MUỐN ĂN BÁNH TRÔI KHÔNG?

Viên Tiêu nghe bọn người hầu nói lại sự tình phát sinh trong hai ngày nay, nội tâm càng ngày càng trầm xuống.

Hiện tại cậu cực kì hối hận vì đã cãi nhau với ba, càng hối hận chính là, cậu lại dùng cách khoá mình ở trong phòng để đối nghịch với ba.

Bởi vì nếu cậu không làm như vậy, có lẽ buổi tối hôm ấy cậu có thể nghe thấy tiếng khóc la của mẹ con Thang Viên, có lẽ cậu có thể an ủi Thang Viên lúc bé sợ hãi nhất bất lực nhất.

Ít nhất, nếu cậu có thể ra cửa phòng sớm hơn một chút, cậu có thể gặp mặt Thang Viên lần cuối cùng.

Mười hai năm qua, Viên Tiêu vẫn luôn không quên Omega mà anh hứa hẹn sẽ bảo vệ, anh cũng vĩnh viễn không quên được khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến rạng rỡ và ngọt ngào dưới ánh mặt trời kia.

Thang Viên là người duy nhất mang đến hạnh phúc vui vẻ cho thời thơ ấu của anh, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, Thang Viên đã cắm một chiếc rễ thật sâu vào trái tim Viên Tiêu.

Cuối cùng, Viên Tiêu vẫn bị ba ép đi du học ở nước F, mà theo tuổi tác dần tăng lên, người trong lòng vẫn mãi không bỏ xuống được, Viên Tiêu cũng dần dần hiểu rõ tâm ý của mình, anh thích Thang Viên.

Không phải thích của bạn bè, mà là muốn cậu trở thành người yêu của mình, Viên Tiêu muốn Thang Viên là Omega của riêng mình, anh muốn bảo vệ cậu, muốn cậu không phải chịu bất cứ thương tổn nào.

Sau khi rõ ràng tâm ý của mình, Viên Tiêu càng hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn.

Không chỉ vì về sau có thể không bị ba ba quản lý và khống chế, cũng vì một ngày, khi anh gặp lại Thang Viên, có thể tự tin mười phần nói với cậu: Hãy để anh bảo vệ em.

Cho nên mười mấy năm tiếp theo, Viên Tiêu khắc khổ học tập, không ngừng nâng cao năng lực của chính mình, đồng thời vẫn luôn uỷ thác người trong nước tìm kiếm tung tích hai mẹ con Thang Viên.

Mãi đến một năm trước, Viên Tiêu rốt cuộc tìm được Thang Viên, nhưng mà cùng với nó lại là tin mẹ Thang Viên đã qua đời.

Sau khi mẹ Thang Viên mang cậu rời khỏi thành phố A rồi đi xuống phương nam, ở nơi đó, mẹ Thang Viên rốt cuộc gặp được một beta thực lòng yêu thương hai mẹ con họ.

Beta kia thực sự yêu mẹ Thang Viên, đối xử với Thang Viên như con của mình.

Nhưng tình cảnh buổi tối nọ quá khủng khiếp, trạng thái tinh thần của mẹ Thang Viên ngày càng tồi tệ, bởi vì dù sao bà cũng giết người nên thân thể cũng dần dần sa sút.

Lúc Viên Tiêu tìm được tung tích Thang Viên, cũng là khoảng thời gian mẹ cậu vừa qua đời không lâu.

Viên Tiêu nghe tin tức này, anh biết Tiểu Thang Viên hiện tại nhất định vô cùng khổ sở, anh cũng muốn lập tức bay đến bên người Tiểu Thang Viên, cho cậu một cái ôm thật chặt, an ủi động viên cậu.

Nhưng lúc ấy anh sắp phải tham gia một cuộc thi vô cùng quan trọng, hơn nữa cuộc thi này cũng liên quan đến việc về sau anh có năng lực thực sự khiêu chiến ba hay không.

Lúc anh nói với Viên Giang Minh hiện tại mình muốn về nước, Viên Giang Minh biết được nguyên nhân đã lập tức đóng băng tài sản ngân hàng hiện có của anh, còn cắt đứt con đường anh có thể về nước.

Cảm giác bất lực khi bị một tay ba khống chế khiến cho Viên Tiêu vào lúc này càng thêm kiên định quyết tâm trở nên lớn mạnh, anh tham gia cuộc thi, lấy thành tích cực kì ưu Tú tiến vào trường học.

Một năm tiếp theo, Viên Tiêu mất ăn mất ngủ, dùng thời gian một năm hoàn thành toàn bộ chương trình học mà người khác phải bỏ thời gian ba năm.

Bởi vì anh chỉ có thời gian một năm, một năm sau, Thang Viên 18 tuổi, Omega 18 tuổi thì kỳ phát tình sẽ đến, Viên Tiêu nhất định phải về nước.

Lần này, anh không bao giờ muốn bỏ lỡ Omega của mình nữa.

~Hết chương 5~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi