MƯỜI NĂM ĐỊCH THỦ, MỘT PHÚT CHIẾM HỮU

——————————————
Giả sử Nhiếp bảo của chúng ta đã đồng ý yêu đương với ông chủ Thư ——
Đêm Giáng Sinh, ngân hàng F là ngân hàng đầu tư nước ngoài nên đương nhiên chuyện này là chuyện quốc gia đại sự rồi. Hơn nữa Nhiếp Vân Thâm còn là giám đốc điều hành ( bộ phận hành chính thêm ghi chú: Độc thân ), thành ra cho dù là cuối tuần thì hắn vẫn không thể không tham gia buổi party do cấp dưới tổ chức.
Còn bạn trai mới của hắn – Thư Ngạn lại phải đi công tác ở thành phố kế bên cơ.
Quang trù giao sai, y hương tấn ảnh. Nhiếp Vân Thâm nâng rượu vang tùy tiện xã giao với người khác, Đỗ Thành cũng đang đau khổ khi mất liên lạc mà bất bình oán thán: “Bạn gái tôi chỉ muốn lấy thẻ của tôi để đi Hongkong thôi, ở đó không phải là không có tranh giành đâu!!!” Nhiếp Vân Thâm gật đầu, thấp giọng hỏi: “Tôi hiểu, đặc biệt là khi nhận được tin nhắn từ thẻ tín dụng thì cảm giác tồn tại càng thấp đúng không?”
[ Khúc trên đại khái là bạn gái Đỗ Thành chỉ cần thẻ tín dụng của cậu ta để đi Hongkong shopping thôi. Ở đó phải tranh giành hàng sale hay sao ấy. Tin nhắn báo đã tiêu bao nhiêu bao nhiêu từ thẻ tín dụng báo về điện thoại của Đỗ Thành. ]
Đỗ Thành hận không thể nhét thẳng ly rượu vào mồm Nhiếp Vân Thâm, người này không hề có tí lương tâm nào mà điên cuồng cười lớn tránh ra.
Đêm đến, những người nhắm mục tiêu vào Nhiếp Vân Thâm đều lục tục tan hết. Hắn chán đến chết từ chối em gái thứ 5 vứt mị nhãn, nam sinh thứ 4 yêu cầu thêm WeChat, nhìn đồng hồ mà chậm rì rì mặc áo khoác vào, đi ra ngoài.
Đêm Giáng Sinh nơi Z thị, không nóng không lạnh, không khô không ẩm, thi thoảng có làn gió lạnh lẽo thổi qua người làm Nhiếp Vân Thâm – vừa mới đi ra khách sạn phải lập tức từ mơ màng sang tỉnh táo hẳn.
Hình như hắn thấy có bóng người dưới đèn đường rất xa, phía sau là chiếc xe khá quen mắt.
Nhiếp Vân Thâm thầm chửi tục quá nhiều lần rồi, chiếc Jaguar màu xanh đậm muộn tao very very very quen thuộc của Thư Ngạn chứ ai.
Không ngờ y đứng nơi chân bóng đèn lại tỏa ra ánh sáng ấm áp như đá quý vậy.
Bước chân hắn vẫn không nhanh không chậm, nhưng bất tri bất giác đã cong khóe môi lên.
Hắn cúi đầu đi đến trước mặt Thư Ngạn đang chơi di động, sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm vào mũi giày đối phương.
“Đêm nay một mình sao anh đẹp trai?”
“Hai mình.”
“…… Có thể phối hợp một chút hay không, anh phải nói: Đúng vậy.”
Đáy mắt Thư Ngạn mang theo ý cười, không nói tiếp mà cứ nhìn Nhiếp Vân Thâm như vậy, nhìn đến tận lúc Nhiếp tổng đành phải hạ giọng nói: “…… Được rồi, sao anh biết em ở đây?”
Thư Ngạn lắc lắc cái điện thoại, trên màn hình hiển thị bài đăng của Đỗ Thành, 3 giờ trước cậu ta mở GPS chụp hiện trường buổi party vô cùng náo nhiệt, để lại cái cap cực kì triết lý luôn: Bản chất của mỗi một ngày hội đều là lễ mua sắm.
Trong góc ảnh có một bóng dáng mơ hồ, ánh mắt phóng ra xa như đang suy tư gì đó, trông rất cô đơn.
Nhiếp Vân Thâm nhướng mày, nâng cằm ý bảo chỉ rõ chi tiết ra.
“Anh xem, đêm nay có người chỉ một mình thôi.”
Thư Ngạn thu điện thoại lại, đứng thẳng dậy. Trước mặt hắn tối sầm lại, phảng phất có làn gió nhẹ đang mơn trớn trên môi mình. Sau đó giọng nói của y lập tức vang lên.
“Bây giờ là hai mình.”
Thể lực của Thư Ngạn luôn luôn rất tốt, Nhiếp Vân Thâm tỏ vẻ biết rõ mà nói.
Do đó nên cho dù là vừa mới chạy xe mấy giờ để vượt thành phố về đây thì cũng tặng cho Nhiếp Vân Thâm một cái lễ Giáng Sinh ♂ cực ♂ kì ♂ sung ♂ sướng.
Còn bạn thì sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi