MƯỜI NĂM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mạnh Tiểu Bắc ký kết hợp đồng vẽ tiếp phần hai bộ truyện với bên xuất bản. Cậu còn yêu cầu cả bộ dụng cụ vẽ chuyên nghiệp.

Cậu muốn bên xuất bản đầu tư, mua thêm cho cậu một cái bảng hắt sáng (143). Người bên xuất bản nhíu mày hỏi: “Bẳng hắt sáng là cái gì?”

143. Bảng hắt sáng thường dùng để chép lại tranh từ những bản nháp, bản vẽ khác, thích hợp với các bạn vẽ màu nước, vẽ marker và vẽ truyện tranh:

bảng ánh sáng

bảng sáng 1

Mạnh Tiểu Bắc giải thích, mỗi lần cậu vẽ, trước khi chính thức đi nét, đầu tiên phải dùng bút chì phác thảo vẽ nháp, sau đó chép lại tranh rồi mới đi nét. Vấn đề nằm ở bước chép lại tranh này, nếu không có bảng hắt sáng chuyên nghiệp, thì dẫu cậu có bật đèn bàn 60W từ phía trên chiếu xuống vẫn không nhìn rõ lắm, rất hại cho mắt. Họa sĩ chuyên nghiệp ở Nhật Bản, Đài Loan đều dùng vật này.

Lúc đó trong thành phố Tây An rất khó để mua được bảng hắt sáng chuyên nghiệp. Mạnh Tiểu Bắc đã đến Học viện Mỹ thuật hỏi, Học viện Mỹ thuật có thể giúp cậu đặt hàng chuẩn, một bảng hắt sáng khoảng cỡ hơn một trăm đồng.

Người bên xuất bản, chú Dương nói, giá của dụng cụ này cao ghê, hơi đắt! Hay là tôi chỉ cách cho cậu như này, cậu dùng tấm kính dày làm bàn vẽ, bên dưới tấm kính lắp bóng đèn, ánh sáng từ dưới chiếu lên cũng chẳng khác nào bảng hắt sáng, thằng nhóc, cậu chịu khó một chút, cố gắng!

Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, cố gắng để mà mắt ông đây mù thật chắc.

Sau khi ra ngoài, Thiếu Đường hỏi: “Bảng hắt sáng là cái gì? Bây bảo với cha, ông làm cho bây.”

Mạnh Tiểu Bắc nghi ngờ: “Cha hỏi con bảng hắt sáng là cái gì, đến cả là cái gì cha cũng không biết mà còn định làm cho con một cái?!”

Thiếu Đường nói nghiêm trang: “Chẳng phải bây biết vẽ sao, bây vẽ cho cha một bức tranh cấu tạo vật đó, càng kỹ càng tỉ mỉ từng bộ phận càng tốt, cha sẽ làm cho bây một cái y chang!”

Mạnh Tiểu Bắc cười to: “Thiếu Đường, cha làm được không đó!”

“Bây vẽ được cha làm được!”, Thiếu Đường vuốt vuốt mũi bản thân, nhẹ cử động vai, nói: “Trong bộ đội thường xuyên phải tự tay làm vật này vật kia, thang chữa cháy dài hơn chục mét cha còn có thể hàn được, cái gì mà cha không biết làm? Bây mà cũng coi thường cha hử.”



Vào ngày cuối cùng ở Tây An, Mạnh Tiểu Bắc vốn đã dự tính đưa Thiếu Đường đi tham quan những danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử ở Tây An như tháp Đại Nhạn, tháp Tiểu Nhạn hay Di Chỉ Bán Pha, Hoa Thanh Trì, rồi sau đó đến nhà ăn Tây An đặt một phòng chiêu đãi. Sau rốt, Thiếu Đường dứt khoát hủy bỏ hết lịch trình, không đi, cố gắng vì thằng con.

Hai người ở bên nhau, dẫu làm bất cứ chuyện gì cũng rất hăng say thân mật, tựa như hết thảy những điều họ làm đều để hướng tới tương lai sau này, xây đắp từng viên gạch trải đường cho con đường tiền đồ thênh thang xán lạn, cố gắng bước từng bước về phía trước, xông pha lang bạt. Thiếu Đường cầm lấy bản vẽ mà Tiểu Bắc vẽ, hai người chạy tới mấy cửa hàng gỗ, kim loại gần đó, chọn được một hộp kính hình hộp chữ nhật, hai dây bóng đèn Led loại nhỏ, keo dán, bản lề kim loại, công tắc điện. Thiếu Đường nói loại bóng đèn này sẽ không làm tổn thương mắt nhiều, nếu dùng hai bóng đèn tuýp thì sẽ bị hỏng mắt thật.

Căn phòng nhỏ tí hin của Mạnh Tiểu Bắc biến thành công trường.

Thiếu Đường quét sạch bản thảo, giấy vệ sinh trên đất, trải ra nền nhà các vật liệu rồi cởi trần, quỳ một gối trên đất làm gỗ.

Giữa chừng Mạnh Tiểu Kinh ngó từ cửa vào vài lần, hờn dỗi buồn bã, lạnh lùng ơ hờ nói: “Mạnh Tiểu Bắc, anh có phúc thật đấy.”

Sau đó Mạnh Tiểu Kinh đóng cửa ra ngoài, không vào trong phòng vướng chân vướng tay bọn họ. Cả đời Mạnh Tiểu Bắc phải tích phúc như nào mới được như này cơ chứ?

Ánh sáng từ ban công chiếu vào trong căn phòng bé nhỏ, rọi chiếu trên giường trên Mạnh Tiểu Bắc, khắp tường dán đặc những tấm áp phích rực rỡ sắc màu được vẽ chỉn chu cẩn thận lóa cả mắt. Mạnh Tiểu Bắc ngồi khoanh chân trên đất, vành tai kẹp bút máy, trán đeo băng đô gạt hết những sợi tóc lòa xòa. Thiếu Đường mượn máy khoan trong cửa hàng bán đồ kim khí, đục hai lỗ nhở ở hai bên hộp kính, lắp bóng đèn nhỏ.

Thiếu Đường ngẩng đầu hỏi: “Dây điện đâu?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Dây điện… Chưa mua? Ôi thôi chết con quên mua rồi!!!”

Thiếu Đường quay trái quay phải, nheo mắt, nhanh như cắt chỉ bóng đèn trên bàn: “Bây tháo cái bóng đèn bàn kia ra, lấy dây điện bên trong dùng.”

Mạch điện đã đâu vào đấy, lắp xong công tắc điện, phía trên lại lắp thêm một tấm kính vuông, bốn xung quanh dùng kính trong suốt gắn chắc chắn. Đèn Led vừa bật, ánh sáng ào ạt từ dưới tấm kính rọi lên, bảng hắt sáng đã được làm ra như thế đấy.

Mạnh Tiểu Bắc cầm bản vẽ nháp và giấy vẽ chồng lên nhau, lấy băng dính dán lại, đặt trên bảng hắt sáng nhìn, kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi Thiếu Đường, cha quá cừ, con yêu cha chết mất thôi!”

Thiếu Đường tàn bạo bóp mạnh gáy cậu, dữ dội bấm vài cái: “Chỉ thế này mà đã yêu cha đến chết rồi?”

Mạnh Tiểu Bắc mặt dày như thớt nói: “Chẳng phải con vẫn luôn yêu cha như vậy sao, lúc nào cũng sung sướng vẫy vùng trong khoảnh khắc ngây ngất như sắp chết á.”

Thiếu Đường nói giọng dồn nén, đều đều buông câu: “Yêu cha tới vậy hả? Bây nói thẳng toẹt ra luôn là bây sướng đến chết đi chết lại trong cơn cực khoái cho xong.”

Mạnh Tiểu Bắc xém phì nước miếng, có người còn mặt dày hơn cả cậu!

Cậu quay đầu nhìn anh, anh cố tình quay đầu né! Vành tai Thiếu Đường đỏ rực, cổ và bờ ngực nhòe nước, từng phân da thịt trên bả vai cánh tay đều bừng cháy xúc động…



Vừa rồi Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy thằng em mình ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề chạy xuống dưới lầu.

Cậu cực kỳ ranh mãnh đưa mắt ra hiệu cho Thiếu Đường.

Hai người víu vào cửa sổ nhỏ ở phòng vệ sinh nhìn xuống. Ở chỗ đối diện với cửa sổ nhỏ ở dưới lầu, Mạnh Tiểu Kinh và cô bé kia đang chụm đầu ôm riết lấy nhau.

Thiếu Đường hơi ngạc nhiên: “Em trai bây có bạn gái rồi?”

Mạnh Tiểu Bắc gật đầu: “Cực kỳ cực kỳ giàu có!”

Mạnh Tiểu Bắc cười xấu xa khẽ nói: “Ái chà chà, hôn rồi kìa, hôn rồi hôn rồi!…”

Bạn gái Mạnh Tiểu Kinh tên là Nhiếp Hủy, đây là cái tên rất đặc biệt, lần đầu tiên tới khu tập thể này, hàng xóm láng giềng đều nhớ rõ tên cô bé này. Cô Mã ở khu nhà bên trộm nói: “Mạnh Tiểu Kinh nhà cháu á, kiếm được con nhỏ có điều kiện tốt ghê! Trang phục con nhỏ Nhiếp Hủy đó mặc, chắc chắn không phải dạng nhà giàu mới nổi thường thường đâu! Túi xách nó đeo cũng là hàng hiệu…”

Ánh mắt quần chúng nhân dân quả thực sáng như sao ngời, dạng như cha Kỳ Lượng, đẳng cấp của Kỳ Kiến Đông được gọi là kinh doanh cá thể, kiểu nhà giàu mới nổi, mặc bộ đồ ăn chơi hào hoa của hãng Pierre Cardin, thắt lưng giắt máy nhắn tin, cầm trong tay điện thoại cục gạch có thể đánh người, huênh hoang vênh vang ta đây giàu có. Còn cô bé Nhiếp Hủy này không giống lão ta, vào lúc đó, cô bé đã mặc váy và đeo túi da, đồ hiệu nước ngoài mua từ Hồng Kông rồi.

Mạnh Tiểu Kinh và Nhiếp Hủy quen nhau ở trong sân khấu rạp hát Tây An. Ở dưới đài Nhiếp Hủy nhìn lên sân khấu thấy Mạnh Tiểu Kinh từ sau hậu trường đi lên, đóng vai phụ đọc lời kịch “ba câu rưỡi”. (144)

144. 三句半 – ba câu rưỡi: là một thể loại biểu diễn gồm 4 người, ba người trước, mỗi người nói một câu, người cuối cùng dùng một từ/ một cụm từ tóm tắt nội dung 3 câu trước, lặp lại cho tới khi kết thúc, được gọi là thể ba câu rưỡi.

Nhiếp Hủy ngồi ở hàng ghế trước trong thính phòng, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Này?! Người con trai mà hát một câu hát rồi bị dội nước ướt đẫm cả người lăn xuống là ai vậy?”

Người quản lý nói: “Không phải diễn viên trong đoàn chúng ta, là học sinh, dân nghiệp dư chạy qua đây diễn mấy vai vớ vẩn ấy mà.”

Đôi mắt Nhiếp Hủy rất đẹp, thông minh lanh lợi, đôi môi anh đào nhỏ nhắn căng mọng khe khẽ mấp máy: “Chỉ diễn mấy vai vớ vẩn thôi mà chú tìm người đẹp trai như vậy? Phải làm nền cho nam chính trong đoàn kịch bọn chú quả thật là không thể chấp nhận nổi!”

Quản lý đoàn kịch cực kỳ mất mặt, xấu hổ cười nói: “Cháu không thể nói thế được, cậu ta là học sinh, cậu ta cũng không biết diễn kịch, chưa từng trải qua học tập chuyên nghiệp…”

Nhiếp Hủy lạnh lùng nhìn qua, chẳng thèm nể mặt vị quản lý nọ, nói thẳng toẹt: “Giờ khán giả xem ti vi, cái đập vào mắt họ đầu tiên là diện mạo diễn viên, bộ dạng mà giống như mấy diễn viên chính Cát Ưu, Lương Thiên trong bộ phim “Những tên chủ gàn dở” thì ai muốn coi?” (145)

145. Diễn viên Cát Ưu, Lương Thiên trong bộ phim “Những tên chủ gàn dở”:

diễn viên

Kịch mới diễn được một nửa, cả người Mạnh Tiểu Kinh ướt như chuột lột vừa lăn xuống đài, Nhiếp Hủy cũng chẳng coi kịch nữa, đứng dậy đi sát theo cậu ra phía hậu trường, truy đuổi diễn viên râu ria!

Mạnh Tiểu Kinh cởi áo lộ lưng trần, quần cũng ướt một mảng, tóc nhỏ nước, nom hơi nhếch nhác ngơ ngẩn. Nhiếp Hủy bật cười đến gần cậu, lấy khăn tay lau cho cậu…

Con gái Tây An hướng ngoại, cực kỳ chủ động, nhiệt tình trong tình cảm, thẳng thắn bộc trực. Chẳng cần biết mình là con nhà khuê các lá ngọc cành vàng, gặp được người mình thích thì ngay lập tức vội vàng sáp lại theo đuổi! Nhiếp Hủy luôn ngồi xe con vào khu tập thể nhà Mạnh Tiểu Kinh, đeo túi xách dây dài nhỏ, mặc loại váy ngắn bó sát ôm mông, còn xách một túi nhựa đủ loại đồ ăn thức uống ngon lành, phóng khoáng đứng dưới lầu kêu: “ Mạnh Tiểu Kinh!!! Mình mua hai vé coi phim, chúng ta đi xem phim nhé!”

Mạnh Tiểu Kinh cầm phiếu, nhìn cái nói luôn: “Rạp chiếu phim Tử Quang hả? Chắc đắt lắm ha?”

Nhiếp Hủy nói: “Mình chỉ đi rạp chiếu phim này thôi, ghế mềm ngồi thoải mái, mình không ngồi được ghế cứng ở hội trường đâu, khó chịu lắm!”

Mạnh Tiểu Kinh bật cười, giễu cô: “Tiểu thư, mông cậu mềm lắm hả?”

Nhiếp Hủy cũng chẳng đỏ mặt, nói to: “Mông mình non mềm mà! Mông mình không chịu được ‘khổ’ đâu!”

Nhiếp Hủy hỏi: “Mấy ngày rồi cậu không tới đoàn kịch hả?”

Mạnh Tiểu Kinh nói: “Không có việc, đạo diễn nói diễn viên phụ cũng không thể lúc nào cũng xuất hiện, khán giả thường đến xem đều đã biết tớ hết rồi.”

Nhiếp Hủy nói: “Sau này đừng đi đoàn kịch làm cho bọn họ nữa, chẳng được nhiêu đồng! Cậu tới đài truyền hình đi, cha mình mới mở kênh văn nghệ, có mấy tiết mục đang tuyển người đấy.”

Mạnh Tiểu Kinh rũ mắt: “… Tạm thời thì thôi, sau rồi tính.”

Nhắc tới những chuyện như diễn vai phụ này, theo bản năng Mạnh Tiểu Kinh né tránh không muốn nhắc tới, trong đôi mắt thoáng ánh lên sự xấu hổ buồn bã.

Đàn ông là thế đấy, luôn bị lòng tự trọng ảnh hưởng tác động, bản thân chưa ra đâu vào đâu sẽ cảm thấy xấu hổ thấp hèn, con đường tương lai mờ mịt.

Nam nữ ở độ tuổi thanh xuân rơi vào tình yêu, lại đồng điệu tâm hồn, thân mật gắn bó như củi khô bốc lửa. Ở thời đại này, Nhiếp Hủy chính là ví dụ điển hình của tuýp người “Bạch phú mỹ –  quan nhị đại”, da trắng nõn nà, dáng người đâu ra đấy, đi giữa con đường đầy bụi đất trong thành phố Tây An vẫn cực kỳ xinh đẹp, khiến vô số người chú ý. Nhiếp Hủy cùng Mạnh Tiểu Kinh sóng đôi, trai tài gái sắc, đẹp đôi vô cùng. Hơn nữa, hai người sinh cùng năm, bằng tuổi nhau, xứng đôi vừa lứa. Ở nơi góc tường dưới lầu, Mạnh Tiểu Kinh ôm khuôn mặt Nhiếp Hủy hôn, hai người hôn nhau.

Mạnh Tiểu Kinh vuốt ve bả vai Nhiếp Hủy, nghiêng mặt hôn rất “nghề”. Môi Nhiếp Hủy rất mềm, cơ thể tỏa ra mùi thơm. Mạnh Tiểu Kinh dùng đầu lưỡi khe khẽ thăm dò, sau đó càn quét, xâm nhập… Hai người hôn xong lặng lẽ nhìn nhau, đầu mày đuôi mắt ánh lên sự rung động đơn thuần.

Thích vô cùng.



Cũng vào chạng vạng ngày hôm đó, Thiếu Đường ngồi xe lửa vội vội vàng vàng từ biệt quay về Bắc Kinh, lộ trình gấp gáp hối hả.

Vào buổi chiều hôm đi, Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc vẫn còn say mê khao khát, lòng dạ xốn xang quyến luyến, cả hai ngồi xe đến gần ngoại thành, cùng nhau thân thiết bơi lội nơi sông Bá cho vơi bớt dịu đi ngọn lửa rực bùng cháy trong lòng.

Hai bên bờ con kênh là sườn dốc, gần đó có rất nhiều thanh niên bơi lội nô đùa nghịch nước trong sông. Thiếu Đường bỏ hết hành lý lên bờ, chẳng thèm ngó ngàng để ý, cùng Tiểu Bắc cởi hết quần áo chỉ còn độc mỗi quần lót, hai người thi nhau bơi tới bờ bên kia.

Mạnh Tiểu Bắc ở trong nước khoái chí vẫy vùng bơi lội, đôi bên vẩy nước vào nhau. Còn chưa vẩy được vài cái Thiếu Đường đã tấn công liên tục dữ dội, mạnh mẽ dồn ép Tiểu Bắc tới góc bờ.

Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên ngụp đầu xuống, chìm vào trong nước, như con cá lớn bơi tới bên người Thiếu Đường. Cổ Thiếu Đường ở trên mặt nước, chợt như sói gầm lên một tiếng điên cuồng! Ở nơi mọi người xung quanh không nhìn thấy, bên dưới nước, Thiếu Đường bị Tiểu Bắc lột quần lót, bóp chim to…

Nước sông Bá xanh biếc, từng đợt sóng dập dờn miên man vô tận, ven bờ liễu rủ thành hàng, vầng mặt trời đỏ rực treo lơ lửng nơi đầu cành liễu.

Một cành liễu buông xuống mặt nước, la đà dập dìu trên dòng nước xanh ngắt, Mạnh Tiểu Bắc theo bản năng tóm lấy cành liễu đó, nắm trong tay. Hai người thong thả buông mình dạo chơi giữa non xanh nước biếc, kề sát không rời, si mê nhìn nhau. Đôi bên đắm mình giữa hoàng hôn, ánh mắt cả hai sáng như đuốc, lưu luyến thiết tha, như thiêu đốt, khắc tạc dấu vết trên khuôn mặt đối phương, dòng nước mãnh liệt chảy xiết không ngừng cũng chẳng thể nào rửa trôi hết được nỗi muộn phiền buồn bã khi sắp phải xa người thương.

Cả hai mặc quần lót ướt sũng, lộ bờ lưng trần, nằm song song trong bụi cỏ trên bờ, ngước nhìn chim nhạn bay lượn trên bầu trời xanh thăm thẳm.

Khi ấy ngoại thành Tây An có rất nhiều đất trống chưa khai phá, ở hai bờ sông Bá nhà cấp bốn san sát nối tiếp nhau, làng mạc thôn xóm vẫn còn, làn sóng giải tỏa kinh doanh đất đai hẵng còn chưa lan tới đây, mảnh đất ẩm ướt tự nhiên này vẫn chưa bị chiếm đoạt.

Trên bờ đê, cỏ dại hẵng chưa cao tới bắp đùi Mạnh Tiểu Bắc. Cả hai nằm sâu trong bụi cỏ, Mạnh Tiểu Bắc chẳng nói chẳng rằng, quay đầu hôn Thiếu Đường. Bờ môi Thiếu Đường ngâm trong nước sông nên hơi lạnh, thế nhưng ngón tay và lồng ngực lại nóng như lửa. Một tay Thiếu Đường ôm chặt Tiểu Bắc, để cậu trên lồng ngực mình, hôn say đắm.

Chỉ trong chốc lát dương v*t Mạnh Tiểu Bắc trong quần lót đã cương cứng, dựng lên thành lều trại, Thiếu Đường cũng vậy.

Hai người cùng cúi đầu nhìn, Thiếu Đường bỗng bật cười: “Bây mặc quần lót kiểu gì vậy? Khe quần đâu?”

Mạnh Tiểu Bắc cũng phì cười: “Vừa rồi ở trong nước cha cởi tuột quần lót con, con mặc lộn.”

Thiếu Đường: “Cái thằng ngốc này, đến quần lót cũng mặc ngược.”

Mạnh Tiểu Bắc thực sự mặc ngược quần, hai khe quần lại lộ phía sau mông! Chim to ở phía trước không thể tìm thấy lối ra, cương tức đỏ quạch cấn trong đũng quần, đỉnh đũng quần thành một sườn dốc cao vút. Chỉ vừa mới nhìn thấy cảnh thân dưới cả hai cùng cương như vậy, cơ thể cậu đã nóng ran, trướng căng tới khó chịu, muốn làm.

Thiếu Đường nghiêng người đè Mạnh Tiểu Bắc trong cỏ, đầu gối thúc mở hai chân cậu. Con mắt đen láy dưới bờ mi mỏng dài của Tiểu Bắc lấp lánh ánh sáng, đột nhiên nói: “Cha nuôi.”

Thiếu Đường hôn lên cổ và lồng ngực cậu: “Ừ?”

Mạnh Tiểu Bắc cẩn thận sửa xưng hô, ánh mắt thẫm đen nghiêm túc: “Thiếu Đường.”

“Con mười tám tuổi rồi.”

Thiếu Đường: “…”

Cơ thể Mạnh Tiểu Bắc căng tràn sức sống tuổi trẻ, rắn chắc, đè bằng lớp cỏ dại xung quanh, dưới lưng hơi cấn. Bởi hồi hộp mong chờ nên chân cậu không kìm được run rẩy, hai chân tự tách ra, cọ cọ lớp lông ram ráp xù xì trên cẳng chân Thiếu Đường, không hề ngại ngùng xấu hổ, chủ động thẳng thắn.

Ban nãy Thiếu Đường vừa cười, giờ nét cười bỗng vụt tắt, nghiêm túc nói: “Cha biết bây đã mười tám tuổi.”

Mạnh Tiểu Bắc phóng khoáng hỏi thẳng: “Cha muốn làm không?”

Thiếu Đường trịnh trọng gật đầu: “Rất muốn, chỉ là lần này ghé thăm quá gấp gáp, ngay tới cái giường hai ta cũng chẳng có mà ngủ.”

Hai người cởi trần mặc quần lót lăn trong bụi cỏ, nghiêm túc thảo luận vấn đề chẳng đứng đắn gì cho cam, trút bày nỗi vướng mắc trong lòng.

Thiếu Đường nghiêng đầu hôn Mạnh Tiểu Bắc, hai người lại hôn nhau trong chốc lát, cùng nắm chặt và mạnh bạo tuốt phía dưới nhau. Khóe miệng Thiếu Đường gợi lên nét cười đẹp đẽ: “Đợi bây thi đại học xong, lần tới về Bắc Kinh, tìm một nơi hợp lý, thời điểm thích hợp, ông đây chính thức cưới vợ?”

“Cha không nóng lòng sao?”, Mạnh Tiểu Bắc mong ngóng.

“Đây là chuyện chẳng chóng thì chầy, cha nóng mà làm gì?”, Thiếu Đường khẽ mím môi, mặt mày tràn ngập vẻ tự tin, sớm muộn gì cậu cũng là người của anh, giờ anh mà gấp thì sẽ mất đi phong độ, lộ ra sự thiếu kiên nhẫn bình tĩnh.

“Lần đầu tiên của bây, dù như nào cha cũng sẽ để bây được thoải mái sảng khoái, chớ không thể làm tổn thương bây hoặc tạo ra ám ảnh tâm lý cho bây, sau này ông đây lỗ to à!”

Thiếu Đường nói đùa.

Mạnh Tiểu Bắc huênh hoang nói: “Lần đầu tiên của con? Chẳng phải lần đầu tiên của con là hồi năm kia sao, lần đầu tiên rõ ràng là con làm 1 nhé!”

Mạnh Tiểu Bắc xỏ lá cười vang, ngay lập tức bị ghìm chặt hai tay hai đùi. Giờ đây cơ thể cậu cũng rất vạm vỡ chắc nịch, lúc cánh tay gồng lên nơi bả vai sẽ hiện ra đường cong cơ bắp, song người đang đè lên cậu lại là Thiếu Đường! Nếu mà nói về tố chất cơ thể, sức mạnh, hay ngay tới sự dẻo dai của thắt lưng cẳng chân, Thiếu Đường áp đảo hơn hẳn. Hai người lăn lộn trên mặt đất như thể đang đánh nhau! Chẳng mấy chốc hai tay Mạnh Tiểu Bắc đã bị áp trên đỉnh đầu, lồng ngực Thiếu Đường phập phồng ngỡ như muốn hòa cậu vào tràng cỏ, vài nhát đập trên đất tạo ra những vết lõm sâu.

Hơi thở đè nén cùng khí thế áp đảo giao hòa, nụ hôn cuồng say như muốn nghẹt thở, quai hàm ram ráp và cả hai bắp đùi bập vào nhau, chà xát. Lồng ngực Mạnh Tiểu Bắc phập phồng dữ dội, Thiếu Đường ra sức mút mát bờ ngực cậu, tàn bạo để lại một chuỗi vết hôn đỏ rực dữ tợn. Thiếu Đường hôn dọc theo bụng cậu xuống dưới, khi bờ môi chạm đến bộ lông rậm rạp nơi đó, phía dưới Mạnh Tiểu Bắc mãnh liệt run rẩy, không kìm được lại căng trướng hơn nữa, sau đó đột nhiên cậu thấy bên dưới mình nóng rực.

Mạnh Tiểu Bắc vội cúi đầu, phát hiện thấy Thiếu Đường đang ngậm cả dương v*t của cậu trong miệng. Hai người đều run lên, ôm siết lấy nhau, kịch liệt thở từng hơi nặng nề dồn dập, ngỡ như quên hết cả sắc màu đất trời.

Quanh họ, trời đang tối dần, đàn quạ kêu từng tiếng đục ngầu trầm thấp. Năm đó ở vùng đất hoang vu bên sông Bá cũng chẳng có mấy người qua lại.

Yêu đương vụng trộm nơi hoang dã, loại chuyện này thật sự có rất nhiều người đã làm, bởi vừa bí mật lại kích thích. Mạnh Tiểu Bắc thở hổn hển, đột nhiên như lên cơn bật cười: “Cha nuôi, cuối cùng con cũng “lăn nơi đất hoang” với cha, hahaha, quả là đáng giá.”

Thiếu Đường: “… Hả?”

Trong tích tắc Thiếu Đường mới kịp phản ứng, ánh mắt thoáng bùng lửa, như thể thẹn quá hóa giận, cắn một nhát vào phần thịt mềm bên trong bắp đùi Mạnh Tiểu Bắc. Mạnh Tiểu Bắc vừa đau vừa sướng giãy giụa, rên lên một tiếng, lại bị anh kìm chặt. Thiếu Đường mút mát cực mạnh mẽ hung ác, ra sức mút phần rìa, nơi yếu ớt nhất của cậu. Mạnh Tiểu Bắc ngây ngất như mất hồn, trái tim như thể sắp bị anh hút ra. Đường rãnh mẫn cảm trên dương v*t không thể chịu nổi kích thích điên cuồng này, cậu muốn bắn.

Hai chân Mạnh Tiểu Bắc giang rộng ra hai bên, cẳng chân vô thức run rẩy. Thiếu Đường hôn hít liếm mút chăm chú động tình, tha thiết muốn bảo bối của mình được thoải mái. Mạnh Tiểu Bắc tóm lấy tóc Thiếu Đường, ánh mắt hỗn loạn, nói: “Không được không được, từ từ để con kìm lại đã.” Còn chưa dứt câu, dương v*t còn chưa rút ra khỏi miệng Thiếu Đường, cậu đã bắn.

Thiếu Đường nhướng mày, kêu lên một tiếng bức bối, bị bắn cả lên mặt.

Mạnh Tiểu Bắc lúng túng bối rối: “Đù mẹ, cha nuốt hết rồi hả!”

Thiếu Đường quay đầu nhổ ra một ít, liếm khóe miệng, gằn nhẹ: “Thằng nhãi bây nhanh quá rồi đấy!”

Mạnh Tiểu Bắc oan ức kêu: “Đâu có đâu! Bình thường nào có nhanh như vậy… Lâu lắm rồi con đâu có làm!”

Mạnh Tiểu Bắc mơn mởn tuổi trẻ, tinh lực dồi dào, cơn nóng thiêu đốt, chìm trong cơn tình say cuồng điên dữ dội, sức tự chủ chịu đựng hơi kém. Tuy cậu đã bắn xong một lần nhưng ngay lập tức đã có thể xách súng đến lần thứ hai, đúng là ỷ vào sức mạnh tuổi trẻ mười bảy mười tám tuổi. Thiếu Đường khẽ hỏi: “Vẫn còn muốn nữa hả?”, Mạnh Tiểu Bắc gật đầu nói “Muốn”, ngay tức khắc bị Thiếu Đường lật cả người qua, đè xuống dưới cơ thể mình.

Sự hồi hộp phấn khích trong lòng hòa tan vào cơ thể khiến bản thân mỗi người càng thêm kích thích bội phần. Đã là đàn ông thì không thể cưỡng lại sự cám dỗ hấp dẫn của chuyện làm tình nơi núi đồi hoang dã. Bờ eo Mạnh Tiểu Bắc sắp bị một cánh tay Thiếu Đường siết đứt đến nơi. Dường như Thiếu Đường đang chìm trong cơn nhớ nhung khát khao điên cuồng, đè ép, xoa bóp, giày vò cậu, dương v*t to dài rắn đanh nóng hầm hập ra sức dộng vào thân dưới cậu.

Mạnh Tiểu Bắc bị đâm đến nỗi mất hồn mất vía, Thiếu Đường cọ xát vào bờ mông bắp đùi cậu khiến khoái cảm lại càng tăng thêm. Thiếu Đường kéo quần lót bắt tại cổ chân của Tiểu Bắc, Mạnh Tiểu Bắc quay đầu hỏi: “Cha làm gì vậy?”

Thiếu Đường mặc lại quần lót cho Mạnh Tiểu Bắc. Quần lót mặc ngược, khe quần phía trước quần vừa đủ che đi rãnh mông cậu.

Mạnh Tiểu Bắc hiểu ra, ngay tắp lự đã bị Thiếu Đường ấn ngược trở lại, tách hai chân ra. Thiếu Đường nhồi dương v*t khủng bố từ khe quần nhỏ xíu bập vào bên trong, đè tại nơi mềm mại của bờ mông, dữ dội chung đụng cọ xát! Mạnh Tiểu Bắc như sắp phát điên…

Mạnh Tiểu Bắc rất muốn làm, bao lâu nay cậu thầm khát khao muốn để Thiếu Đường làm cậu một lần. Chẳng hề liên quan đến tự tôn hay sự xấu hổ của đàn ông, cậu luôn cho rằng chỉ có như thế thì hai người mới thực sự chính thức “động phòng”. Trước đây giống như mới làm được một nửa, chưa làm hoàn chỉnh, hai người ngỡ như mới chỉ làm một nửa “vợ chồng” mà thôi. Cho đến khi Thiếu Đường hoàn toàn tiến vào cơ thể cậu, chìm vào trong cậu, bắt trọn lấy cậu, như vậy cả hai mới thật sự hoàn toàn “kết hợp”, trở thành một nửa hoàn chỉnh của đối phương.

Mạnh Tiểu Bắc bị huých vào liên tục, bên dưới lại dần cương lên.

Thiếu Đường luồn tay xuống bên dưới cậu, cách lớp quần lót vuốt ve mơn trớn, Mạnh Tiểu Bắc thích đến mức khe khẽ rên lên: “Ah…”

“Cha nuôi… Ưhm…”

Thiếu Đường không muốn nghe cậu gọi vậy, ghé vào bên tai cậu thở hổn hển: “Gọi cha là gì?!”

Mạnh Tiểu Bắc: “Đường Đường… Đường Đường… Hah…”

Giọng Mạnh Tiểu Bắc đặc âm mũi, tiếng nói khàn khàn, dẫu cho bị Thiếu Đường giày vò song âm thanh cũng không hề ẻo lả nữ tính. Cơ thể cậu rắn chắc khỏe khoắn, tràn đầy sức hấp dẫn của con trai ở độ tuổi này.

Cậu bị Thiếu Đường giữ chặt, phần đầu dương v*t không ngừng cọ vào quần lót, cách một lớp vải bông vẫn có thể cảm thấy rõ ràng. Ngón tay thô ráp của Thiếu Đường mau mải xoa nắn nơi mẫn cảm khiến cậu sung sướng đê mê tới cùng cực! Khóe mắt Mạnh Tiểu Bắc bỗng nhòe nước, muốn bật khóc, khẽ khẽ nói: “Thiếu Đường cha đừng đi… Ah… Ưm… Aaa!!!”

Khe quần nhỏ hẹp phía sau mông siết chặt dương v*t thô ráp to đùng của Thiếu Đường, cọ mài không ngừng nghỉ như vũ bão khiến cho hai người không thể kìm nén. Trong nháy mắt đôi bên ghì riết nhau, cùng bắn tinh, bờ lưng oằn cong, cơ thể quấn quýt quyện hòa như tan vào nhau. Trong khoảnh khắc cả hai thả lỏng, khóe mắt đẫm nước, dương v*t rủ xuống, hai cơ thể cùng xuôi xuống… Thương nhớ luyến tiếc vô cùng.



Thiếu Đường về Bắc Kinh, Mạnh Tiểu Bắc bước vào năm lớp 12 then chốt.

Quầy sách ở cổng trường và phòng xem phim vẫn sôi động như trước, mỗi năm học sinh mới vào trường, tre già măng mọc, sóng sau xô sóng trước vỗ vào bờ cát. Về sau Mạnh Tiểu Bắc tính toán qua thì thấy tập truyện thứ hai, cậu bán đứt tính ra vẫn thiệt. Bộ truyện tranh của cậu, xem ra phong cách vẫn còn non nớt, câu từ ngây ngô, năm đó may nhờ bắt kịp thời cơ tốt, trong ngành nghề vẫn chưa có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, tổng cộng bán ra mấy vạn bộ, dựa hơi nhà xuất bản mà kiếm được mấy vạn tiền lời.

Năm lớp 12, mỗi tháng thời gian trôi nhanh như thanh kiếm vút qua trước mắt. Mỗi ngày Mạnh Tiểu Bắc đều dành thời gian lên lớp ở Học viện Mỹ thuật và về nhà chôn mình trong phòng nhỏ vẽ vời, dường như còn vượt qua cả thời gian cậu học tập ôn luyện bài vở.

Thầy cô trong lớp và chủ nhiệm khối cũng biết trong tương lai, học sinh kiểu như Mạnh Tiểu Bắc chắc chắn sẽ đi con đường này, đầu tiên cậu phải chuẩn bị tham gia cuộc thi năng khiếu tuyển chọn đặc biệt trước kỳ thi đại học.

Chưa được bao lâu, chủ nhiệm lớp đã gọi điện thẳng đến nhà Mạnh Kiến Dân, ném hai quả bom hạng nặng tới nhà ông.

Hết chương 64

146. Tiêu đề chương này là 灞亭离别, trong đó 灞亭 là đình nghỉ chân ở cầu Bá (trên sông Bá – thuộc Thiểm Tây), mình dịch tắt lại thành đình Bá

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi