MƯỜI NĂM

Ngày đó trên đường về Tây Câu, đúng lúc tạt qua chợ phiên gần công xã nhân dân thị trấn Táo Lâm. Tâm trạng của Hạ Thiếu Đường rất tốt, bừng bừng nhiệt huyết, đưa Tiểu Bắc đi chơi chợ phiên.

Ở gần thị trấn này, từ những năm 50 trở đi, đã trở thành khu chợ phiên, nơi nông dân buôn bán lớn nhất trong phạm vi hơn chục dặm của thôn làng Tây Câu. Cứ đúng mười lăm hàng tháng là nơi đây bắt đầu mở phiên chợ, gồm đủ loại đặc sản nông nghiệp, hàng hóa rẻ tiền, quần áo đồ ăn cái gì cũng có. Sau đó chợ phiên dần chuyển thành công xã nhân dân, người dân bị tước đoạt ruộng đất, kiểm soát tự do buôn bán, mất hết những sản phẩm nông nghiệp còn sót, chợ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, thời huy hoàng nay còn đâu.

Ở thôn làng gần bên, nông dân vẫn duy trì thói quen mở chợ phiên suốt hơn hai mươi năm qua. Cứ đến mười lăm hàng tháng, người người đến bờ sông, đi dạo trên gò đất, đi thăm bạn bè người thân, mọi người gần đó lũ lượt xếp hàng ngồi tại gò đất cao bên bờ, hóng gió, kể chuyện nhà chuyện cửa, tay bưng bát sứ lớn thật dày.

Tất nhiên, cũng có người dân mang theo rổ rá thủ công, có nhà làm thêm vài cái bánh nướng bánh bao, lẳng lặng đổi với người khác lấy nửa cân ớt. (44) Còn có người bắt đầu đầu cơ trục lợi phiếu lương, đạp xe ba gác nhỏ, chở chậu, bát nhựa, đồ dùng vật phẩm trong gia đình, phiếu lương mà công nhân viên chức trong nhà máy không dùng đến đổi chác.

44. 1 cân của Trung Quốc = 1/2 cân của VN nhé.

Thiếu Đường dùng một tờ phiếu lương nhăn nhúm trong túi đổi cho Mạnh Tiểu Bắc hai cái bánh bao kê vàng, một vốc mứt táo tàu sấy to với một túi ớt giòn. Túi Mạnh Tiểu Bắc không đựng hết, mới ăn được hai cái mà đã bị nghẹn giống y chang con khỉ. Hạ Thiếu Đường nhai ớt giòn, môi đỏ rực rỡ.

Thực ra ngày đó, Hạ Thiếu Đường đã nhận ra bầu không khí trên bờ ruộng đầu thôn là lạ, có rất nhiều người cùng thôn tụ họp lại một chỗ, ngồi xổm, đằng sau giắt vũ khí, vùi đầu thì thầm to nhỏ với nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng mắng chửi, khung cảnh rất bất thường. Bầu trời đen kịt, từ trên đỉnh núi những đám mây nặng trịch cuồn cuộn trườn về Tây Câu, nước sông Vị bắt đầu gợn sóng.

Thiếu Đường linh cảm sẽ xảy ra chuyện chẳng lành. Anh cảnh giác ôm Mạnh Tiểu Bắc lên trên vai, khiêng cậu đi.

Thiếu Đường nói: “Chúng ta về thôi.”

Mạnh Tiểu Bắc niết tai anh: “Chơi một lúc nữa thôi, về nhà chẳng có gì vui! Chú Thiếu Đường, chúng ta đến hầm trú ẩn lần trước chú dắt cháu đến chơi đi!”

Hạ Thiếu Đường quẹo vào thôn, đến nhà bí thư công xã nhân dân nhìn ngó. Anh thả Mạnh Tiểu Bắc trên cối giã ở cổng, dặn đi dặn lại: “Tuyệt đối không được chạy lung tung, chú tìm người quản lý nói một xíu rồi sẽ lập tức quay lại.”

Trước khi đi, theo thói quen anh véo mặt Mạnh Tiểu Bắc một cái, cực thân thiết.

Trên con đường giữa làng, một đàn cừu chạy xộc ra, kêu be be loạn lên. Một đám dân bản xứ dũng mãnh, đầu buộc khăn trùm đầu trắng, mặc áo trấn thủ, tay để trần chạy tới, từng hàng giày vải bước mau mải làm bụi đất bay mù đường.

Hạ Thiếu Đường hỏi người trên đường: “Chuyện gì vậy, các anh muốn làm gì?”

Có người hô lên: “Đến nhà máy bọn chúng chặn giết thằng chó đó!”

“Không thể để thằng chó chết đó chạy được!”

Có người chạy như bay đến báo tin: “Tao vừa trông thấy thằng nhãi nhép họ Đoàn kia chạy ra từ cổng chính, lòi cái mặt nó ra rồi, chúng ta chặn thằng chó chết đó lại!!!”

“Thằng chó làm loạn khắp nơi, còn muốn trốn?! Nó ăn no uống say chơi đã rồi, làm cho bụng gái thôn ta to rồi, còn muốn lẩn về Bắc Kinh? Nó nghĩ ngon ghê! Còn không nện gẫy hai chân nó!!!”

Hạ Thiếu Đường thấy đám nông dân hung hăng hùng hổ chạy qua trước mặt, vội vàng nói với người đứng đầu công xã nhân dân: “Có vấn đề gì thì nói chuyện, sao nhiều người bên anh đến chặn cổng nhà máy vậy, mắc gì làm loạn thế, như vầy là vi phạm kỷ luật!”

Bí thư công xã nhân dân phẫn nộ nói: “Không thể nói chuyện được với đám người khốn kiếp trong nhà máy!”

Có người đứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm anh: “… Mày cũng là người trong nhà máy bọn nó?”

“Thằng này cũng là đám người đến từ Bắc Kinh, chúng nó cùng một giuộc với nhau!”

“Lũ chó chết đã ăn đồ của bọn tao, uống nước sông Vị bọn tao, còn dám hà hiếp hãm hại người dân trong thôn bọn tao!!!”



Hạ Thiếu Đường vừa nghe đã mang máng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thằng chả Đoàn Hồng Vũ lại gây ra đại họa rồi, đi đâu cũng không giữ nổi thắt lưng quần mình, chẳng làm được cái tích sự gì.

Trước mắt bao nhiêu người, anh cũng không ngu, thấy tình hình không ổn, lạnh lùng im miệng, lặng lẽ quay đầu bước đi.

Anh đi được vài bước, vừa quành qua góc tường, vội vàng tăng tốc, chạy như bay về đầu thôn!

Anh chạy một hơi, len qua đàn dê, phi qua cây hòe lớn, nhìn thấy cối giã đầu thôn, đứng ngây ra…

Thiếu Đường sốt ruột lo lắng nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, trong mắt là hình ảnh đám người rầm rầm chạy loạn, những người dân hung hãn cầm liềm khắp nơi. Đám dê sợ hãi chạy tán loạn, chó điên cuồng sủa ầm ĩ. Đám đàn ông tụ tập đầu thôn, đây chính là tập hợp để chuẩn bị đấu tranh vũ trang.

Mạnh Tiểu Bắc đâu?

“Tiểu Bắc?”

Thiếu Đường không dám gọi hỏi lung tung, chỉ dám khẽ gọi: “Tiểu Bắc?!”

Tiểu Bắc?!!!

Đầu thôn cách nhà máy rất gần, vượt qua bãi sông, đi qua vài cánh đồng, chính là cổng nhà máy sản xuất ô tô, có người đứng gác của ban bảo vệ.

Khi đó trên người không có điện thoại, một cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề, anh nôn nóng chạy một mạch hai dặm đường ra ngoài!

Không phải Hạ Thiếu Đường sợ sệt, cũng không phải anh muốn tháo chạy khỏi nơi đầu sóng ngọn gió, trốn khỏi đám người đó, mà ngày đó anh thật sự lo lắng, sốt ruột, cõi lòng hoảng hốt vô cùng.

Trong lòng anh, có một chút lo lắng bởi đám nông dân kích động đang đi tìm tên ngu xuẩn đâm đầu vào chỗ chết Đoàn Hồng Vũ để tính sổ, phần lớn còn lại là nỗi sốt ruột tới cồn cào ruột gan bởi Mạnh Tiểu Bắc… Anh làm lạc mất thằng con của nhà Mạnh Kiến Dân rồi!

Anh nghĩ mãi, thằng nhóc thối khiến người ta lo lắng suốt ngày này chạy đi đâu không biết, có phải vừa nhìn thấy đám người, sợ hãi quá, một mình chạy về nhà máy rồi không?

Lẽ nào thằng nhóc đã bỏ mặc anh tự mình chạy về nhà?

Thiếu Đường chạy đến cửa nhà máy, công nhân ở ban bảo vệ biết được tin tức, chửi bới ầm ĩ với đám nông dân ở cổng, hai nhóm người đông nghìn nghịt, giằng co sứt đầu mẻ trán!

Chen lấn trong đám người, Thiếu Đường vẫn không tìm thấy Mạnh Tiểu Bắc, cuống cuồng tới độ mặt đỏ rực lên, nóng đến nỗi kéo cổ áo sơ mi phanh hết ra, ngực đẫm mồ hôi. Anh sửng sốt vài giây, quay đầu chạy ngược lại…

Hạ Thiếu Đường chống lại dòng người cầm dao bầu trong tay, lại chạy về thôn.

Đám nông dân dũng mãnh tụ tập chuẩn bị đánh nhau, mắt trào lên sự hung hăng tàn bạo, tay nắm dao lớn, thậm chí có vài người lái hai cái máy kéo lớn, nghiền lên đường ầm ầm ầm ầm.

Trong nhà máy biết được tin, rất nhiều công nhân cũng cầm vũ khí trào ra, bố trí vật chắn tại cổng nhà máy. Hai đám người nổ ra xung đột, một bên ra tay, người phía trước còn chưa kịp đỡ, người phía sau đã nhào lên, chấn động cả cổng lớn…

Mặt Hạ Thiếu Đường trắng bệch, lông mày đen như mực xoắn bện lại, anh túm lấy một người dân hỏi: “Có nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc không?”

“Có trông thấy một thằng nhóc cao như thế này không?!”

Đáp lại anh là một lưỡi liềm sáng loáng.

Lưỡi liềm bổ vào mặt, chém đến tai anh!

Hạ Thiếu Đường mạnh mẽ né người, suýt nữa thì tai đứt lìa rồi! Đao kiếm không từ một ai, mà nay Thiếu Đường lại không mặc quân trang, quần áo không giống với đám nông dân. Ngày hôm đó anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, quần quân đội dài, nhìn qua giống như đám thanh niên ăn diện chải chuốt từ thành phố xuống làng!

Hạ Thiếu Đường lại né lần nữa, mắt không chớp, đáy mắt trào lên lửa đỏ. Anh vung nắm đấm, hung hăng nện lên mũi đối phương, một đấm trào máu!

“Bắc Bắc!!!”

Lúc anh hô lên tiếng “Bắc Bắc”, ngực như bị đâm mạnh một nhát, bỗng nhiên khó chịu vô cùng.

Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi Tiểu Bắc như thế, tiếng gọi nôn nóng sốt ruột như đứt ruột đứt gan.

Đám người chen lấn xô đẩy nhau như những ngọn sóng đen ngòm của sông Vị mùa mưa. Trong đoàn người đánh chém loạn xạ, ánh mắt Thiếu Đường đỏ rực, gào thét, khản cổ rống lên, gân xanh nổi rần rật…

Lãnh đạo nhà máy điện thoại xin viện trợ khẩn, quân đội chính phủ của đơn vị gần đó nhận được thông báo, lái xe tải chở số lượng lớn binh sĩ tới, dùng súng trấn áp đấu tranh vũ trang.

Vào thời đại đặc biệt ấy, chuyện này tựa như tầng sa tế trên bát mì thịt, là chuyện thường như cơm bữa. Cuối những năm 60, đầu những năm 70, khắp các nơi đều nổ ra rất nhiều cuộc đấu tranh vũ trang quy mô lớn. Bè phái phản động, con cháu của bọn cán bộ cao cấp, công nhân cơ quan ban ngành, các phe phái đều cầm súng ẩu đả, đánh chém, cuối cùng phải điều động binh lính trấn áp, chết không biết bao nhiêu người. Về sau tình hình dần lắng lại, sóng gió dần tan, thế nhưng lòng người không yên, bồn chồn nôn nóng, những mầm mống hung tàn vẫn tiếp tục bén rễ thật sâu vào tận xương máu của những người đã từng trải qua vô số trận ẩu đả đánh lộn trong thời đại loạn lạc ấy, khiến bọn họ trở nên vô cùng nóng nảy, rất dễ bị kích động. Một nơi heo hút hẻo lánh chính quyền không với tay tới được như thung lũng lớn ở phía Tây Bắc này, đúng là vô pháp vô thiên.

Ngòi nổ của việc này chính là tên họ Đoàn, gã thanh niên con cháu cán bộ cao cấp, ở trong thôn chơi bời trác táng mắc nợ phong lưu. Cô gái đó lại cũng chẳng phải dạng một thân một mình, cả thôn làng tới hai trăm hộ giống như đại gia đình, tất cả tràn ngập sự căm hận, quyết tìm kẻ đầu sỏ tính sổ.

Tất nhiên, chuyện này chắc chắn không chỉ vì một việc nhỏ nhoi chẳng mấy liên quan như chuyện chơi bời trai gái, mà nói tới cùng, ngày ấy tập thể công xã nhân nông thôn tiến hành sản xuất quy mô lớn, không thể phân phối lương thực vật tư, chi viện cho Tam tuyến kiến thiết, dẫn tới sự chia cắt lợi ích của nông dân. Hàng loạt thanh niên từ thành phố ồ ạt tiến vào nông thôn, mâu thuẫn tư tưởng, sớm hay muộn cũng phát sinh xung đột, tựa như các dòng chất lỏng chảy xiết, tích tụ tại chỗ hẹp nhất của con sông ở Tây Câu, cần phải xây dựng kênh dẫn nước để trút ra.

Vậy còn Mạnh Tiểu Bắc?

Sao cậu có thể bỏ lại Thiếu Đường, tự chạy về nhà cơ chứ.

Ngày hôm đó, Mạnh Tiểu Bắc cũng chạy không xa. Lúc chú Thiếu Đường vào thôn tìm người, cậu ngồi một mình ngứa ngáy chân tay, không chịu được sự im ắng nhàm chán, đôi mắt nhỏ ngó khắp chung quanh, bị hấp dẫn bởi ông lão đang rèn dụng cụ bằng bạc trong bếp lò.

Mạnh Tiểu Bắc hoạt bát hiếu động, vô cùng tò mò, có vốn hiểu biết nhiều hơn hẳn đám trẻ con cùng trang lứa, vô cùng kiên nhẫn ngồi xổm nhìn ông lão làm bạc.

Cậu lấy từ trong ngực ra mấy vỏ đạn bằng đồng, chọn ra vỏ đạn hoàn hảo nhất, đưa cho ông lão: “Ông ơi, ông giúp cháu đục một cái lỗ nhỏ trên vỏ đạn, rồi xuyên sợi dây đỏ vào nhé.”

Ông lão hỏi: “Cháu đục lỗ kia làm gì?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Cháu muốn bắt lỗ đeo lên cổ ạ.”

Ông lão: “Không đục, rõ là phiền.”

Mạnh Tiểu Bắc vân vê túi đồ rõ là lâu, chần chừ dùng dằng, cuối cùng vẫn đưa qua: “Cháu lấy mứt táo đổi lấy công đục được không ạ! Ông đục cho cháu, đục cho cháu một lỗ, một lỗ thôi mà! Ông ơi!…”

Ông lão cười haha, làm sao mà chịu nổi con khỉ con vừa cứng đầu vừa đểu giả này cơ chứ.

Mạnh Tiểu Bắc lấy vỏ viên đạn bằng đồng, đục một lỗ rồi luồn dây đỏ qua buộc lên cổ, sau rốt lại nảy ra ý tưởng, dùng cành cây trên đất vẽ ra một cái tên khiến trái tim cậu rung động, làm cậu muốn được nương tựa dựa dẫm, nói: “Ông giúp cháu khắc chữ này lên đầu đạn nhé.”

Lúc này cậu hẵng còn đang đắm chìm trong tâm trạng sung sướng, nghĩ tới chuyện một chốc nữa khoe khoang vênh vang với Thiếu Đường như nào…

Thiếu Đường chạy đi chạy lại dọc theo ven đường vài lần, lần theo bờ sông tìm kiếm, sợ Mạnh Tiểu Bắc bị người đánh, lại sợ thằng nhãi này vô ý trượt chân rơi xuống sông.

Áo sơ mi trắng loang lổ vết bụi bẩn cùng vết máu, sắp chẳng nhìn rõ là màu gì nữa.

Anh vừa đạp vừa chen, lách qua bao nhiêu người, mở lối đi, vẻ mặt phờ phạc, gò má đỏ rực lộ ra tâm trạng cuồn cuộn sóng dữ, thậm chí anh đã nghĩ đến chuyện chẳng lành… Nếu như hôm nay lạc mất con sói con này, không tìm được người, thì đây cũng không phải con anh mà là con trai của nhà Mạnh Kiến Dân! Anh có thể lấy cái gì trao cho Mạnh Kiến Dân, lấy cái gì để đền đây?!

Hạ Thiếu Đường là một người có tính cách ngang tàng can trường. Với tính cách ấy, lúc đó anh cũng không nghĩ đến chuyện trước tiên nên chạy về nhà máy, tìm Mạnh Kiến Dân, nói cho Mạnh Kiến Dân biết con anh bị lạc mất rồi, chúng ta người nhiều sức lớn, mượn loa to, cùng đi tìm. Trong suy nghĩ của kiểu người như Thiếu Đường, không có người nào, sức lực nào có thể thay anh gánh vác áp lực, trách nhiệm này! Hôm nay nếu như không tìm thấy Mạnh Tiểu Bắc, anh vĩnh viễn khỏi cần đi gặp Mạnh Kiến Dân nữa, chết luôn đi cho xong!

Hạ Thiếu Đường chạy hết lối này lối khác, đường này đường khác tìm Mạnh Tiểu Bắc…

Lúc chạy tới bãi sông, anh chợt nhớ ra điều gì đó, đột ngột khựng lại, quay ngược lại chạy về phía con sông ở khe núi, lội nước lội bùn chạy một mạch.

Thiếu Đường chạy vào trong núi, trông thấy cửa hầm trú ẩn nấp phía sau đống củi ở chuồng bò.

Trong chuồng bò có mấy con bò già im lặng nằm sóng soải, thản nhiên nhai cỏ, nghiêng tấm thân to lớn ngó anh.

Trên móc sắt ở cọc gỗ, ánh đồng sáng bóng quen thuộc xẹt qua tầm mắt Thiếu Đường, gió thoảng qua, khẽ đung đưa.

Hạ Thiếu Đường vô cùng cẩn thận, khẽ khàng bước chầm chậm tới, tháo vật đó xuống.

Đây là một sợi dây đỏ hết sức bình thường, phía cuối sợi dây móc vào vỏ đạn bằng đồng, đục lỗ vô cùng khéo léo.

Thiếu Đường giật mình nhìn hai bên vỏ viên đạn, anh cúi xuống, nhìn thật kỹ, săm soi phần đầu, không ngờ nhìn thấy có một chữ trên đầu vỏ đạn.

Trái tim như bị chạm tới nơi mềm mại nhất, mắt Thiếu Đường chợt ướt. Cũng có thể bởi vừa rồi chạy gấp quá, giờ đây hết thảy lo lắng đột ngột trút hết ra, cảm xúc cuồn cuộn tuôn trào qua đôi mắt.

Thằng nhóc mất nết này…

Sao lại như thế… như thế… chao ôi…

Đây chính là hầm trú ẩn của công xã nhân dân của thị trấn Táo Lâm. Vào thời kỳ Chiến tranh lạnh (45), chủ tịch Mao Trạch Đông vung tay, ra lệnh, toàn quốc đào hầm, tích trữ lương thực, các thôn các huyện, nhất là những nơi quan trọng trong chiến lược như khu vực gần đường sông núi, đều đào hầm trú ẩn, để chống lại sự xâm lược của thế lực bên ngoài. Xung quanh nhà máy chế tạo quân sự, thôn làng nào cũng đào hầm trú ẩn, bởi chưa từng bị oanh tạc đánh bom nên hàng ngày thường bỏ không, chất đống những mốc meo bèo thối…

45. Chiến tranh Lạnh (1946–1989) là tình trạng tiếp nối xung đột chính trị, căng thẳng quân sự, và cạnh tranh kinh tế tồn tại sau Thế chiến II (1939–1945), chủ yếu giữa Liên bang Xô viết và các quốc gia đồng minh của họ, với các cường quốc thuộc thế giới phương Tây, gồm cả Hoa Kỳ. Dù các lực lượng tham gia chủ yếu không bao giờ chính thức xung đột, họ đã thể hiện sự xung đột thông qua các liên minh quân sự, những cuộc triển khai lực lượng quy ước chiến lược, một cuộc chạy đua vũ tranghạt nhân, tình báo, chiến tranh ủy nhiệm, tuyên truyền, và cạnh tranh kỹ thuật, như cuộc chạy đua không gian. (Theo Wiki)

Bên trong hầm trú ẩn lạnh lẽo u ám, đen kịt, mở bàn tay ra còn chẳng thấy rõ năm ngón.

Hạ Thiếu Đường còng lưng, lần mò theo những viên đá lồi lõm, dò dẫm đi, trong bóng tối đen ngòm, chỉ nghe thấy mỗi tiếng thở hổn hển, cũng chẳng rõ là tiếng thở của ai.

Anh bật bật lửa.

Ánh lửa lập lòe chập chờn, rọi sáng cõi lòng.

“Tiểu Bắc…”

Nhóc con thông minh Mạnh Tiểu Bắc, giờ đang co lại thành con khỉ ướt sũng, lủi sát vào góc tường, lanh lợi cẩn thận nhìn khắp mọi nơi, đợi quân cứu viện.

“Tiểu Bắc! Chú ở đây!”

Khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên bừng sáng, nở nụ cười kích động hồn nhiên, như thể bàn bạc nhiệm vụ đặc biệt, khe khẽ reo lên.

“Thằng mất dạy này… lăn qua đây mau!!!”

Hạ Thiếu Đường buột miệng mắng, cũng chẳng kịp để ý lời nói vừa rồi như thể coi Mạnh Tiểu Bắc là con trai mà mắng vậy.

Mạnh Tiểu Bắc nhào vào trong lòng anh, y chang con khỉ ba chân bốn cẳng treo lên người Thiếu Đường, hai chân quặp chặt. Trong bóng tối, ánh lửa lấp lóe, loang loáng trước mắt Tiểu Bắc là khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, đôi mắt chan chứa sự lo lắng, bờ môi vì ngâm nước mà trắng bợt của Thiếu Đường!

Thiếu Đường ôm chặt Mạnh Tiểu Bắc, vô cùng tức giận, thằng nhóc thối này, sao vừa khiến anh muốn đánh cho một trận tơi bời, lại vừa khiến anh thương, anh xót tới vậy…

Hai người cố gắng trở ra theo đường cũ, miệng hầm bất thình lình vang lên âm thanh ầm ĩ, có người nhảy vào trong.

“Thằng nhãi kia hình như người trong nhà máy, bắt lấy nó!”

“Vừa nãy định bắt nó, nó còn dám cắn chúng tao, cắn trầy cả miếng thịt trên lưng tao rồi, giờ chạy đâu!”

Mạnh Tiểu Bắc trợn trừng mắt, thế nhưng không hề cảm thấy sợ hãi. Cũng chẳng hiểu vì sao, có Thiếu Đường ở bên, tim cậu đập thình thịch thình thịch từng nhịp dồn dập nhưng chẳng hề hoảng sợ một chút nào. Cậu được Hạ Thiếu Đường quay người cặp dưới nách, bảo vệ kín kẽ. Lúc này đây, Hạ Thiếu Đường tay không tấc sắt!

Có vài người đánh đấm đến nỗi đỏ rực cả mắt, vẫn chẳng hề biết đúng sai phải trái, lại bổ nhào đến tính đánh tiếp, nhưng chưa kịp tới gần đã bị Thiếu Đường giơ chân đạp một cú bay rõ xa.

Dao bầu với lưỡi liềm chém tới đỉnh đầu, Hạ Thiếu Đường né, bả vai va vào vách tường đá.

Mạnh Tiểu Bắc hoảng sợ hét lên: “A!!!”

Gần như không thể nhìn thấy rõ bất kỳ thứ gì, cậu chỉ cảm thấy có ánh sáng loang loáng lóe lên trước mắt, lưỡi liềm chắc chắn đang bổ tới trán cậu. Mạnh Tiểu Bắc đã từng dập đầu với Thổ công mở ra mắt thần, khoảnh khắc đó cậu có thể cảm nhận đầu mình như bị chẻ ra, phần bên trong đầu trào ra, như ruột dưa hấu…

Thế nhưng lưỡi đao không chém tới đầu cậu, cậu được người nhấc lên đẩy ra phía sau.

Phập…

Mạnh Tiểu Bắc nghe thấy người đang ôm cậu trong ngực đau đớn kêu lên một tiếng “A!”.

Âm thanh như quyện mồ hôi, hơi nóng bốc lên.

Chất lỏng sền sệt bắn tung tóe lên mặt Mạnh Tiểu Bắc, phảng phất mùi tanh.

Cậu ngẩng đầu lên, trong ánh sáng le lói nhìn thấy Thiếu Đường rút ra một thanh đao chém tới sau bả vai của cánh tay đang ôm cậu.

Nhanh như cắt, Hạ Thiếu Đường đá một nhát khiến đối phương tuột tay, anh bắt được lưỡi liềm, sau đó mãnh liệt hung ác phản công chém tới tấp, cứ nhè vào bả vai đối phương, vị trí yếu ớt để chém, ra tay không hề chần chừ nể nang…

Mạnh Tiểu Bắc há miệng, hoảng sợ tới nỗi không thể thốt ra một lời.

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu thấy Thiếu Đường cùng người khác thật sự đánh nhau. Thiếu Đường lúc này, một tay tóm lấy cổ áo cậu, giống như xách theo sói con, tay khác cầm dao, đôi mắt tinh tường rõ ràng, trong mắt choán đầy tơ máu, thể hiện sự phẫn nộ, hung hãn cực độ, như thể sói cha đầu đàn bảo vệ sói con.

“Đường Đường.”

Mạnh Tiểu Bắc khe khẽ gọi một tiếng, cậu muốn xác nhận người đang ở bên mình lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi