MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Cách thời điểm ăn tết còn một khoảng thời gian, Viên Tiêu xử lý rất nhiều công việc, càng thêm quan tâm biến hoá của Thang Viên.

Khi bụng Thang Viên bắt đầu phồng lên, anh mang cậu đi kiểm tra thai sản, sau khi xác định bé con và bé lớn đều khoẻ mạnh, mới an tâm xử lý công tác sau khi từ chức.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Ly có đến nhà một lần, vừa vào cửa đã hỏi han ân cần:

“Ai nha, chị dâu, chúc mừng các cậu có bé con nha, mấy ngày nay thân thể cậu thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải cho tôi biết nha, tôi nhất định sẽ thay anh họ và cậu trông chừng tứ phía*.”

Viên Tiêu ở bên cạnh châm chọc cậu ta:

“Được rồi, chúng tôi không cần cậu phải nhìn trước ngó sau, tôi thấy cậu chỉ là tới vuốt đuôi** thôi, lúc trước cần thì không tìm được người, hiện tại tôi đã trở về mới chạy tới hỏi han ân cần.”

Lưu Ly bị Viên Tiêu chọc thủng cũng không cảm thấy ngượng ngùng, đặt túi lớn túi nhỏ trong tay xuống bên cạnh Thang Viên, tùy ý ngồi xuống rồi giải thích:

“Ai nha, chẳng phải vì em cảm thấy áy náy không chăm sóc Thang Viên được chu toàn, nên vừa xong việc đã lập tức mang quà đến bồi tội đây sao.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh xem em không thể mang thai, làm sao mà nhìn ra được chị dâu mang thai chứ, hơn nữa bản thân Thang Viên cũng không rõ tình huống, lúc này mới thiếu chút nữa gây ra sai lầm lớn, em xin lỗi hai người, anh xem, túi lớn túi nhỏ này, đều là em mua cho cháu ngoại trai, quần áo, đồ chơi, còn có đồ ăn. Thang Viên cậu tha thứ cho tôi đi.”

Lưu Ly biết Viên Tiêu vô tình, nên cũng không xin anh tha thứ, tiến đến bên người Thang Viên, ý đồ lừa dối qua cửa.

Chờ cậu ta đến gần bụng Thang Viên, Lưu Ly còn loáng thoáng cảm giác trên người cậu có chút mùi sữa, nhìn cái bụng hơi phồng lên, ngẩng đầu tò mò hỏi Thang Viên:

“Thang Viên, mang thai có cảm giác gì vậy? Có phải vô cùng hạnh phúc hay không, vô cùng chờ mong em bé ra đời không?”

Thương Viên bị đôi mắt sáng lấp lánh của Lưu Ly nhìn chằm chằm, quá ngượng ngùng, theo bản năng quay ra cầu cứu Viên Tiêu.

Hai ngày nay bụng Thang Viên bắt đầu to lên, trên người cũng dần dần tản mát ra một ít hương sữa, có đôi khi Viên Tiêu tới gần cậu cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng, càng đừng nói Lưu Ly hiện tại Đan sát bên người còn nóng lòng hỏi cậu vấn đề.

Viên Tiêu mỉm cười với Thang Viên, đến cạnh Lưu Ly xách cậu ta đến sô pha bên kia, thuận tiện lấy một núm vú cao su từ một túi đồ chơi ném cho Nắm Tuyết Nhỏ.

Anh nói: “Cậu lại không thể sinh bé con, hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ gần đây dự định buông bỏ trưởng phòng Trương, tìm Omega an tâm sinh hoạt?”

Lưu Ly vô cùng đau đớn nhìn món đồ chơi giá bốn con số bị nước miếng của Nắm Tuyết Nhỏ tẩm ướt, bất đắc dĩ nhìn về phía Viên Tiêu, trả lời:

“Làm sao, không được à, thế gian nào thiếu cỏ thơm, cớ sao phải yêu đơn phương một hòn đá.”

“Em theo đuổi không được thì đành từ bỏ thôi, hiện tại hắn nhìn em ở cùng người khác cũng chẳng thèm để ý. Em cũng hiểu mình không chạm được tới trái tim hắn.”

Thang Viên đúng lúc hỏi cậu ta một câu: “Vậy đến tết, cậu cũng không cùng Trương Duẫn Phi ra nước ngoài nghỉ phép nữa à?”

Lưu Ly tủi thân kêu Thang Viên, nhân cơ hội chui vào trong lòng cậu, khóc lóc:

“Thang Viên, tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào, tôi còn không chê hắn già lại không thể sinh con cho tôi, nguyện ý ở bên hắn, tại sao hắn không thể đáp lại một chút.”

Hương sữa trên người Thang Viên làm người ta an tâm, Lưu Ly mạnh mẽ hít hai hơi mới bị Viên Tiêu thô bạo nắm cổ áo xách ra khỏi lòng Thang Viên.

Viên Tiêu đúng lúc đả kích cậu ta: “Cậu ngại hắn già ngại hắn không thể sinh con, người ta còn chưa chê cậu trẻ con lại không biết sinh con đâu, cậu ấy, chính là quá ngây thơ, nào có Alpha tuổi trẻ đầy hứa hẹn nào nguyện ý nằm dưới thân một Alpha khác chứ. Nếu hắn thực sự thích cậu, đã sớm đáp lại rồi. Tôi thấy cậu cũng nên từ bỏ đi, dưa hái xanh không ngọt.”

Lưu Ly bị lời khuyên của Viên Tiêu dập tắt ngọn lửa cao ngạo ngày thường, thật sự thương tâm ngồi im trên sô pha, cau mày không hé miệng nói một câu nào.

Thang Viên muốn an ủi cậu ta, lại không biết nên nói cái gì, sốt ruột tìm từ nửa phút mới phản ứng lại câu Viên Tiêu vừa mới nói.

“Nằm!? Lưu Ly cậu là muốn làm, làm…” người ở trên á?

Mấy chữ sau quá mắc cỡ, Thang Viên không dám nói ra, nhưng giọng điệu đã bộc lộ rõ cậu kinh ngạc đến chừng nào.

Lưu Ly mắt lé liếc Thang Viên một cái, phản bác: “Không được à? Tôi muốn cùng hắn ở bên nhau là muốn yêu thương hắn, cưng chiều hắn. Tôi, tôi cũng không nằm dưới được nha.”

Nói xong còn oan ức bĩu môi, càng giống đứa nhỏ không được ăn kẹo nên giận dỗi phụ huynh.

Viên Tiêu cảm thấy thật bất đắc dĩ, ôm trán thở dài.

Những gì có thể khuyên anh đều đã khuyên, kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu ta.



Hai ngày trước năm mới, Viên Tiêu được nghỉ đông, cùng Thang Viên đặt mua rất nhiều hàng tết.

Hai người chuẩn bị sau khi từ Viên gia trở về, sẽ an tâm ở nhà vượt qua năm cũ.

Hai ngày nay, Thang Viên cũng trở nên thích ngủ, Viên Tiêu dự tính ở nhà cùng cậu, không tham gia các hoạt động dư thừa, tâm lý thoải mái bắt đầu một kỳ nghỉ phép sớm.

Buổi sáng ngày trở về Viên gia, Thang Viên giống như bình thường ngủ đã mắt mới thức dậy.

Chờ cậu nằm trong lòng Viên Tiêu tỉnh lại, còn buồn ngủ ngẩng đầu, lại nhìn đến Viên Tiêu đang xem tài liệu.

Viên Tiêu thấy Thang Viên tỉnh, cúi đầu cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, nói:

“Chào buổi sáng, bảo bối, có đói bụng không, có muốn dậy ăn chút gì không?”

Thang Viên mang gương mặt ửng hồng từ trong ổ chăn bò dậy, xoa đôi mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp đến trưa, lo lắng nói với Viên Tiêu:

“Viên Tiêu, sao anh không gọi em dậy? Giờ này rồi, chúng ta còn không trở về, ba ba có thể tức giận hay không?”

Viên Tiêu khảy khảy mái tóc vì ngủ mà rối bời của cậu, đáp “Không có việc gì” rồi lại ôm lấy mặt Thang Viên hôn sâu, mùi hương sữa và tin tức tố hoà quyện quanh quẩn nơi chóp mũi, khiêu khích thần kinh Viên Tiêu.

Làm anh càng ngày càng nhịn không được xoa Thang Viên tiến vào trong lồng ngực mình, không cho ai xem, không cho ai ngửi.

~Hết chương 40~

*Gốc là Chiêm tiền mã hậu (瞻前马后): Dịch đại khái là trông chừng tứ phía.

Kết hợp giữa hai thành ngữ là:

Chiêm tiền cố hậu (瞻前顾后): Nhìn trước ngó sau, biết suy nghĩ trước khi làm một điều gì. Trong “Ly Tao” của Chu Khuất Nguyên thời Chiến Quốc: “瞻前而顾后兮,相观民之计极 – Chiêm tiền năng cố hậu hề, tương quan dân chi kế cập (Tạm dịch: Nhìn phía trước và nhìn đằng sau, chúng ta có thể thấy được kế sách tốt nhất của nhân dân).

Yên tiền mã hậu (鞍前马后): Trước yên ngựa sau lưng ngựa, ý nghĩa là biết nhìn sang bên tả bên hữu. Chương năm quyển “Đỗ Quyên Sơn” của Vương Thụ Nguyên: “鞍前马后跟你跑,出生入死为你干 – Yên tiền mã hậu vi nhĩ bào, xuất sinh nhập tử vi nhĩ cán (Tạm dịch: Trước sau yên ngựa chạy cùng người, ra sống vào chết làm cùng người).

Nguồn: Ổ Mèo (wp mickeythepussycat1911)

**Gốc là 马后炮 : mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi