MƯỜI NĂM ĐỂ CHÓ ĂN

Trước khi Trương Dịch Văn và Diêu Lương đi đến bước đường ngày hôm nay, họ đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.

Lúc đó bọn họ vừa tốt nghiệp đại học, có lẽ là may mắn, công việc của Diêu Lương đã sớm giải quyết xong. Trương Dịch Văn càng không phải nói tới, công ty của ba hắn đang chờ hắn tiếp quản.

Vì vậy, Trương Dịch Văn đã nhất quyết lôi kéo Diêu Lương tham gia một chuyến du lịch tốt nghiệp.

Diêu Lương vốn tưởng đến một nơi gần đó đi loanh quanh là được rồi, nhưng Trương Dịch Văn nói hiếm khi có cơ hội, chỉ một lần thôi, có thể tùy ý. Trùng hợp khi đó là năm 2012, tin đồn ngày tận thế lan truyền khắp nơi, nguyên văn của Trương Dịch Văn như sau:

"Nói không chừng thực sự có tận thế. Đó có thể là chuyến đi cuối cùng của chúng ta, phải đến một nơi đặc biệt."

Cuối cùng Trương Dịch Văn đã nói đúng một nửa, tận thế không hề xảy ra, nhưng suốt bao nhiêu năm gặp gỡ, họ nên đi một chuyến mới phải.

Kết quả là cả hai đã đến New Zealand.

Lý do rất đơn giản, Trương Dịch Văn cho rằng nếu ngày tận thế sắp đến, đi chơi chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ là điều hiển nhiên, như nhảy bungee chẳng hạn. Diêu Lương đương nhiên không thể hiểu nổi, theo quan điểm của anh, bất luận tận thế hay lời nói của Trương Dịch Văn đều là gạt người.

Chưa được bao lâu, hứng thú của cả hai đã giảm đi ít nhiều.

Có lẽ vì không thích ứng được khí hậu, cộng thêm việc ăn bậy ăn bạ, Trương Dịch Văn vừa vào khách sạn đã bị nôn mửa và tiêu chảy, toàn thân hắn mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Diêu Lương hoảng sợ, chỉ biết bế hắn đi bệnh viện, may là không có gì đáng ngại, qua một ngày là ổn.

Ban đầu muốn chơi cho đủ bảy ngày, kết quả hơn nửa thời gian Trương Dịch Văn nằm trong khách sạn tịnh dưỡng. Không phải ở khách sạn thì chính là ở bệnh viện. Chỉ tội Diêu Lương, vốn nên tận hưởng chuyến du lịch, không ngờ lại trở thành y tá tư nhân của Trương Dịch Văn.

"Diêu Diêu, cậu đi chơi đi, một mình tôi cũng không có chuyện gì."

Hai ngày sau, Trương Dịch Văn phục hồi sức sống, nhưng giọng nói của hắn vẫn khàn khàn, như thể cổ họng bị ai đó ma sát.

"Tôi sợ bỏ cậu một mình cậu sẽ tắt tiếng mất."

Diêu Lương chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra Trương Dịch Văn đang nói dối. Nếu anh đi chơi một mình, hắn sẽ tủi thân.

Trương Dịch Văn là một kẻ không thể nào yên tĩnh được, vừa đỡ hơn một chút đã không thể ngồi yên. Hắn bảo buổi tối muốn xem phim cùng Diêu Lương, muốn bù đắp cho anh vì phải ngây ngốc cùng hắn trong khách sạn nhiều ngày như vậy.

Diêu Lương thấy thà rằng cho anh một vé máy bay về nhà còn hơn.

Tất nhiên, lời này không thể nói ra.

Dù Trương Dịch Văn đã khỏe lại nhưng vẫn phải ở lại khách sạn để xem xét, hai người nằm trên chiếc giường lớn, cùng nhau xem phim.

Diêu Lương không nhớ chính xác nội dung phim, chỉ nhớ đó là một bộ phim máu chó, nam nữ chính cứ ở bên nhau rồi lại tách ra. Tuy nhiên, có rất nhiều cảnh quay rất được.

Diêu Lương vỗ về bàn tay xấu xa của Trương Dịch Văn đang mơn trớn khắp nơi trên người mình, sau đó đứng dậy khỏi vòng tay hắn:

"Sao cậu vẫn còn sức thế."

Trương Dịch Văn thấy ánh mắt ghét bỏ của Diêu Lương, không khỏi phản bác:

"Diêu Lương, việc này chúng ta phải nghiêm túc mà nói, tôi có khí lực hay không cậu còn không biết sao?"

Nói xong liền ôm Diêu Lương, nhìn thấy Diêu Lương vẫn ghét bỏ, hắn lập tức đưa tay cù lét người trong lòng.

Diêu Lương nhột không chịu nỗi, vừa cười vừa xin tha, cố gắng lấy tay Trương Dịch Văn ra.

Trương Dịch Văn bệnh nặng mới khỏi, không có tâm tư làm chuyện đó. Hắn chỉ muốn trêu chọc người này, không ngờ Diêu Lương lại thản nhiên như vậy. Đôi mắt đầy ý cười còn đọng chút nước mắt vui vẻ, từ má đến cổ đều ửng hồng, khung cảnh quyến rũ hơn cả màn đêm.

Trương Dịch Văn đè xuống tâm tư háo hức trong lòng, hắn hôn lên má Diêu Lương một cái thật kêu, sau đó buông người trước mặt ra, rồi hài lòng ôm lấy Diêu Lương.

Vừa lúc phim chiếu tới cảnh nữ chính nép vào ngực người đàn ông, hai người trên màn ảnh gọi nhau bằng biệt danh, khiến người ta nổi da gà rớt đầy đất.

Nhưng mà Trương Dịch Văn dường như rất yêu thích bộ phim này, quấn lấy Diêu Lương đòi anh cho hắn một cái biệt danh.

"Cậu toàn gọi tôi là Trương Dịch Văn, hay là cậu cũng đặt cho tôi một cái biệt danh đi."

Diêu Lương nhìn người bên cạnh, chỉ cảm da mặt của hắn quả nhiên rất dày, còn không ngại xấu hổ khi bị người ta gọi bằng biệt danh.

Diêu Lương không khỏi trợn mắt nhìn Trương Dịch Văn, nghĩ kỹ rồi nghiêm nghị nói:

"Nhị ngốc."

Trương Dịch Văn nghe xong, nụ cười đông cứng lại, cả người nhất thời không có phản ứng.

"Nhị ngốc, ngủ đi, mai còn phải nhảy bungee."

Diêu Lương rất vui vẻ, nhịn cười trêu ghẹo người trước mặt.

"Diêu Lương!"

Ngay khi Trương Dịch Văn phản ứng, bàn tay của hắn đã vươn tới, muốn Diêu Lương đổi tên khác cho mình.

Lăn lộn cả đêm, tên không những không đổi được, ngược lại đã định như thế.

Trương Dịch Văn cũng vì chuyện này mà lẩm bẩm hồi lâu, cho rằng cái tên này không hợp với khí chất của mình, khiến Diêu Lương cười như nắc nẻ.

Nhị ngốc, thực ra Diêu Lương không định nói với hắn cái tên này.

Tiểu thiếu gia mới là biệt danh mà Diêu Lương âm thầm đặt cho hắn.

Nhưng sau này nghĩ lại, không nói thì tốt hơn. Nếu không nói ra, anh ít nhất có thể giữ lại một thứ liên quan đến Trương Dịch Văn, bí mật chỉ thuộc về một mình anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi