MƯỜI NĂM ĐỊCH THỦ, MỘT PHÚT CHIẾM HỮU

Thằng nhãi ranh này không biết nghe được tin tửu lượng của Nhiếp Vân Thâm không tốt từ chỗ nào, vì thế trong lần xã giao kia đã dùng trăm phương ngàn kế để chuốc hắn thêm mấy chén, sau đó đưa Nhiếp tổng say đến mức choáng váng đầu óc vào khách sạn.
Việc kế tiếp thì không cần nói tỉ mỉ nữa. Tóm lại là Nhiếp tổng bị Hàn tiểu thiếu gia lột sạch quần áo, sờ soạng âu yếm toàn thân một trận, mơ mơ màng màng để yên cho gã hành động. Hơn nữa miệng còn kêu bảo bối, tiểu tâm can, cục cưng, honey loạn xạ hết cả lên. Ý loạn tình mê.
Hai người lúc ấy đều động tình rồi. Cái đồ chơi phía dưới của Nhiếp Vân Thâm cứng như chày gỗ, xoay người một cái áp Hàn Ý dưới thân, kéo chân gã vòng qua hông mình.
Đừng nhìn Hàn tiểu thiếu gia ở bên ngoài biểu hiện tao lãng* cực độ, trên thực tế không có kinh nghiệm gì hết. Chỉ biết câu dẫn Nhiếp Vân Thâm, muốn được hắn thượng thôi, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại khẩn trương đến muốn chết, chân tay run rẩy gọi “Anh Nhiếp!”, đáng thương nói: “Anh Nhiếp, anh nhẹ thôi, em sợ đau……”
[ Tao lãng: Lẳng lơ + Dâm đãng ]
Đầu Nhiếp Vân Thâm đang choáng váng hỗn độn nghe được hai chữ “Anh Nhiếp” thì đột nhiên thanh tỉnh một chút. Hắn lắc lắc đầu, cực lực nhìn kĩ người sắc mặt đỏ hồng thở hổn hển dưới thân mình là ai, vô cùng tức giận mà đứng dậy lui lại.
“Anh Nhiếp, anh ơi!” Hàn Ý nóng nảy túm chặt lấy cánh tay hắn.
Nhiếp Vân Thâm vốn đang say đến mức thần chí không rõ, bị túm như vậy càng thêm trời đất quay cuồng, trực tiếp ngã lên giường.
Kết quả cuối cùng là Hàn Ý cưỡi trên người hắn, muốn làm theo tư thế đó nhưng bị hắn dùng sức lực toàn thân đẩy ra.
Túm chung là ký ức đêm đó không hề tốt đẹp.
Nhiếp Vân Thâm nhặt quần áo mình lên rồi đi luôn, khi ra cửa còn nghe được tiếng kêu của Hàn Ý ở phía sau hắn: “Rõ ràng anh cũng cứng, giả bộ cái gì chứ!”
Một câu nói ra, theo sau là thứ gì đó phi vào ván cửa.
Đầu Nhiếp Vân Thâm đau như muốn nứt ra luôn, căn bản không có tâm tình mà đi trả lời gã, cũng không thể làm tiểu thiếu gia ngây thơ này hiểu rõ cái gì là quy củ trên thương trường, cái gì là quy tắc trò chơi.
Từ đó Hàn Ý không thể nào tới ngân hàng F được nữa rồi, tiểu yêu tinh không biết xấu hổ lại bị đối xử như vậy cũng không thể làm như chưa xảy ra chuyện gì được. Chắc đã hai năm rồi Nhiếp Vân Thâm cũng chưa từng gặp lại gã, nếu không phải ngày hôm qua đụng vào gã lúc tham gia tiệc rượu thương nghiệp ở khách sạn, thì cũng sắp quên mất sự tồn tại tiểu yêu tinh này rồi.
Giờ này phút này, tiểu yêu tinh kia ngồi đối diện hắn, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như hai năm trước, thân mật gọi “Anh Nhiếp!”, mị nhãn phiêu phiêu đầy câu nhân. Nếu không có Thư Ngạn thì chắc Nhiếp Vân Thâm đã muốn đi thận* với bảo bối xinh đẹp như vậy rồi……
[ Đi thận: XXX ấy. Chi tiết cụ thể vì sao dùng từ “đi thận” có thể search gg. ]
Hình như có gì đó sai sai?
Hắn đi thận với ai thì liên quan gì đến Thư Ngạn chứ? Tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ đến tên gia hỏa bụng đen Thư Ngạn?
Hàn Ý thấy hắn bỗng dưng nhăn mày lại, tưởng mình biểu hiện quá mức lộ liễu làm hắn không vui, nhanh chóng thu hồi mị nhãn bay loạn mà thành thật ngồi thẳng người, cẩn thận hỏi: “Anh Nhiếp, có chuyện gì thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
“Không có, khá tốt.” Nhiếp Vân Thâm lấy lại tinh thần, nỗ lực kéo lực chú ý từ trên người Thư Ngạn trở về, “Không phải cậu nói có vấn đề về kiểm soát rủi ro muốn hỏi tôi sao?”
“Ách……” Hàn tiểu thiếu gia lập tức phát ngốc luôn. Gã chỉ vì không muốn Nhiếp Vân Thâm từ chối nên mới nói bừa thôi, chứ gã làm gì có vấn đề kiểm soát rủi ro nào muốn hỏi hắn đâu? Thậm chí kiểm soát rủi ro là gì gã cũng không hiểu cơ mà.
Nhiếp Vân Thâm đã sớm biết gã đánh chủ ý gì, ngại ăn người miệng mềm nhưng cũng không thể làm Hàn thiếu gia quá mất mặt đưỡ, vì thế cho gã một cái bậc thang để xuống dưới: “Cha cậu bắt cậu học kiểm soát rủi ro?”
“À, đúng vậy.” Hàn Ý cũng là một đứa trẻ thông minh, nhanh chóng tiếp lời, “Đại khái cha em là lão hồ đồ, em cũng đâu biết cái gì về kiểm soát rủi ro, cho nên mới phải tìm anh Nhiếp ca đấy.”
Nhiếp Vân Thâm thuần thục dùng dao nĩa trong tay cắt một khối thịt bò bít tết tươi mới nhiều nước đưa vào miệng, mới nhìn gã một cái, nói: “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên học tốt để giúp cha cậu quản lý vài việc. Về sau gia nghiệp to như vậy không phải còn cậu kế thừa sao……”
Nói đến một nửa, Nhiếp Vân Thâm đột nhiên ngừng lại.
Hàn Ý chớp chớp mắt, thoạt nhìn cực kỳ vô tội.
“Anh Nhiếp, tại sao anh không nói nữa thế?”
Nhiếp Vân Thâm hơi bất đắc dĩ mà buông dao nĩa ra: “Thu chân lại đi.”
Hàn Ý bĩu môi, rút cái chân tác quái phía dưới bàn về, cười hì hì nói: “Không cẩn thận đá vào người anh rồi, em không cố ý đâu.”
Nhiếp Vân Thâm tin hắn mới có quỷ ấy.
“Đối với một tập đoàn tài chính mà nói thì kiểm soát rủi ro là quan trọng nhất. Nếu cậu có thể giúp cha mình đảm nhiệm việc này thì lão gia tử có thể yên tâm rồi…… Cậu lại không cẩn thận đá vào tôi? Hửm?”
Từ “Hửm cuối cùng kia Nhiếp Vân Thâm nói rất nhẹ, giọng điệu phảng phất mang theo rượu vang đỏ ủ lây năm, quyến rũ đến mức Hàn tiểu thiếu gia tức khắc nhũn hết cả thân lẫn tâm.
Lá gan của gã lại lớn hơn một chút, cởi giày, chỉ mang vớ chân mà bò từ cẳng chân lên trên đùi Nhiếp Vân Thâm, lại từ đùi chậm rãi chuyển qua phần giữa, dẫm lên bộ vị nào đó, không nhẹ không nặng mà xoa nắn.
Nhiếp Vân Thâm cũng không tiếp tục ngăn cản gã, chỉ im lặng nhìn tiểu yêu tinh cắn môi đầy sắc tình trước mặt mình, ngồi yên.
Hàn Ý bị hắn nhìn như vậy lại không được tự nhiên, há mồm kêu một tiếng “Anh Nhiếp”. Gã không biết bây giờ suy nghĩ trong đầu Nhiếp Vân Thâm đang đánh nhau lộn tùng phèo.
Nếu việc này xảy ra vào một tháng trước thì chắc chắn Nhiếp Vân Thâm sẽ không hề do dự, trực tiếp mang Hàn tiểu thiếu gia đi khách sạn đại chiến 300 hiệp.
Lúc trước bởi vì có quan hệ hợp tác nặc tin giữa ngân hàng F với công ty gã nên hắn mới buông tha miếng ăn đưa đến bên miệng này. Nhưng bây giờ do chính sách của ngân hàng F thay đổi, đã giải trừ quan hệ hợp tác nặc tin, khiến hắn không nghĩ ra cái lý do gì để từ chối Hàn Ý lần nữa.
Nhưng cố tình ngay lúc này, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh đầy cao lãnh của Thư Ngạn lại xuất hiện trong đầu hắn trong. Gương mặt kia hoàn toàn không giống Hàn Ý, thành thục, bình tĩnh, ưu nhã, tự tin, lúc nào cũng là dáng vẻ thong dong thoải mái. Người đàn ông như vậy chắc chắn tuyệt hơn Hàn Ý rất nhiều. Dáng người y tốt hơn, cơ bắp rắn chắc hơn, tuyến nhân ngư xinh đẹp hơn, cặp đùi dài hơn, eo có lực hơn, giọng nói cũng men hơn nữa …… Tóm lại, chắc chắn Thư Ngạn tốt hơn Hàn Ý!
Bởi vì có người tốt hơn đang chờ mình nên hắn mới thờ ơ với tiểu bảo bối xinh đẹp như Hàn Ý.
Ừ, nhất định là như thế này.
Nhiếp Vân Thâm cho mình một cái cớ hoàn mỹ, lại từ chối Hàn tiểu thiếu gia đưa thân tới cửa lần nữa.
Hàn Ý tức giận tột đỉnh, vèo một cái thu chân về. Đương nhiên, nếu gã biết mình mới bị Nhiếp Vân Thâm so sánh với Thư Ngạn, phỏng chừng sẽ phát điên mà trực tiếp đem dao cắt thịt lên người Nhiếp tổng mất.
“Vì sao không được chứ?” Gã nháy mắt nâng cao đề – xi – ben, nói xong mới nghĩ ra trường hợp này không nên lớn tiếng ồn ào, tiện đà đè thấp giọng hỏi, “Anh Nhiếp, có phải bên cạnh anh có người rồi?”
Nhiếp Vân Thâm không ngờ gã lại hỏi như vậy, nhưng mà vì để Hàn tiểu thiếu gia từ bỏ tâm tư chấp nhất với hắn mà sảng khoái gật đầu: “Gắn bó keo sơn.”
Hàn Ý không vui chu lên miệng: “Em không tin.”
Nhiếp Vân Thâm vui vẻ: “Tôi không quan tâm cậu có tin hay không. Cậu đừng nháo loạn tôi nữa, tên nhóc nhà tôi nếu ăn giấm chua thì tôi không chống đỡ được đâu.”
Gã cũng bất chấp hoàn cảnh luôn, đập mạnh lên bàn hô: “Còn thiên lý hay không, anh mà có người muốn á!”
Nhiếp Vân Thâm dở khóc dở cười, lòng thầm nói không phải cậu dùng trăm phương ngàn kế đa dạng chồng chất mà muốn tôi sao, thế nào mà tôi không thể có người muốn chứ? Người ta đã thích tôi mười năm đấy……đệt, tại sao lại nghĩ đến họ Thư nữa chứ!
Nhiếp tổng quả thực rất tuyệt vọng với bản thân.
Ăn xong một bữa cơm mà Hàn thiếu vẫn chưa nguôi giận, trực tiếp v9ox tờ giấy xuống trước mặt Nhiếp Vân Thâm: “Anh thanh toán.”
Bây giờ Nhiếp tổng rất muốn đánh thằng nhãi ranh này một trận: “Cậu mời tôi ăn cơm lại muốn tôi thanh toán?”
“Bởi vì bổn thiếu gia không vui!”
Nhiếp tổng cảm thấy mệt tâm thật sự. Mẹ nó lão tử cũng không vui vẻ gì!
Từ Đám Mây ra ngoài, Hàn thiếu tức giận mở chiếc Lamborghini vô cùng phong cách của mình ra, ngay cả chào cũng không thèm làm, nổ vang rồi chạy luôn.
Nhiếp Vân Thâm kéo cửa xe ra mà ngồi lên ghế điều khiển, không hiểu vì sao mà cảm thấy lòng dạ không thuận chút nào.
Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, vừa mới bị thằng nhãi ranh kia dụ dỗ có hơi nổi lửa dục rồi, cứng rắn nhưng hắn vẫn phải đè ép xuống, lúc này dù sao thì cũng phải tìm người phát tiết chứ?
Vì thế Nhiếp tổng mở WeChat ra, tìm được hình người nào đó mà click mở, ngón tay nhanh chóng di chuyển vài cái, bạch bạch đánh ra một hàng chữ: “Cậu mẹ nó khi nào trở về?”
Tin nhắn phát nửa ngày cũng không thấy người nọ trả lời, Nhiếp tổng càng thêm khó chịu. Mang theo lửa nóng cực kỳ lớn mà rời đi, một đường nặng nề phóng hết tốc độ để về nhà, quẹo vào bãi đỗ xe mới nghe thấy một tiếng “Đinh” di động phát ra, nhắc nhở có tin nhắn mới.
Hắn đảo tay lái đỗ xe tốt, tắt động cơ rồi cầm di động mở ra.
Thư Ngạn hỏi: “Suy xét tốt?”
Nhiếp Vân Thâm phịch một tiếng đóng cửa xe, vừa đánh chữ vừa đi đến cửa thang máy: “Đừng mẹ nó nghĩ kịch bản cho lão tử, thượng cậu và tiếp nhận cậu là hai việc khác nhau.”
Thư Ngạn bên kia đợi một lát mới trả lời: “10 giờ thứ Năm.”
Nhiếp Vân Thâm duỗi tay ấn số trên bảng thang máy, đằng đằng sát khí nhắn lại: “OK, lão tử tiếp ngươi.”






[ Lời tác giả: Cuối năm vô cùng vội, từ ngày mai có thể sẽ càng muộn chương mới hơn. Tôi rất xin lỗi.]

[ Lời editor Mật: Tui edit chương này rất vật vã, không thích Hàn Ý lắm. ]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi