, biết khoảng cách hơn hai ngàn kilomet có bao nhiêu xa xôi, biết ba trăm ngày này đã qua ba mùa thu.

Nếu trái tim Diêu Lương mọc trên đôi chân, có lẽ anh sẽ đi trước Trương Dịch Văn một bước mà đến Bắc Kinh, cách nơi này 2120km.

Có lẽ là do ánh trăng đêm nay làm người ta hỗn loạn quá, cũng có thể là vì Diêu Lương không muốn tiếp tục trở thành cậu bé chỉ biết dùng bồ công anh làm cái cớ để trốn tránh, anh mở miệng:

"Tôi thích cậu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi