MƯỜI NĂM

Bên ngoài mọi chuyện vẫn sóng yên gió lặng. Đối với loại chuyện riêng tư này, chỉ cần người trong cuộc như Mạnh Tiểu Bắc không làm ầm lên, không mách lẻo thì vĩnh viễn sẽ được giấu im nơi góc tối, không bao giờ lộ ra ngoài ánh sáng.

Cuối năm học, đủ loại việc vặt vãnh dồn đống lên, ngoài chuyện học hành thi cử áp lực, còn phải điền đủ loại giấy tờ, mở cuộc họp tổng kết, rồi còn hoạt động thể dục thể thao, chụp ảnh tốt nghiệp cá nhân, tập thể… Học kỳ cuối trôi qua trong chớp mắt, nhoáng cái đã đến kỳ thi lên cấp.

Trước hôm thi, Thiếu Đường quan tâm gọi điện đến. Ấy thế mà Mạnh Tiểu Bắc lại từ chối không muốn cha nuôi đến trường học đón đưa cậu!

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha nuôi, cha nhất định không được tới. Cha mà đến, con nhìn thấy cha con sẽ rất căng thẳng, con lại càng phát huy thất thường.”

Thiếu Đường bỗng dưng trào lên cảm giác thất vọng hụt hẫng, giọng nói trầm xuống hỏi: “Sao bây nhìn thấy cha lại thất thường?… Ông đây làm gì bây?”

Mạnh Tiểu Bắc làm nũng, âm thanh đậm đặc giọng mũi: “Giời ơi cha đừng có hỏi nữa! Cha chớ đến…”

Lần này, người cảm thấy lạc lõng thất vọng chính là Thiếu Đường. Hình như gần đây Mạnh Tiểu Bắc bỗng nhiên không dính lấy anh nữa. Trước đây, Tiểu Bắc luôn hấp tấp quấn quýt lấy anh, cọ tới cọ lui, làm anh thấy phiền ghê. Thế mà giờ đây cậu lớn rồi, lòng cũng rộng hơn, bạn bè nhiều, y như rằng trong lòng không còn một mình cha nuôi anh nữa.

Con người ở mỗi giai đoạn, độ tuổi khác nhau, cảm xúc, cuộc sống cũng sẽ khác nhau. Con trai con gái mười mấy tuổi chính là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, tự do tự tại hưởng thụ cuộc sống, chơi với đủ loại người, không có quá nhiều ý thức về chuyện gánh vác trách nhiệm. Mà Thiếu Đường, anh đã sắp 30 tuổi rồi. Đàn ông có tuổi ai cũng muốn có một người bầu bạn, bắt đầu lo lắng suy nghĩ nhiều hơn, đa sầu đa cảm, trong cuộc sống thường xuyên nảy sinh cảm giác trống rỗng cô đơn. Sẽ là dối trá nếu nói anh không khát khao, thiết tha mong mỏi có một người bạn đời thân thiết tri âm tri kỷ… Trong đội, vào những lúc Thiếu Đường rỗi rãi, sau khi huấn luyện xong, anh thường đọc sách một mình, nghe nhạc, chạy bộ, luyện tập vũ khí trong phòng tập thể thao. Hoặc anh sẽ ngồi trên mái nhà ký túc xá quân đội, hứng gió, ngắm nhìn phong cảnh, hoài niệm về rất nhiều chuyện, rồi sẽ nhớ tới đủ loại chuyện cười về thằng con quý báu của mình năm đó. Những lúc như thế, anh đều không thể kiềm chế mà bật cười.

Có một lần trước khi đi ngủ Thiếu Đường tuần tra, đến một phòng thấy vài tiểu binh đang chụm đầu rì rà rì rầm trò chuyện rồi cười trộm.

Thiếu Đường đứng ở cửa phòng, chậm chậm bước tới: “Đang làm gì đó?”

Tiểu binh giật nảy mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy đội trưởng, luống cuống tay chân giấu đồ vật ra sau.

Thiếu Đường dùng ánh mắt đe dọa ép đối phương nộp đồ vật ra. Anh nhìn thứ bắt được, hóa ra là một tấm ảnh đen trắng nhỏ. Thiếu Đường cười: “Được đấy, rất xinh đẹp, đối tượng của cậu hả?”

Tiểu binh ngượng ngùng vò đầu, trên khuôn mặt tươi cười hiện lên hai ráng đỏ hồng: “Khà khà, là đối tượng của tôi, ở thôn chúng tôi.”

Thiếu Đường hỏi: “Người nhà giúp cậu chọn hả?”

Tiểu binh nói: “Không ạ, từ nhỏ hai chúng tôi đã rất thân thiết, cứ thế cho tới tận giờ! Sau khi tôi xuất ngũ về sẽ cưới vợ!”

Có một đám chiến sĩ gan to hơn trời không sợ chết hỏi: “Đội trưởng, anh vẫn chưa có đối tượng mới sao? Cái cô lần trước chắc là chấm dứt hoàn toàn rồi ạ?”

Thiếu Đường hừm cái, cười lạnh hỏi: “Cậu đoán xem?”

Tiểu binh cười khà khà: “Điều kiện anh tốt như vậy, bao nhiêu cô gái chẳng chết mê chết mệt!”

Thiếu Đường trả lại tấm ảnh, đột nhiên biến sắc mặt, gằn giọng quát: “Tất cả lập tức tắt đèn đi ngủ! Không được phép đoán mò nữa!”

“Rõ! Không được đoàn mò nữa!”. Đám chiến sĩ tuân lệnh, tới tấp bò lên giường, chui vào ổ chăn nằm sấp, mò mẫm trong bóng tối, tiếp tục tương tư nhớ thương người trong lòng.

Tiểu binh trẻ tuổi cắt tóc rất ngắn, khuôn mặt ngây ngô, bên môi là một nhúm râu, mới mười chín tuổi, thật trẻ trung. Thiếu Đường tắt đèn rời đi, một mình đi trong hành lang hun hút tăm tối mờ mịt. Tiếng bước chân từ giày da vọng lên, vang dội, từng tiếng từng tiếng nện thẳng vào trái tim anh. Dưới chân Thiếu Đường loang loáng bóng hình thẳng tắp cao ráo trơ trọi, đột nhiên cả không gian tràn ngập sự buồn bã trống rỗng… Anh cũng đã từng trẻ trung như thế, cũng đã từng hoang phí đánh rơi quãng thời gian thanh xuân điên cuồng phóng túng của mình. Quay đầu nhìn lại, mới nhận ra thằng nhóc luôn sát cánh thủy chung, ở bên bồi bạn với mình suốt bao nhiêu năm qua nay cũng đã lớn rồi, y chang anh năm đó, đẹp trai phóng khoáng chẳng sợ trời chẳng sợ đất.

Có một số chuyện không tiến ắt phải lùi. Tiến về phía trước một bước, gian nan cùng cực, anh cũng không biết phải đi tiếp thế nào. Nhưng lùi về phía sau một bước, anh cũng không muốn lùi. Cho đi càng nhiều, càng không nỡ buông tay, càng không cam lòng. Mạnh Tiểu Bắc chính là tâm ma của anh.



Ngày cuối cùng của kỳ thi lên cấp, Thiếu Đường vẫn xin nghỉ qua chỗ Mạnh Tiểu Bắc. Trong sân trường tiếng chuông thi vang lên, từ xa xa anh nhìn thấy Mạnh Tiểu Bắc đeo cặp sách chéo, mua một gói bánh quy vừa đi vừa ăn. Cậu thoải mái vào trong trường, vẻ mặt ung dung bình tĩnh.

Hai tiếng sau, tiếng chuông hết giờ thi vang lên, các học sinh ầm ầm từ trong khu nhà học ồ ạt lao ra, sung sướng chạy như bay ra khỏi trường thi.

Mạnh Tiểu Bắc cùng với Tôn Viện Viện đi ra, vừa đi vừa cầm giấy nháp Toán chụm đầu so đáp án. Có lẽ Mạnh Tiểu Bắc làm bài rất tốt nên lúc nói nói cười cười với bạn học nữ khóe mắt vẽ ra nếp nhăn thể hiện sự đắc chí vui sướng, Tôn Viện Viện còn hờn dỗi đấm cậu một cái…

Thiếu Đường lẳng lặng ngồi trong xe, khoát một tay ngoài cửa sổ, gẩy gẩy tàn thuốc trên cửa xe. Bờ lông mi anh rủ xuống, che giấu ánh mắt sắc bén dữ dội, thăm thẳm sâu xa. Cả người Thiếu Đường như rơi vào sự trầm mặc.

Thiếu Đường lái xe Jeep trong đội tới đây. Anh dừng xe ở đối diện cổng trường, trên chỗ phó lái vẫn còn một túi đồ ăn anh mang cho Tiểu Bắc gồm bánh quy, bánh mì, xúc xích và đồ uống. Đôi mắt Thiếu Đường tĩnh lặng, tựa như lúc diễn tập mai phục bám đuôi trong một thời gian dài. Trong ánh mắt anh le lói ngọn lửa rực, vằn vệt tơ máu, chằm chằm nhìn con nuôi đạp xe đèo bạn học nữ ra trường.

Hôm đó là ngày thi môn cuối cùng. Đám trẻ con sau chuỗi ngày chịu đựng đằng đẵng suốt nửa năm trời, quãng thời gian ôn tập chạy nước rút bị vô số sách vở làm khổ, làm không biết bao nhiêu đề thi mô phỏng, trong lớp có học sinh thẳng thừng ném cuốn đề thi từ lầu ba ra ngoài. Dưới đất rơi rụng lả tả giấy ghi đáp án, giấy nháp ngổn ngang. Sau đó một đám học sinh cầm tiền lẻ ào ạt ùa tới quầy bán đồ ăn vặt trong trường như thể muốn quét sạch tủ đồ. Sự sung sướng, kích động, tự do phóng túng tựa như cuối cùng cũng đạt được thắng lợi của các học sinh trung học kết thúc trong cảnh reo hò vui sướng đào thoát của đám nhóc.

Trong phòng học, Mạnh Tiểu Bắc lên cơn điên lột phăng áo phông, cùng Lượng Lượng đứng trên bàn học. Mạnh Tiểu Bắc bỗng nhiên đè Lượng Lượng xuống, nghiêng người nâng một chân lên, cưỡi lên hông đối phương. Cậu vỗ mông Lượng Lượng, giống như thằng nhóc cực phóng khoáng cực oách vừa cưỡi ngựa vừa quơ quơ áo phông, cười như điên. Kỳ Lượng giãy giụa đá cậu: “Mạnh Tiểu Bắc, con lừa khốn kiếp này, mày dám cưỡi tao!!!”

Hai người quần nhau từ trên bàn ngã xuống, Mạnh Tiểu Bắc cởi trần trong phòng học, bị vài nam sinh bao vây đuổi chặn…

Sau đó Mạnh Tiểu Bắc cùng với bảy tám bạn học khác cùng nhau đạp xe ra công viên hồ Đoàn Kết gần đó.

Mạnh Tiểu Bắc đèo Tôn Viện Viện, Kỳ Lượng đèo một bạn nữ khác. Cả một đám trẻ con, vừa đi vừa cười, sung sướng đùa giỡn nhau, thỏa sức vui đùa.

Giống như là tất cả áp lực, căng thẳng thần kinh bỗng được bung ra, cuối cùng cũng được giải phóng. Mọi sự buồn phiền đều tạm thời bị quăng hết ra khỏi đầu, Mạnh Tiểu Bắc cũng cần trút hết ra một trận. Hơn nữa, Mạnh Tiểu Bắc còn vốn là người bên ngoài tỏ ra vô tâm vô tính, bên trong che giấu một nùi tâm sự cảm xúc, chỉ là cậu có khả năng che giấu cực giỏi trước người khác mà thôi. Cả một đám người ở trong công viên hồ Đoàn Kết điên cuồng đua xe, xem ai lai con gái nhanh hơn. Mạnh Tiểu Bắc thả tay cầm đạp xe, hoàn toàn dựa vào lực của xương hông và mông điều khiển xe đạp và phương hướng. Tôn Viện Viện ôm chặt thắt lưng cậu sợ tới mức thét ầm lên, hai người suýt nữa đạp xe lao xuống hồ…

Một đám thiếu niên tràn trề tuổi trẻ, phóng khoáng vui vẻ, mỗi người kéo bi đá, vô tư lự dạo chơi trong công viên đến tận khi trời tối mịt. Từ xa xa nhìn đến, đó đều là những gương mặt sáng ngời, căng đầy nhựa sống, mơn mởn tuổi xuân, chói mắt như mặt trời ban trưa. Những năm tháng đẹp đẽ xiết bao.

Mạnh Tiểu Bắc không hề biết cha nuôi mình lái xe Jeep xanh lục đến. Cả đường cậu đạp xe tới công viên, sau đó đạp xe về nhà, hoàn toàn không hay cha nhỏ luôn dõi theo mình.

Thiếu Đường lái xe rất chậm sau cậu, đau đáu nhìn bóng dáng Mạnh Tiểu Bắc trong dòng người xe cộ qua lại… Ngày hôm đó, anh cũng chẳng biết vì sao mình như kẻ trong cơn mê, từ xa xa nhìn thấy đám trẻ con nô đùa nhưng không tiến đến. Nếu như đây là mười năm trước ở Tây Câu, anh đã qua chỗ Tiểu Bắc từ lâu rồi. Một đám trẻ con ngốc nghếch thì biết chơi cái gì, ông đây chỉ cho bọn bây, dạy bọn bây chơi như thế nào!

Thế nhưng lần này anh không đi qua, lặng lẽ nhìn cả một buổi chiều, không quấy rầy Tiểu Bắc.

Qua đó rồi nói cái gì? Bảo Tiểu Bắc giới thiệu với bạn học sao, đây là cha tớ? Cha tớ cùng chơi với chúng mình?…

Thiếu Đường nhận ra Tôn Viện Viện, bạn nữ học cùng lớp với Mạnh Tiểu Bắc từ hồi tiểu học trong Bát Lý Trang. Cô bé học cực giỏi, trong nhà còn có giảng viên đại học.

Thực ra, Hạ Thiếu Đường cũng có những mặt tính cách như hướng nội kìm nén, tự tôn sĩ diện, trước mặt Mạnh Tiểu Bắc lại càng thể hiện rõ. Loại chuyện bạn bè chơi bời qua lại, anh sẽ không đi chất vấn Mạnh Tiểu Bắc. Mà cũng chẳng phải như vậy, trẻ con lớn rồi, không còn dựa dẫm, phụ thuộc vào cha nữa. Nếu như trong lòng hai người thương nhớ đến đối phương, thì chẳng cần ép nhau phải nói ra, không nên quấy rầy, can thiệp vào những mối quan hệ của người kia.

Mọi chuyện nảy sinh biến chuyển sau khi cuộc thi lên cấp kết thúc được vài ngày. Thiếu Đường đi ra từ trong khu tập thể nhà máy số hai, đúng lúc tạt qua đám con trai đang đánh bóng ở sân bóng rổ ngoài trời.

Cả đầu Kỳ Lượng toàn mồ hôi, ở sân bóng uống nước, từ xa xa nhìn thấy Thiếu Đường.

Cả hai người đều có chuyện giấu trong lòng, Hạ Thiếu Đường không ngừng bước, chẳng muốn nói chuyện, chỉ hơi khẽ gật đầu. Kỳ Lượng hét lên một tiếng “chào chú”, đưa mắt nhìn theo Thiếu Đường đang mau mải bước qua trước mặt.

Kỳ Lượng cắn môi, cố gắng kìm nén, cuối cùng như quả hồ lô hở miệng, không thể nhịn được chỉ muốn nói toạc hết ra. Cậu đột nhiên cậu đứng lên gọi: “Chú Thiếu Đường.”

“… Cháu có chuyện muốn nói với chú.”

Trong mắt Kỳ Lượng ánh lên sự ngập ngừng do dự, nói chuyện ấp a ấp úng: “Cháu, cháu muốn nói với chú chuyện của Mạnh Tiểu Bắc. Nó không dám nói với chú… nhưng… cháu sợ sau này trong trường học nó phải chịu thiệt!”

Thiếu Đường dừng chân, Bắc Bắc của anh chịu thiệt?



Mặt Thiếu Đường dần dần sa sầm. Đầu mẩu thuốc lá cháy đến lòng bàn tay anh, những ngón tay bóp thật chặt làm ngọn lửa rụi tắt, siết đến mức thuốc lá nát bét! Mạnh Tiểu Bắc làm sao?!



Kỳ thật Mạnh Tiểu Bắc chỉ cần nói thẳng với cha nuôi một vài câu thôi là có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng cậu lại không nói. Cậu là loại con trai ngoài mặt thì cực kỳ tự nhiên phóng khoáng, bên trong vẫn còn giữ lại sự đơn thuần ngượng ngùng truyền thống. Có những chuyện cậu ra sức che giấu, xẩu hổ, ngại ngần chia sẻ. Cậu cũng không nhìn thấu nổi nội tâm, suy nghĩ thật sự của cha nuôi mình về chuyện đàn ông cùng đàn ông rốt cục nên là mối quan hệ gì, cái gì đúng cái gì sai? Cậu vẫn luôn lo lắng về danh sách trúng tuyển, sợ cuối cùng đến cả trường mình cậu cũng không thi được, chỉ có thể cút về trường phổ thông hạng 3 ở Bát Lý Trang.

Trong khi cậu ngại ngùng không dám nói ra sự thật, thì có người miệng rộng đã nói hộ cậu.

Hai ngày sau khi kỳ thi kết thúc, cậu đến trường học bàn giao, tiếp nhận công việc xã đoàn, tìm bạn đá bóng, trong thời gian này đều cố ý né tránh thầy Tiêu.

Thầy Tiêu cũng rất biết ý. Dẫu y bị từ chối nhưng không thù hận gây rắc rối cho Mạnh Tiểu Bắc, hay cản trở gây khó dễ trong con đường lên lớp của cậu. Bên ngoài Tiêu Dật trầm lặng không nói gì, ở trong tổ bộ môn xử lý các công việc cuối cùng của các lớp tốt nghiệp. Đồng thời y còn bị cấp trên điều đi tham gia chấm bài thi lên cấp. Khu Triều Dương có mấy chục giáo viên ngữ văn tập trung trong trường học gần đó, ăn uống đều ở bên trong, tiến hành chấm bài thi khép kín.

Mạnh Tiểu Bắc là học sinh có năng lực thành tích văn nghệ nổi trội, được cộng tới 30 điểm ưu tiên, suất đặc cách giữ lại trường của cậu được kẹp trong tài liệu ở văn phòng trưởng ban khối, không bị ai tước đi. Về chuyện này, Tiêu Dật vẫn thực lòng mong Mạnh Tiểu Bắc được ở lại trường, cũng bởi vậy trong khối, chính y là người cố gắng hết sức linh động danh sách ít ỏi, giữ một vị trí cho Mạnh Tiểu Bắc…

Sau khi kết thúc đợt chấm bài thi, Tiêu Dật quay lại trường họp. Trong kẽ hở ngăn kéo bàn làm việc của mình, y phát hiện thấy một tờ giấy thần bí.

Chữ trên tờ giấy giống với chữ của Mạnh Tiểu Bắc. Suốt ngày Tiêu Dật phê bài, chữa bài tập đề thi, có thể nhận ra phần lớn nét chữ của học sinh.

Ngày hôm sau, buổi chiều thứ sáu, ở công viên hồ Đoàn Kết, thầy Tiêu ôm theo sự kích động trong lòng, bước đi nhẹ nhàng, một mình đến nơi hẹn.

Bởi vì vẫn trong giờ làm việc nên công viên rất vắng người. Mùa hè nóng nực, trong hồ nước xanh biếc có vài ba chiếc tàu vịt, liễu rủ trên bờ lất phất bay, hoa cỏ um tùm, quả là một ngày đẹp trời để tình tự yêu đương.

Tiêu Dật không thể hình dung tâm trạng mình đã kích động, nôn nóng ra sao khi nhận được tờ giấy kia, như thể bị mê muội choáng váng. Ngày hôm nay Tiêu Dật còn cố ý chải chuốt làm dáng. Thời tiết rất nóng ẩm ướt, ấy vậy mà y mặc trường bào màu xám tro học trò trường Yên Viên thời dân quốc hay mặc, giày vải đen đế trắng. Cả người hào nhoáng, đẹp trai khí chất, rất xứng với cái tên tự Lan Yên tràn đầy phong độ khí khái của nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình.

Tiêu Dật cũng không sợ nóng, y bước đi nhẹ nhàng phóng khoáng, lúc tìm thấy quán cà phê nằm ở góc công viên thì cực kỳ kích động.

Quán cà phê mở vào giai đoạn sau những năm 80, là nơi rất cao cấp trong thành phố. Người bình thường hay ở trên đường phố mua một hào kem que sô cô la, hai hào hai que kem Bắc Băng Dương to, bốn hào một cốc bia to bự uống đến tròn cả bụng, có được mấy người sẽ cố tình đến nơi như này học đòi làm sang, phung phí tiền bạc, uống một cốc cà phê cao cấp đi tong một đồng năm hào?

Trong quán cà phê không có lấy một người, trên bàn trải khăn trắng muốt, điểm xuyết hoa hồng đỏ. Tiêu Dật buồn bực trong lòng, thằng nhóc Mạnh Tiểu Bắc này, sao lại có thể biết nơi cao cấp xa hoa thanh nhã như này cơ chứ! Đây thường là nơi con em cán bộ có tiền hoặc những tay buôn giàu có ghé đến đó!

Tiêu Dật chọn một bàn nhỏ ở bên cửa sổ, có ghế sô pha có chỗ dựa lưng cao cao, một mình ngồi yên. Y gọi một cốc cà phê, trên đầu gối đặt một cuốn tuyển tập thơ của Tiêu Hồng, trên bàn còn đặt một bình giữ nhiệt đựng nước lê tuyết chưng đường rất ngon. Y nấu ăn ninh canh rất tốt, đáng tiếc là không có người được thưởng thức.

Đúng lúc này, có một người bước vào quán cà phê.

Người đàn ông ấy mặc áo ba lỗ bó sát, tóc đen cực ngắn nhìn rất dữ dằn, đeo kính đen viền vàng, xách túi vải bạt. Vừa bước vào trong quán, người đàn ông đã đi thẳng đến bàn đối diện Tiêu Dật ngồi xuống.

Tiêu Dật kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì khuôn mặt của người đàn ông này rất gây chú ý.

Người này có bả vai rộng, chân dài, bờ lưng thẳng tắp, da nâu nhạt, hai cánh tay mạnh mẽ cơ bắp. Người này không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn thô kệch to con, thế nhưng khí thế trong từng cử chỉ, khi người ấy mở hai chân ra bên bàn không hề giống như người bình thường mà giống người làm lính, hoặc là giống với loại thanh niên bất lương lêu lổng có bối cảnh cực kỳ dữ dội. Không khí trong cả quán cà phê đột ngột bị đè xuống, căn phòng vắng vẻ bỗng nhiên hóa chật chội bức bối, cực kỳ áp lực.

Người đàn ông đó nói với phục vụ nam: “Bàn kia gọi cái gì? Tôi cũng đặt cái đó.”

Tiêu Dật đang cúi đầu uống cà phê, vẻ mặt ngay tức khắc hiện sự bàng hoàng.

Tiêu Dật ngẩng đầu lên, đối phương cũng đang giương mắt tỉ mỉ nhìn y. Khuôn mặt sau kính đen lạnh tanh, môi mím chặt.

Tiêu Dật chuyển đường nhìn, đối phương vẫn cứ thế nhìn y không chớp mắt, đánh giá từ trên xuống dưới, đến kính đen cũng không thể che giấu được ánh nhìn ác liệt dữ dội đang xuyên qua thấu kính, như thể hai dòng điện cực mạnh bắn vào mặt y.

Cuối cùng, Tiêu Dật là người đầu tiên không thể chịu nổi nữa, đứng dậy cuống cuồng bước vào đằng sau nhà xí, xém nữa chạy trối chết.

Y vừa đóng cửa nhà xí, thở ra một hơi, vén vạt áo dài trước tính đi vệ sinh.

Đúng lúc này không hiểu sao mà cánh cửa nhà xí đóng hời hợt bị người bên ngoài thẳng thừng đẩy bung ra!

Người đàn ông đeo kính đen cũng mau mải xông thẳng vào nhà xí. Nhà xí rất nhỏ, chỉ vừa cho hai người, bên tường chỉ có một bồn cầu. Vẻ mặt người bước vào lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ có nốt ruồi đen tại khóe miệng làm cho khuôn mặt ấy trở nên dịu dàng hơn một chút. Bản mặt người ấy sầm sì đen như đít nồi nhưng không thể che giấu nổi sự đẹp trai.

Người đến quán cà phê hẹn gặp mặt thầy Tiêu, đương nhiên là Hạ Thiếu Đường, không thì còn có thể là ai?

Thiếu Đường tháo kính xuống, treo ở cổ áo. Ánh mắt anh lạnh băng, cả người giống như đang cực kỳ cố gắng kìm lại ngọn núi lửa băng trực chờ phun trào. Một cánh tay anh chống lên tường nhốt đối phương lại, hoàn toàn không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Dật.

Thầy Tiêu là “kiểu người đó”, vậy nên lúc đó đương nhiên y hiểu lầm, cuống cuồng che đũng quần lại, tưởng Thiếu Đường tính ở trong nhà xí công cộng kín bưng “ấy ấy” mình!

Tiêu Dật hỏi: “Anh… anh muốn làm gì?”

Thiếu Đường lạnh lùng đáp: “Mày đoán xem?”

Tiêu Dật nghiêm túc khẽ nói: “Anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải loại đó… Ở bên ngoài xằng bậy chơi bời.”

Thiếu Đường cười lạnh lùng: “Vậy mày là loại nào, thích ở đâu làm chuyện xằng bậy, nói cho bố đây nghe coi? Hôm nay hai ta đến nơi hoang dã hay là đến nơi lãng mạn nào, hay ngay tại đây tìm buồng tắm lớn, hay đến nhà mày, mày thích chơi kiểu gì?”

Một khi Hạ Thiếu Đường đã ra tay, thì anh chính là kiểu lính càn rỡ ngông nghênh lăn lộn không biết bao nhiêu năm trong khu tập thể quân đội, giọng điệu nói chuyện có thể biến bản thân trở nên cực lưu manh phóng túng. Tiêu Dật nào có thể qua lại với kiểu người thô lỗ tục tằn? Y căng thẳng nghiêm mặt nói: “Anh không phải kiểu tôi thích, không được! Anh tránh ra, để tôi đi, không tôi sẽ kêu người đến!”

Thiếu Đường mím môi, vành mắt cũng dần dần đỏ rực lên, kiềm nén sự tức giận phẫn nộ dữ dội sâu sắc: “Mày thích kiểu gì, con trai choai choai không hiểu chuyện, học sinh?… Hả? Thầy giáo Tiêu?!”

Tiêu Dật bỗng nhiên biến sắc, giật mình hoảng hốt: “…”

Ánh mắt Thiếu Đường sắc bén ác liệt, nghiến răng chậm rãi nói: “Mày là thầy giáo đúng không, dưới mày toàn là một đám trẻ con chưa trưởng thành, tâm sinh lý hẵng còn chưa chín chắn vững vàng. Mày ỷ vào một tí quyền lực trong tay nắm thóp bọn chúng, hà hiếp bọn trẻ con nhát gan sợ hãi không dám nói ra mọi chuyện, ra tay với học sinh mình đúng không?”

“Thầy Tiêu, mày có gan thì hôm nay tới mà hà hiếp tao.”

“Mày dám động tới con tao.”

“Mày dám động tới tao không?”

Thiếu Đường nói từng câu từng chữ, lồng ngực cường tráng dưới áo ba lỗ phập phồng, cánh tay chống tường tràn đầy sức mạnh, các ngón tay anh nắm chặt tới mức trắng bệch. Trường hợp này, chắc chắn không phải anh đến để dụ dỗ mời gọi thầy Tiêu mà là muốn đánh người. Thiếu Đường thật sự nổi giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi