MƯỜI NĂM

Hạ Thiếu Đường quay về Bắc Kinh vào đúng buổi trưa ngày ba mươi Tết. Anh xách theo đồ biếu đến thăm, khiến cả nhà họ Mạnh ngạc nhiên mừng rỡ, xúc động vô cùng.

Trong nhà, bà nội Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ kích động. Càng về già thì con người ta lại càng thêm thương nhớ tình xưa nghĩa cũ, mắt bà Mạnh ngập nước, vỗ mạnh bàn tay to lớn lên lưng Thiếu Đường: “Thiệu Đượng à, cháu đấy, đã về đây vài ngày rồi, sao nay mới đến thăm bà hả?!”

Thiếu Đường nói: “Ban đầu cháu còn cứ lo, ba mươi Tết đến quấy rầy thì có vẻ không phải phép lắm, đáng ra mùng hai mới đến thì có khi hợp hơn?”

Bà nội Mạnh: “Cháu muốn đến lúc nào thì cứ đến lúc đó!”

Thiếu Đường nói đùa: “Theo tập tục của người Sơn Đông bà, chẳng phải bảo mùng hai phải trở về nhà mẹ đẻ còn gì? Nhà bà không phải là nhà mẹ đẻ con sao, bà xem, con có nên đến vào mùng hai không!”

Bà nội Mạnh thích lắm: “Con là con trai bà, đây là nhà con, con không phải về nhà mẹ đẻ! Bà không thấy Mạnh Kiến Dân, nhìn con cũng như nhìn nó vậy!” (84)

84. Theo quan niệm thời xưa, phụ nữ có chồng phải theo nhà chồng, sống chung với nhà chồng, nhà chồng mới là nhà của họ. Đến khi tới mùng 2 Tết thì về nhà mẹ đẻ (娘家) (tập tục Sơn Đông). Nhưng bà Mạnh coi Thiếu Đường như con trai của mình, vậy nên nhà bà coi như nhà của anh luôn, không có sự phân chia tách biệt nào cả.

Thiếu Đường bị lòng bàn tay bà nội Mạnh đập đến là đau. Anh cười, đứng thẳng tắp nghiêm chỉnh, cơ thể dưới áo bành tô giống như một cây súng oai phong mạnh mẽ. So với vẻ phong lưu ở Tây Câu nhiều năm trước, giờ đây khuôn mặt anh đã nhuốm thêm sự chín chắn vững vàng, đôi mắt đen láy thăm thẳm sâu xa, cằm cạo sạch sẽ, lộ ra làn da xanh nhàn nhạt.

Sau bốn năm, anh đã lớn tuổi hơn, chức vụ cũng cao hơn xưa.

Bà nội Mạnh kéo thằng cháu vàng bạc của mình qua khoe khoang: “Con coi con nuôi con cao từng này rồi đó, còn cao hơn bà nhiều!”

Người đứng chung quanh Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường rất đông, chẳng có lấy một chút không gian riêng tư. Mạnh Tiểu Bắc rũ mắt, im lặng.

Thiếu Đường nói: “Đã mười lăm tuổi rồi mà, sau này còn cao hơn con cho coi.”

Bà nội Mạnh nói: “Bặc Bặc nhà mình giỏi lắm đó, học trường điểm! Ở trường vẫn là thành phần nòng cốt trong đội văn nghệ tuyên truyền, người chủ trì đài phát thanh gì đó nữa đấy!”

Tai Mạnh Tiểu Bắc hơi đỏ lên, cậu trách: “Nội! Bọn cháu không gọi là đội văn nghệ tuyên truyền… chúng cháu là xã đoàn…”

Thiếu Đường đăm đăm nhìn con nuôi, trong mắt ngập niềm vui: “Con biết hết mà, bình thường Tiểu Bắc vẫn viết thư cho con, có chuyện gì tốt đều vênh vang khoe hết trong thư.”

Bà nội Mạnh vui vẻ, nói rõ là nhiều. Bởi vì tai bà đã lãng hơn xưa, nên giọng nói rất vang: “Bặc Bặc, cháu xem quân hàm của cha nuôi cháu này! Quân trang nữa! Quá dữ! Quá tuấn tú!”

“Bặc Bặc cháu thấy đúng không!”

“Cháu thấy cha nuôi cháu có đẹp trai không?!”

Mọi người chung quanh không hề nhận ra điểm gì lạ, oang oang hàn huyên thăm hỏi. Duy chỉ có Mạnh Tiểu Bắc im lặng, cúi đầu mím môi, đè nén không nói lời nào… Mẹ nó chứ, quả thực là quá đẹp trai, đến mức mắt cậu sắp đui luôn rồi!

Truyền thống phong tục của người Sơn Đông coi trọng nhất là tình thân, ngày 30 Tết con cái phải ở cùng với cha mẹ qua Tết. Ba cô con gái nhà họ Mạnh đều đã lấy chồng, ở hết bên nhà cha mẹ chồng qua Tết. Trong nhà bà Mạnh, con trai ruột không có mặt, nên trên bàn rượu Thiếu Đường hiển nhiên thay thế Mạnh Kiến Dân, ngồi bên ông nội Mạnh Tiểu Bắc uống rượu với ông.

Thiếu Đường nâng chén lên, nói: “Con thay anh cả kính cha mẹ một chén.”

“Tiếp chén này, là kính cả nhà!”

Rượu này là rượu xịn Thiếu Đường mang về từ Nội Mông, tên là “Vua Mông Cổ”. Ngoài ra, anh còn mang về đặc sản Nội Mông là phô mai dê rừng, bột trà sữa, hai cái áo lông cừu cực kỳ đắt đỏ, cái to tặng cho ông nội Mạnh, cái nhỏ tặng cho Mạnh Tiểu Bắc.

Hệ thống sưởi hơi rất nóng, cả phòng chìm trong sự ấm áp dạt dào. Thiếu Đường cởi quân phục ra, Tiểu Bắc ngồi im phía dưới cha nuôi, vùi đầu ăn, cực ít nói, hỏi câu nào đáp câu đó.

Ngược lại, cha nuôi cậu vô cùng trầm ổn vững vàng. Giữa bàn tiệc, anh kể lại những chuyện đã trải qua hồi đi lính suốt mấy năm rồi ở Nội Mông, đủ loại chuyện kỳ thú khi chấp hành nhiệm vụ trong rừng rậm ở núi Đại Hưng An. Suốt cả bữa cơm, không ngừng có thân thích hàng xóm ghé thăm chúc Tết. Thiếu Đường chính là tiêu điểm thu hút mọi sự chú ý nên mỗi lần có một nhóm người vào, gần như anh phải kể đi kể lại hết một lượt chuyện mình đã trải qua cho từng người một, uống hết bát rượu lớn này đến bát rượu lớn khác, khuôn mặt sáng ngời sảng khoái.

Mạnh Tiểu Bắc ngồi cực gần anh, không thể ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ có thể liếc mắt trộm ngắm thái dương, vành tai, trang phục của Thiếu Đường, rồi thậm chí âm thầm đau đáu nhìn lồng ngực đối phương phập phồng lên xuống chậm rãi theo từng nhịp thở…

Có thể bởi thời gian xa cách quá lâu suốt bốn năm liền, cùng với sự phát triển nhảy vọt trong tâm sinh lý vào giai đoạn dậy thì nên với Mạnh Tiểu Bắc, có rất nhiều cảm giác đã hoàn toàn không còn giống như xưa.

Điều khác biệt nhất chính là tính tình của cậu đã thay đổi. Cậu không thể như hồi bé mặt dày mày dạn cứ quấn chặt lấy cha nuôi đòi hôn đòi ôm, bướng bỉnh ngang ngược. Con trai lớn rồi, đều sẽ trải qua giai đoạn này, thời kỳ dậy thì thanh xuân. Giọng nói biến đổi, ở trong nhà trầm mặc ít nói, da mặt mỏng hơn, có chết cũng muốn giữ sĩ diện, tự ái cao, bắt đầu xấu hổ, e thẹn mà chẳng hiểu vì sao! Rất nhiều lời nũng nịu sến sẩm cậu không thể nói ra bởi cậu hoàn toàn chẳng thể thốt nên lời.

Khi đó trong đôi mắt một mí mỏng dài của chàng thiếu niên đẹp trai Mạnh Tiểu Bắc là một hình ảnh duy nhất – người mà cậu thích. Thế nhưng, cậu lại ngụy trang bằng sự vui vẻ ngại ngùng…

Trên bàn ăn, bà nội Mạnh Tiểu Bắc thẳng thắn kéo cánh tay Thiếu Đường, bà thích anh, thích ơi là thích. Bà nghiêng đầu đến hỏi: “Thiệu Đượng à, lần này về, không đi nữa hả?”

Thiếu Đường đáp: “Con được gọi về Bắc Kinh, đơn vị phòng cháy chữa cháy rừng ở phía Tây Sơn. Trong vài năm tới có lẽ sẽ không đi đâu nữa ạ.”

Bà nội Mạnh Tiểu Bắc cười tít cả mắt, lại tò mò hỏi tiếp: “Con nuôi con cũng lớn tướng rồi, con cũng 30 tuổi rồi đó!”

Thiếu Đường vội sửa lại: “Đâu có ạ, con mới 29 thôi.”

Bà nội Mạnh Tiểu Bắc rất nhiệt tình hỏi: “Chỗ bà tính theo tuổi mụ, nên con đã 30 rồi! Con có đối tượng chưa?”

Thiếu Đường rũ mắt cười: “Trong quân đội, đào đâu ra chỗ tìm đối tượng ạ?”

Bà nội Mạnh Tiểu Bắc vội vàng tiếp lời: “Đẹp trai như con, nhanh chóng lấy một cô vợ xinh đẹp đi! Lần này về nhà bà, là đến để cưới vợ ha?!”

Mạnh Tiểu Bắc ngẩng đầu: “…?!”

Bà nội Mạnh Tiểu Bắc nói lời ẩn ý: “Vừa nãy con ở bên dưới nói rồi mà, bà cũng nghe được, con nói ‘Về lấy’!”

Thiếu Đường rất bình tĩnh, không hề nao núng, dỗ bà nội Mạnh Tiểu Bắc: “Bà an tâm… con không có vội.”

Bà nội Mạnh Tiểu Bắc thật lòng thật dạ bảo: “Nói con hay, cưới con gái Sơn Đông chúng ta là tốt nhất đó! Xinh đẹp, việc nhà việc cửa cái gì cũng biết làm, hơn nữa… quan trọng nhất là giỏi sinh con!”

Ngụm nước đào trong miệng Mạnh Tiểu Bắc “phụt” một cái, phun phì ra ngoài.

Cậu tiện tay cầm vạt áo lau lau miệng, nghĩ thầm đúng quá chứ lại, cực giỏi sinh luôn, bà nội cậu sinh đã sinh những năm người con còn gì!

Da mặt cô út Mạnh Tiểu Bắc cực mỏng, so với Mạnh Tiểu Bắc còn e lệ thẹn thùng hơn, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng dịu dàng yếu ớt. Cô ngồi rất xa, ở bàn đối diện Thiếu Đường, mãi một lúc lâu mới đột nhiên hỏi: “Cái khăn lần trước em đan cho anh, có hợp không?”

Thiếu Đường dừng một chút, khách sáo gật đầu: “Hợp.”

Cô út hỏi: “Vậy sao anh không quàng…”

Thiếu Đường thản nhiên nói: “Bên đó chỗ chúng tôi bão cát rất to, khăn len đẹp vậy mà quàng hỏng mất tiêu, tôi cất đi rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc lẳng lặng dỏng tai căng mắt nghe, trong lòng thầm vui vì cha nuôi không quàng khăn cô út về khoe khoang, rồi lại khó chịu bởi cha nuôi còn nói “cất” khăn đi rồi!… Thế còn cậu thì sao? Chẳng biết cha nuôi đã “cất” cậu vào chỗ nào nữa, gặp mặt thậm chí còn chẳng thèm ôm cậu xíu nào luôn.

Một bữa cơm đi tong hai tiếng rưỡi đồng hồ. Mọi người vừa ăn vừa nói, chẳng có cơ hội cho Mạnh Tiểu Bắc chen mồm, thì thầm riêng với cha nuôi cậu gì hết…

Sau khi ăn, Thiếu Đường lại cùng ông bà nội Mạnh Tiểu Bắc chơi mạt chược, đây là hoạt động giải trí đã thành lệ của nhà họ Mạnh mỗi lần tụ họp gia đình.

Em họ của Mạnh Tiểu Bắc, con trai cô ba, từ nhà bên chạy sang kêu: “Anh Bắc ơi, chúng mình ra ngoài chơi đi.”

Mạnh Tiểu Bắc đút tay vào túi, đi bộ trong hành lang, lòng rối như tơ vò: “Em tự đi chơi đi.”

Em họ tủi thân kêu: “Anh không đi chơi à?! Vậy chúng em chơi kiểu gì giờ?”

Trong nhà, em trai họ, em gái họ của Mạnh Tiểu Bắc đều quen thói nghe lời Mạnh Tiểu Bắc, coi cậu như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Anh Bắc là vua của bọn trẻ, anh Bắc không dẫn chúng đi chơi, cả lũ trẻ sẽ chẳng biết phải chơi gì!

Mạnh Tiểu Bắc: “… Anh coi mọi người chơi mạt chược.”

Em trai họ vô cùng kinh ngạc, anh Bắc mà cũng có lúc thích coi ông ngoại bà ngoại mình chơi mạt chược sao? Cái trò giải trí ngồi rịt một chỗ đó, chán ơi là chán!

Ông nội và bà nội Mạnh Tiểu Bắc đều cực kỳ tập trung chơi mạt chược. Bình thường ông nội không hay nói, nhưng đầu óc rất minh mẫn, đa mưu túc trí, ngón tay vừa mò tới đã biết bài đó là gì, chẳng cần phải nhìn. Ông nội cùng với con cháu chơi, chơi tới đâu thắng tới đó. Mọi người cũng chẳng mang nhiều tiền, chỉ dùng tiền xu đánh. Bình thường một xu tiền, nhà cái tăng gấp bội tiền, tự bốc lại nhân gấp bội tiền, Minh Cống lại thêm một xu, Ám Cống lại thêm một xu.

Cô út cúi đầu nhìn bài, than thở: “Cha lại bắt đầu ra tay tàn sát rồi, thắng liền ba ván luôn.”

Bà nội Mạnh trách: “Cái ông này, sao ông thắng suốt vậy?”

Mạnh Tiểu Bắc ngồi bên cạnh nói leo: “Bà nội làm nũng với ông nội kìa, ông nội còn không mau trả tiền cho bà!”

Mọi người cười vang, Thiếu Đường cũng cười, ngước mắt nhìn con trai mình.

Tâm tư của Mạnh Tiểu Bắc nào đặt ở chuyện bà nội mình thua tiền? Cậu hẵng đang tập trung tinh thần chăm chú liếc mắt ngắm người cậu thích, từng cử chỉ của Thiếu Đường sao mà ngầu vậy không biết!

Thiếu Đường làm bộ chà tay, nói: “Không được rồi, cha nuôi cao thủ quá! Thua nữa là hết sạch tiền lẻ, con chà chà tay lấy may phát nào!”

Thiếu Đường vỗ chỗ giường bên: “Con trai quý báu, qua đây, giúp cha đổi vận…”

Thiếu Đường còn chưa nói dứt lời, Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng cần cha nuôi mình nói tới câu thứ hai. Cậu mau mải bước đến, cọ bên người anh, trong lòng cực sung sướng, Thiếu Đường gọi cậu là “con trai quý báu” đó!

Mạnh Tiểu Bắc ngồi bên cạnh Thiếu Đường, mọi người bên kia đánh mạt chược ra sao cậu đều ù ù cạc cạc. Thi thoảng đùi cậu lại cọ vào chân cha nuôi ở dưới bàn, Thiếu Đường cũng không né tránh. Đùi hai người đều rắn chắc cứng cáp, đều là đàn ông trai tráng, đầu gối to khỏe. Sức nóng mà cơ thể đàn ông trưởng thành tỏa ra, cái khí chất vô hình ấy mang đến sự gợi cảm không thể diễn tả bằng lời… Tất cả, đều khiến Mạnh Tiểu Bắc mê muội.

Những năm tháng thanh xuân ngây ngô, mối tình đầu đơn thuần nhất ấy thực ra chỉ là một loại cảm giác linh cảm mà thôi, chứ cũng chẳng hề băn khoăn tự hỏi cớ chi mà thích. Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười cũng đã có thể khuấy động tâm can, khiến trái tim say mê, tràn ngập đầu óc đều là giọng nói nụ cười đối phương, ngỡ như người ấy là duy nhất.

Sau đó, cô út không đánh nữa. Ngồi lâu đau lưng, cô nói: “Tiểu Bắc, cháu chơi với ông bà nội nhé. Cháu mà chơi, ông nội không nỡ thắng tiền cháu đâu.”

Mạnh Tiểu Bắc ngồi trên Thiếu Đường, bà nội cậu ngồi ở cánh dưới Thiếu Đường.

Thiếu Đường bỏ tiền, nói: “Đừng lấy tiền tiêu vặt của mình, cha cho bây. Thua tính vào cha nuôi, thắng là của bây.”

Thiếu Đường ném ra một quân: “Tam Văn”.

Mắt Mạnh Tiểu Bắc sáng ngời, chìa tay đẩy: “Ăn.”

Bà nội cậu nhanh tay nhanh mắt, nhoắng cái đã cướp lấy: “Bà ăn.”

Mạnh Tiểu Bắc kêu lên: “Ôi! Cháu, cháu, bài đó là của cháu!”

Bà nội cậu tỉnh rụi đáp: “Bà trước cháu, bà ăn trước!”

Mạnh Tiểu Bắc cự lại: “Nhưng cháu đã ra bài rồi mà, mọi người đều thấy cháu ra bài!”

Mạnh Tiểu Bắc chịu thiệt, ánh mắt cầu cứu như đang liếc về phía Thiếu Đường. Cậu nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, cứ như Thiếu Đường là của cậu, bài Thiếu Đường xuất ra cũng nhất định phải cho cậu ăn.

Ông nội chậm rì đẩy bài: “Hai người khỏi cần tranh, ông ù rồi.”

Mạnh Tiểu Bắc nản chí, ngửa mặt ngã xuống giường lộ ra cái bụng, kêu to: “Đù mẹ, không sống nữa! Ông nội ác quá đi mất!!!…”

Trong khoảnh khắc ấy, sự thân mật từ rất lâu xưa như một luồng điện vô hình bắn trúng thần kinh hai người, theo bản năng Thiếu Đường vươn tay sờ bụng Tiểu Bắc, không hề ngại ngần mà cù lét cậu.

Mạnh Tiểu Bắc ngứa đến giật thót mình. Chỗ mà ngón tay Thiếu Đường chạm đến, gần ngay eo cậu, quá chi là nhạy cảm! Cậu như bị điện giật nảy người lên. Một tay cậu bắt được cổ tay Thiếu Đường, hai người thô lỗ trêu chọc cười đùa nhau mấy câu. Ở trên giường, Mạnh Tiểu Bắc co người cuộn thành một con tôm lớn giãy giụa loạn tùng bậy, mở tung hai tay hai chân choán hết cả giường, quậy phá, cười tươi đến hở hết miệng.

Sau khi gặp mặt, đây là lần đầu tiên cha nuôi chạm vào cậu, dẫu cho sự thân mật ấy chỉ ngắn ngủi trong giây lát.

Tối hôm đó, Thiếu Đường nán lại rất lâu. Anh cùng ông bà nội xem tiệc liên hoan Tết năm nào cũng y chang năm nào, rồi xuống lầu xem bắn pháo hoa trong khu tập thể.

Mạnh Tiểu Bắc nhìn bóng hình cha nuôi mình, trong lòng ấp iu nỗi niềm không thể nói cho ai hay. Ánh mắt cậu dán chặt vào bờ lưng đối phương, gắn chặt không rời từ lúc anh lên lầu xuống lầu, ấy nhưng vẫn lặng im không nói lời nào…

Thiếu Đường quay đầu, vỗ vỗ bả vai cậu, hỏi: “Sao nói ít vậy hả?”

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, khẽ nói: “Nào có đâu.”

Thiếu Đường hỏi: “Giọng nói thay đổi rồi?”

Mạnh Tiểu Bắc hắng giọng một cái, muốn để bản thân nghe được âm thanh trong trẻo ngọt tai một chút, thế nhưng âm thanh phát ra lại trầm khàn. Đây chính là giọng con trai mười lăm sau khi biến giọng. Lượng Lượng cũng mười lăm rồi, cái thằng đó cả ngày như con họa mi quang quác quang quác suốt, chẳng hiểu sao vẫn chưa biến giọng nhỉ?

Tính tình Mạnh Tiểu Bắc cũng phóng khoáng, không ngượng ngùng e thẹn. Rất nhiều con trai trải qua kỳ biến âm, rụt rè xấu hổ đến mức trở thành người câm không dám nói chuyện.

Thiếu Đường kể với con trai về chuyện kỳ thú ở Nội Mông và ba tỉnh Đông Bắc: “Mùa đông, chính là lúc này này, lạnh cỡ nào bây có biết không. Tay dính nước mà đeo găng tay bông ấy, sau khi về đến nơi trú quân thì đã thấy không tháo găng tay ra được, nước bên trong đóng thành băng rồi. Tay với găng tay đông cứng thành một đống, ngón tay suýt nữa đã tiêu rồi.”

“Đi vệ sinh ở vùng đất hoang, lúc cha tè ra thì vẫn là nước, đến lúc xuống mặt đất đã vang lên tiếng vỡ vụn, đã biến thành một dải băng nhỏ rồi!”

Mạnh Tiểu Bắc cười phì: “Thật hay giả đó ạ? Cha nuôi cha nói khoác ha!”

Đôi mắt đẹp đẽ của Thiếu Đường híp lại, miệng phun ra một vòng khói, khóe mắt vẽ nên nếp nhăn cực đẹp: “Thật mà, hoàn toàn không lừa bây. Đi tiểu lâu quá, có thể đông cứng thành một đường cong, khiến cái đó đóng băng.”

Cuối cùng Mạnh Tiểu Bắc cũng hoàn toàn gỡ bỏ vẻ ngại ngùng, hai người lại túm tụm nơi hành lang tối om, dưới ánh đèn mờ mịt, cười phá lên.

Mạnh Tiểu Bắc chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên nhớ lại việc rất nhiều năm trước, nói: “Cái này mà như hồi hai chúng ta ở Tây Câu, bữa thi ai tè xa hơn đó. Cha tè xa hơn con, con tè quá là gần đi! Vậy nước tiểu của con chắc chắn không đông được, cha tè xa như thế, tầm hai mét nhỉ, thời gian ngưng trong không trung lâu, nếu mà tè ba phút đồng hồ thì có thể đóng băng sao! Làm chỗ… chỗ… chỗ đó đông cứng lại ạ?”

Nói tới từ nào đó, Mạnh Tiểu Bắc như bị nghẹn, đột nhiên cảm thấy bản thân quả thực ngu chết đi được!

Mặt cậu đỏ bừng lên, lưỡi như xoắn cả lại. Mạnh Tiểu Bắc, mày là người chủ trì, ăn nói thành thần đó, thế mà mỗi một câu mày cũng nói lắp trước mặt Đường Đường hả!

Cậu bật cười như nắc nẻ, tự cười bản thân ngu ngốc. Tiếng cười thô bỉ bậy bạ giữa hai người đàn ông vang khắp hành lang, ắp đầy trong tim. Chỉ qua vài câu trêu chọc, chuyện cười thô thiển như đã hòa tan khoảng cách đằng đẵng xót xa suốt bốn năm liền…

Đêm hôm đó, sau khi tiếng chuông 0 giờ vang lên, coi bắn pháo hoa xong, thức đến muộn lắm rồi, bà nội kiên quyết muốn giữ Thiếu Đường lại qua đêm.

Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ muốn nói, cha nuôi cùng con ngủ giường nhỏ, có được không?

Thế nhưng khi Thiếu Đường vừa nhìn thấy bố trí hai giường trong phòng nhỏ, lập tức chối từ, ánh mắt kiên quyết, trầm giọng nói: “Không được, không tiện, mẹ nuôi, con đi đây.”

Bà nội Mạnh Tiểu Bắc cuống cuồng muốn giữ người, đổi chỗ ngủ, để anh ngủ thoải mái!

Có lẽ bởi Thiếu Đường ngần ngại, anh né tránh ánh mắt lơ đãng thăm dò của cô út, nhanh chóng nghiêm mặt, đứng đắn đường hoàng cầm mũ lên: “Con về đã, ngày sau con lại đến.”

Mạnh Tiểu Bắc hơi hơi thất vọng, nhưng thật sự cậu cũng như trút được gánh nặng.

Cả ngày hôm nay mọi thứ đều đột ngột như thế, cậu hoàn toàn không có chuẩn bị gì, tâm trạng hành động cực kỳ thất thường, rất đáng cảnh báo!

Thế nhưng cậu cũng rất nhớ đối phương.

Đâu đó trong cậu trào lên một chút chán nản, thất vọng, hụt hẫng. Cậu cảm thấy rõ ràng Thiếu Đường không thân thiết với mình như ngày xưa nữa, cứ lạnh nhạt thản nhiên. Giờ Thiếu Đường đã là một sĩ quan cấp cao, tới nay mới hiện chân tướng, thực sự lộ ra khí thế của một người cha, đem đến cảm giác rõ rệt sâu sắc về khoảng cách xa xôi giữa hai người. Thiếu Đường không còn dùng ngón tay xoa nắn chỗ lõm xuống sau gáy, cũng chẳng hôn trán cậu như ngày nào…

Thiếu Đường đội mũ lên, trước khi ra cửa, anh nhìn Tiểu Bắc đang ngồi trên giường một cái, liếc tới tấm áp phích khêu gợi chói mắt dán trên tường.

Đôi mắt Thiếu Đường dưới vành mũ híp lại, lông mi khẽ chớp, anh chau mày hỏi: “Dán hình ai đấy?”

Mạnh Tiểu Bắc: “À… ngôi sao, con cũng không biết.”

Thiếu Đường: “Madonna hả? Bây thích?”

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu sờ mũi: “…”

Thiếu Đường sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt nổi bật của Madonna, tóc vàng, môi đỏ mọng rực cháy, chu ra đầy khiêu khích, mặc áo ngực lộ ra bộ ngực đẫy đà, cực kỳ khêu gợi.

Trong mắt Thiếu Đường chợt lóe lên cảm xúc nào đó.

Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy cha nhỏ có lẽ đã nhìn ra chân tướng, chỉ là anh không nói gì hết.

Thiếu Đường vừa mới đi, bà nội Mạnh Tiểu Bắc đã nổi nóng, bắt đầu quở trách con út liên tục: “Cái con nhỏ Kiến Cúc này, mày thật là! Lúc Thiệu Đượng chưa về, cả ngày mày ngóng trông nhớ thương người ta!”

“Bữa nay người ta đã về rồi, mày chẳng nói cái gì, thật sự chẳng được tích sự gì, đến rắm cũng không đánh được một cái?!”

Giọng nói của cô út nhỏ hơn mẹ mình nhiều, lí nha lí nhí, đôi mắt to u buồn. Có thể bởi vì sinh vào những năm thiên tai nên cô út chưa từng được ăn no, là người yếu đuối nhất trong cả nhà, không hề có cảm giác tồn tại trong gia đình! Người với người tính cách tính nết chẳng giống nhau, bà nội Mạnh Tiểu Bắc là người dữ dội nóng nảy, mấy cô con gái khác cũng đều ngang tàng mạnh mẽ. Chỉ có anh cả Mạnh Kiến Dân cùng với cô út Mạnh Kiến Cúc, tính tình giống hệt ông nội Tiểu Bắc, hướng nội, nặng lòng, ít nói.

Người hướng nội ấy à, chẳng hiểu sao lại cứ đâm đầu thích người hướng ngoại phóng khoáng, thẳng thắn hay nói, tràn đầy sức hấp dẫn nam tính. Chính bởi vậy mà cô út thương thầm Thiếu Đường. Thiếu Đường sắp ba mươi tuổi rồi, cô út Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng còn trẻ trung gì, cứ mà chần chừ nữa thì thật sự sẽ thành gái lỡ thì, bởi vậy khiến bà nội Mạnh Tiểu Bắc lo muốn chết. Cái đứa con gái này, miệng suốt ngày câm như hến không hé được tiếng nào, khéo mà ế chỏng ế chơ mất thôi!

Đêm đó, trong ổ chăn Mạnh Tiểu Bắc trằn trọc trăn trở, nửa đêm vẫn chưa ngủ.

Cái chính là cô út ở cách màn cũng chưa có ngủ, nên đâm ra cậu chột dạ, không dám nghĩ lung tung.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường rọi vào, hắt lên tường, lờ mờ nhìn thấy bờ môi gợi cảm đang chu ra của Madonna. Trong bóng tối, Mạnh Tiểu Bắc cũng chu môi, giữa không trung hôn gió với Madonna, ngón tay chạm tới nốt ruồi nơi khóe môi đỏ mọng ấy, cực kỳ gợi cảm quyến rũ.

Trong đầu cậu hiện lên một gương mặt khôi ngô tuấn tú khác, hai mắt đầy nước, bờ môi gợi cảm. Ở vị trí giống y như đúc tại khóe môi người ấy, cũng có một nốt ruồi mỹ nhân chí.

Cách tấm màn, dưới ngọn đèn lờ mờ, trên tường hiện lên cái bóng của Mạnh Tiểu Bắc, giấu giếm rung động nhấp nhô lên xuống. Cậu mở rộng hai chân, mò tới bộ phận vừa ngây ngô vừa mẫn cảm của mình. Mạnh Tiểu Bắc ưỡn cổ về phía sau, rúc trong chăn ổ an ủi dẹp yên những xao động khát khao cháy bỏng của cơ thể. Từ dưới gối, cậu với tới cuộn giấy vệ sinh, ngón tay tuốt thật nhanh, hai mắt đăm đăm dán chặt vào bức tranh trên tường. Tinh dịch nóng rực trong cơ thể cuối cùng cũng bắn ra, khoái cảm như dòng điện râm ran khắp bụng dưới và bờ ngực, quyện lẫn với cơn sung sướng thoải mái trong nỗi xót xa nhung nhớ.

Tắt đèn dưới ánh trăng treo, ghé góc hoa cũ hoài lại cảnh xưa.

Chao ôi những đã mười năm, mười năm thương nhớ khắc hoài trong tim. (85)

85. Nguyên gốc: 背灯和月就花阴, 已是十年踪迹十年心.

Câu thơ này được trích trong bài Ngu Mỹ Nhân của Nạp Lan Tính Đức, được mình dịch thơ dựa theo giải nghĩa văn xuôi trong Baidu (link)

86. Đoạn chơi mạt chược mình không hiểu cách chơi nên có thể dùng từ không chuẩn lắm, ai hiểu rõ thì góp ý nhé.

Chính thức đổi xưng hô của Thiếu Đường với bà nội Mạnh Tiểu Bắc sang con – bà nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi