MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Viên Giang Minh thở ra một hơi, nhìn về phía Thang Viên, hỏi: “Cậu mang thai?”

Thang Viên bị vấn đề đột nhiên ném xuống này doạ sợ, buông đũa xuống vội đáp: “Dạ, Dạ! Đã, đã sắp được ba tháng…”

Viên Tiêu vẫn như cũ kẹp đồ ăn đưa đến bên miệng Thang Viên: “Tới, Thang Viên, đừng sợ, tiếp tục ăn.”

Viên Giang Minh ho khan hai tiếng, đứng dậy định đi lên lầu, trước khi đi nói với Viên Tiêu: “Nếu con ăn xong rồi, vậy cùng ba vào thư phòng, ba có chuyện muốn nói với con.”

Dưới ánh mắt oán trách của Thang Viên, Viên Tiêu mỉm cười vỗ đầu cậu, dặn cậu tiếp tục ăn, mình thì lên lầu vào thư phòng.



Trong thư phòng, Viên Giang Minh đứng bên cạnh cửa sổ, cũng không để ý vừa ăn cơm xong, ông đốt một điếu thuốc hít vào, Viên Tiêu nhìn thấy thế thì nhíu mày.

Viên Giang Minh thở ra một vòng khói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi Viên Tiêu:

“Con hôm nay tới hẳn là không phải bởi vì thương ba một người cô đơn ăn tết nên mang ấm áp đến, hơn nữa dù đứa nhỏ kia có thai thì một Omega không có năng lực, không thể trợ giúp con trên con đường sự nghiệp sẽ không nhận được tán thành từ ba. Con có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”

Viên Tiêu nhìn bóng dáng Viên Giang Minh, trả lời không cảm xúc:

“Hôm nay con mang Thang Viên tới, chỉ là bởi vì ba là ba của con, con cùng Thang Viên ở bên nhau, em ấy mang thai, con cũng có trách nhiệm phải để hai người gặp mặt, mà ba có chấp nhận em ấy hay không, có chấp nhận bé con trong bụng em ấy hay không, cũng không có quan hệ gì với chúng con, con chỉ cần biết người em ấy yêu là con, chúng con ở bên nhau sinh hoạt thực sự hạnh phúc là đủ rồi, không cần ba chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Viên Tiêu thở sâu, tiếp tục nói: “Hôm nay con tới vì muốn nói cho ba, công việc ở công ty của ba con sẽ không làm nữa, con hoàn toàn có thể dựa vào chính năng lực của mình để ba thấy được, con sẽ không giống ba phải hi sinh bản thân, hy sinh vợ, hy sinh con cái, mới có thể đổi lấy thành công.”

“Ba chỉ để ý đến sự nghiệp thành công, mà gây thương tổn cho mẹ, cũng tạo nên tổn thương cho con, ba vĩnh viễn sẽ không đền bù được.”

Viên Giang Minh lẳng lặng nghe, chờ Viên Tiêu nói xong, ông cũng hút xong một điếu thuốc, đi đến bên cạnh bàn dập điếu thuốc vào gạt tàn, nhìn thấy bức ảnh chụp hai mẹ con Viên Tiêu giấu trong một góc bàn, nhắm chặt mắt, rồi mới nói:

“Mấy tháng nay ở công ty con biểu hiện không tồi, đặc biệt là hạng mục hoàn thành gần đây nhất, mang đến lợi nhuận không nhỏ cho công ty. Trương Duẫn Phi cũng báo cáo với ba công lao của con.”

“Ba vốn định năm sau thăng chức cho con, nhưng hiện tại xem ra con lại chướng mắt phần công việc này, thế nhưng cũng được, chính con dốc sức làm, gặp trắc trở thì mới có thể trưởng thành. Thế nhưng ba cũng hy vọng con biết, hết thảy những gì ba bắt buộc con làm, đều là hy vọng con có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, như vậy con mới có năng lực bảo vệ đồ vật mình quý trọng.”

“Đối với mẹ của con, ba rất hổ thẹn, mấy năm nay ba cũng nghĩ, phương pháp của mình phải chăng có chỗ nào không đúng rồi hay không, nhưng hiện tại có thể nhìn thấy con xuất sắc như thế, ba cũng không hối hận vì từng ép con vào khuôn khổ. Dù cho đứa nhỏ kia…… Chính con lựa chọn, ba chỉ hy vọng con sẽ không phạm phải sai lầm trong chuyện quan trọng như vậy.”

Viên Tiêu: “Em ấy vĩnh viễn là sự lựa chọn chính xác nhất của con.”

Viên Giang Minh nghe xong, nụ cười cũng tiêu tan, đi ra khỏi thư phòng.

Ông nói mình hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi, Viên Tiêu cứ thoải mái, trong nhà vẫn luôn vì bọn họ chuẩn bị phòng.

Viên Tiêu xuống lầu, Thang Viên dựa vào sô pha mơ màng sắp ngủ.

Viên Tiêu đi đến bên người cậu ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn gương mặt say ngủ, nhịn không được vươn ngón tay ngoéo mũi nhỏ mềm mại một cái.

Thang Viên chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Viên Tiêu, mơ mơ màng màng vươn tay, ôm đầu Viên Tiêu vào lòng.

Dần dần tỉnh táo lại, Thang Viên mới nâng đầu anh lên, lo lắng hỏi:

“Ba ba có gây khó dễ cho anh không? Bằng không em đi nói với ông ấy, làm ông ấy không bức ép anh nữa, anh rõ ràng đã rất nỗ lực mà, nếu ông ấy không thích em, em, em sẽ……”

“Em sẽ làm sao?” Biểu cảm của Viên Tiêu đột nhiên trở nên nghiêm túc, bởi vì anh sợ Thang Viên sẽ nói vì cảm tình giữa hai ba con, mà nguyện ý từ bỏ phần tình cảm của bọn họ. Anh cực kì kiên định với phần tình cảm này, anh cũng hy vọng Thang Viên đừng dễ dàng nói từ bỏ.

Dưới cái nhìn chăm chú gắt gao của anh, Thang Viên nhỏ giọng đáp: “Em sẽ, sẽ cầu xin ông ấy, làm ông ấy đừng tách chúng ta ra, nếu thật sự không được, em nguyện ý mỗi ngày giúp ông bưng trà rót nước, thu dọn nhà ở, để ông ấy đừng cảm thấy, cảm thấy anh cùng em bên nhau, em không thể giúp anh được chút gì.”

Em không muốn rời ra anh dù chỉ một chút, chỉ cần không làm chúng ta tách ra, làm cái gì em cũng đều nguyện ý, trong lòng Thang Viên nghĩ như vậy.

Lúc bấy giờ Viên Tiêu mới lộ ra tươi cười, tiến đến bên miệng Thang Viên hôn một cái, ôm cậu lên, nói: “Em là tâm can bảo bối của anh, sao anh có thể để em làm những việc ấy chứ, yên tâm đi, ông ấy tán thành quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không ép anh nữa, về sau em an tâm làm Viên phu nhân đi.”

Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Thang Viên vẫn vì câu Viên phu nhân mà đỏ mặt, nhưng cũng hoà hoãn một hơi vì quan hệ giữa Viên Tiêu và ba.



Trên đường về nhà, Thang Viên lại ngủ trên xe, Viên Tiêu ôm bé heo lười càng ngày càng thích ngủ lên lầu, nhẹ nhàng đặt lên giường, đóng cửa phòng ngủ lại, bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên tối nay.

Đến khi Thang Viên tỉnh lại, đã hơn 5 giờ chiều, mùa đông trời tối sớm. Miếng vải đen đã treo trên không trung, nhưng đây lại là lúc pháo hoa rực rỡ lên sân khấu.

Từ ban công ở phòng ngủ, Thang Viên nhìn từng mảnh pháo hoa chiếu sáng đêm tối, xỏ dép lê hưng phấn đi xuống lầu, vừa đi vừa hô:

“Viên Tiêu, chúng ta cũng bắn pháo hoa được không? Thật xinh đẹp!”

Viên Tiêu nghe được động tĩnh, từ phòng bếp ló đầu ra, biểu cảm nháy mắt trở nên nghiêm túc, nói với Thang Viên: “Thang Viên đừng chạy, té ngã làm sao bây giờ.”

Tay dính nước lau lên tạp dề siêu nhân mới mua, Viên Tiêu đi đến bên người Thang Viên giúp cậu mặc lại áo khoác tuột xuống, sau đó mới nói:

“Trong bụng em bây giờ có bé con, về sau không được lỗ mãng như vậy nữa biết chưa?”

Thang Viên tươi cười, vươn cánh tay ôm cổ Viên Tiêu xin tha: “Đã biết ~ chồng à ~ anh dẫn em đi bắn pháo đi, em rất muốn xem!”

Viên Tiêu tận lực tránh cái ôm quá sát sẽ đè ép lên bụng Thang Viên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đáp: “Được rồi, thế nhưng chúng ta phải ăn cơm tối đã, anh đã làm một bàn đồ ăn lớn như thế, em không thể bỏ hết nha.”

Lúc này Thang Viên mới chú ý tới trên bàn cơm bày đầy đồ ăn, trong đó có hai đĩa sủi cảo bốc hơi nghi ngút, thực rõ ràng là vừa ra lấy ra khỏi nồi.

Thang Viên nhìn Viên Tiêu đầy kinh ngạc: “Đây đều là anh làm sao? Anh còn làm vằn thắn? Em còn không biết, sao anh không gọi em dậy giúp anh cùng làm chứ, em ngủ cả một buổi chiều rồi.”

Nói xong còn ảo não bắt lấy tay Viên Tiêu bẻ bẻ ngón tay anh.

Viên Tiêu xoa xoa đầu Thang Viên, vẻ mặt cưng chiều cười nói: “Em không biết làm thì anh có thể làm cho em ăn mà, về sau cũng chỉ làm một mình em ăn.”

Thang Viên cười đến hai đôi mắt cong cong nhìn Viên Tiêu gật đầu.

Ăn cơm chiều xong, Viên Tiêu dẫn Thang Viên cùng Nắm Tuyết Nhỏ ra ven sông vùng ngoại thành.

Thang Viên dắt Nắm Tuyết Nhỏ đứng trên cầu, Nắm Tuyết Nhỏ ở cùng Thang Viên, hưng phấn nhảy nhót xung quanh nhưng cũng không cố gắng giằng khỏi dây trong tay cậu.

Viên Tiêu đặt pháo hoa nơi sườn núi, bậc lửa, lại chạy về bên người Thang Viên, bọc Thang Viên vào lòng.

Thang Viên bị bọc thành một cái bánh chưng, nhưng tươi cười trên mặt vẫn như cũ, xán lạn tựa sao trời.

Dưới bầu trời pháo hoa chiếu rọi, Thang Viên quay đầu, nhón chân, in một nụ hôn lên cằm anh, giọng nói chan chứa tình cảm: “Viên Tiêu, em yêu anh.”

Viên Tiêu hơi sửng sốt, trong nháy mắt hô hấp cứng lại, anh xoay thân mình Thang Viên lại, ôm lấy cậu thật chặt, cúi đầu đáp lại: “Anh cũng yêu em.”

Sau đó anh trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.

~Hoàn chính văn~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi