MUỐN CẢ THẾ GIỚI BIẾT ANH YÊU EM

Đèn bật sáng, người đàn ông quấn một chiếc khăn tắm lớn dưới vùng rốn, bên trên là một cơ thể săn chắc, cơ ngực, cơ bụng không biết lễ phép, cứ đua nhau thể hiện một cách lộ liễu

Thời khắc đèn sáng hẳn, gương mặt lạnh lùng đầy nam tính sau khi tắm rửa sạch sẽ như phủi bỏ bụi trần càng hiện lên càng sắc nét.

Đôi mắt buông thả lười biếng nhìn xung quanh, Phó Quân Hạo ra sau bếp, nhìn thấy trên kệ còn một vài gói trà gừng, nước nóng được Liễu Trang Như giữ lại trong bình giữ nhiệt. Phó Quân Hạo tiện tay cho cho một bịch trà vào ly, rót vào đó một ít nước ấm, thói quen của anh là cho thêm một ít đường vào.

Phó Quân Hạo cằm ly nước gừng nhâm nhi cho ấm cơ thể sau khi tắm. Ngang qua phòng ngủ, cửa phòng he hé một ít ánh sáng, nhân tiện Phó Quân Hạo ghé mắt nhìn qua khe cửa khép hờ

Một cô gái nằm ngủ ngon lành sau một cơn say không biết trời đất.

Tống Tiểu Tình cô chỉ đang nằm ngủ nhưng từng đường nét như được Nữ Oa khắc ra trên gương mặt cô lại mơ mơ hồ hồ kéo đôi chân mất khống chế của Phó Quân Hạo bước vào trong

Càng bước đến gần cô, con tim anh đập lên loạn nhịp, có lẽ đó chính là phản ứng xúc tác hóa học giữa oxit và bazo. Nghĩ đến đây, bất giác anh cong môi cười, tự cười bản thân mình quá trẻ con rồi.

Anh tự nhủ rằng từ khi anh làm tổng giám đốc tập đoàn Phó thị thì bản thân anh trở nên cứng rắn vô cùng, không bị bất kỳ điều gì làm cho lây động, nhưng thật không ngờ, hôm nay, Phó Quân Hạo anh lại có thể suy diễn ra một ý nghĩ ngây thơ, ấu trĩ như vậy.

Chẳng khác gì mấy thằng nhóc cấp ba tập tành yêu đương.

Phó Quân Hạo nhẹ nhàng ngồi lên chiếc niệm, cẩn thận ngắm nhìn cô gái nằm trước mặt anh, từng lọn tóc gợn sóng đen huyền phủ lên chiếc gối trắng tinh lại làm nổi bật lên gương mặt xinh xắn khả ái, trông Tiểu Tình ngủ say như vậy, Phó Quân Hạo cảm giác được hàng rào ngăn cách giữa anh và cô lúc này hoàn toàn bị xóa bỏ. Anh ngồi bên cạnh cô, trầm mặc rất lâu, cả người hoàn toàn cứng đờ, riêng chỉ có ánh mắt của anh lúc nào nhìn cô cũng âu yếm, yêu chiều

Rồi bất chợt, anh ngã người phủ toàn thân mình lên người của Tiểu Tình, đầu anh vùi vào cổ cô.

Phó Quân Hạo hôn nhẹ nhàng lên xương quai xanh của cô, sau cái hôn ân cần lại là một cái cắn thật mạnh, không khác gì con hổ đói đang nhâm nhi miếng thịt của mình. Vị trí vừa bị cắn của cô đỏ ửng lên, rướm máu, vì làn da của Tiểu Tình rất trắng nên vết cắn hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Tiểu Tình trong mơ màng cảm thấy đau, cô vô ý rên lên một tiếng "Ưm"

Tiếng rên phát ra từ miệng cô rất nhỏ, nhưng vừa vặn để Phó Quân Hạo nghe thấy, chính khoảnh khắc đó, sự kiềm chế cuối cùng của anh với cô bị phá vỡ.

Không dừng lại ở đó, Phó Quân Hạo lại hôn lên cổ cô, vẫn tiếp tục như vậy, hôn một cái rồi lại cắn mạnh một cái. Chỗ nào bị anh cắn đều lưu lại lên người cô những dấu vết ám mụi.

Không biết hôn hôn, cắn cắn thế nào, chắc vì mệt rồi nên Phó Quân Hạo mới buông tha cho cô. Trước khi rời khỏi, Phó Quân Hạo từ tốn đặt một nụ hôn lên môi của Tiểu Tình

"Ngủ ngon nhé, tôi yêu em"

Cạch...Tiếng cửa phòng ngủ khép kín lại, ánh sáng hắt từ bên ngoài vào phòng ngủ cũng hoàn toàn biến mất. Chỉ còn một cô gái nhỏ vẫn không hay biết gì vùi mình ngủ trong chăn.

...

Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ, chói rọi thẳng vào mặt mới có thể khiến Tống Tiểu Tình thức dậy.

Đầu của cô đau nhứt bội phần, đưa ngón tay thon dài lên xoa xoa ở hai thái dương. Mắt nhắm, mắt mở nhìn quanh căn phòng

"Mình làm sao về đây được?"

"Âu...Liễu Trang Như đâu?"

Tống Tiểu Tình bước chân xuống, mang đôi dép lê vào. Cô đi bên ngoài, nhìn quanh phòng khách một lượt

"Liễu Trang Như, cậu có đây không?"

Không nghe thấy ai đáp lại, cũng không thấy bóng dáng người nào khác ngoài cô. Quả thật, trong nhà không có người nào nữa hết

Thấy túi sách của mình được xếp gọn trên bàn, Tống Tiểu Bình bước đến, bên trong ngăn kéo vẫn còn đầy đủ đồ đạc, kiểm tra sơ qua đúng thật không thiếu món nào.

Đúng là Liễu Trang Như đã đưa mình về nhà. Nếu vậy, bạn ấy đâu?

Tống Tiểu Tình lấy điện thoại ra gọi vào số của Liễu Trang Như

Mãi một lúc rất lâu mới có người nghe máy

"Liễu Trang Như, tối qua cậu làm sao đưa mình về nhà được vậy, mình không nhớ gì cả. Cái đầu này của mình bị hỏng rồi"

Liễu Trang Như vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, vì tối qua say xỉn như vậy, còn bị Tiểu Tình làm loạn đến tận hơn 2 giờ sáng cô mới về được đến nhà mình.

"Ờ...hình như là vậy..."

Mặt Tiểu Tình nổi lên ba vạch đen. Hình như cái gì trời.

Tống Tiểu Tình nghe cách nói chuyện còn mớ ngủ của Liễu Trang Như thì biết là dù có nói gì cô ấy cũng nghe không hiểu. Thôi thì sẽ gọi lại hỏi sau

Dập máy xong, Tống Tiểu Tình đi vào nhà vệ sinh. Cô không tin đây chính là hình dạng giống người của mình nữa

"Cái quỷ gì vậy nè?"

Cô đưa tay sờ lên những dấu vết bầm đỏ đỏ tím tím, nhìn một cái là biết mấy dấu hiệu mờ ám

"Hôm qua là Liễu Trang Như đưa mình về nhà, vậy mấy dấu tích này là gì đây?"

Tống Tiểu Tình đứng trước gương, sâm soi một lúc, cô cố gắng nhớ lại từng chuyện xảy ra hôm qua, nhưng mà không rõ ràng lắm.

"Hôm qua lúc ngủ hình như mình có cảm giác đau như bị chó cắn, không phải là mơ à? Chuyện này khó hiểu quá. Không phải bị chó cắn thật chứ"

Không buồn tốn thời gian, Tống Tiểu Tình tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác, rồi dùng kem che khuyết điểm cẩn thẩn che đi mấy cái dấu vết ở cổ, ở xương quai xanh của cô.

Ngắm nghía mấy lần, chắc chắn không lộ sơ hở, cô mới rời khỏi nhà

Nay là chủ nhật, ở trường cũng không có buổi học, vì vậy không thể đến trường. Công việc cũng mất rồi nên xem ra hôm nay Tống Tiểu Tình có khá nhiều thời gian rảnh. Cô quyết định mang theo laptop ra ngoài, đến một quán cafe ít người.

Phục vụ lễ phép bước đến chào hỏi "Tiểu thư dùng gì ạ?"

"Cho tôi một Cappucino. Cảm ơn"

Từ khi gọi nước đến khi người phục vụ mang cafe lên, Tống Tiểu Tình vẫn không hề rời mắt khỏi màn hình laptop.

Một cuộc gọi đến, là cuộc gọi từ Liễu Trang Như

"Alo...Tiểu Tình, cậu đang ở đâu?"

"Quán Cafe, đến đây đi, mình gửi địa chỉ"

Dập máy, Tống Tiểu Tình mở mục tin nhắn gửi mộtđịa chỉ sang cho Liễu Trang Như.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi