MUỐN CẢ THẾ GIỚI BIẾT ANH YÊU EM

Hai người ngồi bên nhau trò chuyện rất lâu, một lúc sau Tống Ái Như cũng đến bệnh viện, ngay cả Tống Ái Như giữa đêm hôm khuya khoắc cũng chạy đến, không cần đoán Tiểu Tình cũng biết chuyện của cha cô đã bị tung ra bên ngoài.

Vẻ mặt trắng bệt của Tống Ái Như hớt ha hớt hải, trên mắt đã ngấn lệ, đôi mắt xinh đẹp gần như phủ một lớp sương mờ đục

"Tiểu Tình, bác hai thế nào rồi, chị nhận được tin tức liền rời khỏi Nhất Tuyến Khuyên lập tức đến đây ngay"

Tiểu Tình quay mặt sang hướng khác, tay cô chống lên trán, mi mắt nhắm tịch, không có ý trả lời.

Không thấy phòng cấp cứu đang sáng đèn hay sao, hỏi những câu hỏi dư thừa như vậy thật khiến người khác mệt mỏi

Phó Quân Hạo thấy Tiểu Tình không hề có ý trả lời nên miễn cưỡng nói thay "Tống lão gia vẫn đang cấp cứu bên trong, không biết tình hình thế nào"

Tống Ái Như ngồi bên cạnh gật đầu nhẹ một cái tỏ ý đã hiểu, sắc mặt của cô cũng không tốt hơn Tống Tiểu Tình bảo nhiều, nói đến đây bầu không khí dường như trở nên tịnh mịch, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá mơ hồ.

...

Khi mặt trời vừa bắt đầu hé lộ những tia sáng đầu tiên, Tống Ái Như đã rời khỏi bệnh viện để đợi tin, cho dù ngồi đây cũng không có giúp được gì, huống hồ tình hình này ít nhiều gì cũng làm náo loạn giới truyền thông, trước nay Tống thị đều do Tống Ái Như làm người phát ngôn. Vì vậy, cô nhất định phải cho truyền thông một câu trả lời thích đáng.

Phó Quân Hạo phải nhanh chóng trở về tìm manh mối liên quan đến kẻ đã gây ra vụ tai nạn, phải nhanh chóng bắt được hung thủ.

Chờ đợi rất lâu, gần mười hai tiếng đồng hồ tính từ khi xảy ra chuyện đến giờ, đèn cấp cứu mới tắt hẳn. Trời lúc này cũng đã gần trưa ngày hôm sau. Từng bác sĩ phụ trách cấp cứu đều lần lượt bước ra, Tiểu Tình tỉnh táo hẳn, cô vội chạy đến trước cửa phòng cấp cứu, bác sĩ phụ trách chính ca cấp cứu này là một người có kinh nghiệm, tài giỏi nhất trong bệnh viện này. Nhìn thấy ông ta, cô vội hỏi

"Bác sĩ, cha của tôi..."

Tiểu Tình chưa hỏi xong thì bác sĩ ấy đã ôn tồn cắt ngang "Không sao...Tống lão tiên sinh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng mà...."

Tiểu Tình nhướng đôi lông mày chăm chú nhìn ông ta đầy mong đợi kèm theo không ít lo lắng, đôi mắt rũ rượi của cô đã chứa đầy mệt mỏi.

"Nhưng mà do phần não bộ bị va đập mạnh nên dẫn đến tình trạng hôn mê sâu, ý thức sẽ tạm thời mất đi" Bác sĩ nói đến đây có chút không cam lòng phơi bày hết sự thật, nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của cô gái trước mặt ông cũng đủ hiểu cô ấy yêu thương cha của mình đến mức độ nào. Không cần hỏi ông cũng biết cô đã túc trực ở phòng cấp cứu bao lâu. Ông khẽ thở dài...

Tiểu Tình không đợi được hai tay cô vô thức chợp lấy cánh tay của ông ta, gương mặt nhệch nhạt, đầu lông mày co thắt lại "Vậy mất bao lâu thì cha tôi mới có thể tỉnh lại"

Bác sĩ lắc đầu "Chuyện này không thể nói trước được, nhanh thì khoảng một vài tháng, lâu thì một vài năm, tình trạng xấu nhất là...cả đời cũng không tỉnh lại được"

Nhìn thấy đôi mắt có tuyệt vọng nhuộm bất an của Tiểu Tình, ông ấy không nỡ nhìn liền nói thêm vài lời an ủi "Nhưng Tống tiểu thư cứ yên tâm, về phía bệnh viện sẽ hết lòng theo dõi tình trạng của Tống lão tiên sinh, chỉ cần Tống lão tiên sinh không bỏ cuộc thì chắc chắn sẽ có hy vọng"

Nói đến đây, Tiểu Tình cảm thấy lòng ngực mình đau thắt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, bàn tay cô nắm lại áp vào ngực mình. Cô cứng đờ người đứng ở cửa phòng cấp cứu như một cái xác vô hồn, mãi đến khi xe đẩy Tống lão gia từ trong đó ra phòng chăm sóc đặc biệt thì Tiểu Tình mới hoàn hồn lại, cô liền chạy theo phía sau xe đẩy.

...

Tại phòng chăm sóc đặc biệt Bệnh viện nhân dân A

Tiểu Tình ngồi bên cạnh giường, hai tay cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt không hề có tý sức lực nào của Tống lão gia. Ông nằm trên giường, cổ tay vẫn bị một cây kim dẫn truyền nước biển, trên miệng vẫn đeo một dụng cụ trợ thở. Toàn thân đều chật kín những vết thương trầy xước.

Tiểu Tình thật sự không chịu nổi cảnh người cha hằng ngày vẫn cười nói trêu chọc cô, bây giờ lại nằm im bất động ở trên giường bệnh. Căn phòng không một âm thanh nào khác, hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe được tiếng từng giọt nước biển nhỏ xuống khây đựng.

Cô vẫn như vậy, như người mất hồn ngồi bên cạnh Tống lão gia, từ nhỏ cô đều quay quần bên cạnh ông, chưa một lần rời xa ông. Trước kia, Tống lão gia đã từng muốn cho cô đi du học nhưng Tiểu Tình kiên quyết không đồng ý vì cô thật sự không nỡ sống cách xa ông. Nếu như lần này ông không tỉnh lại, không biết cuộc sống của cô sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây Tiểu Tình gần như hoảng sợ, lo lắng, quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhìn gương mặt tái nhợt của ông, ông nằm đó không hề có phản ứng. Cuối cùng, nỗi bi ai trong lòng của cô đạt đến đỉnh điểm, hai giọt nước chảy dài từ khóe mắt xuống tận cằm, đôi mắt ngấn lệ phủ lên một tầng sương mỏng, long lanh trong suốt.

...

Tống Ái Như dàn xếp bên giới truyền thông nhưng hoàn cảnh hiện tại vô cùng chấn động. Nền kinh tế trong nước bắt đầu chuyển biến xấu. Tống thị nắm giữ gần 50% nguồn kinh tế huyết mạch cả nước, lần này vì chuyện người đứng đầu Tống thị gặp bất trắc tất nhiên kéo theo rất nhiều hệ lụy. Chỉ sau mười hai giờ kể từ lúc Tống lão gia gặp tai nạn kinh hoàng, cổ phiếu Tống thị dần giảm giá mạnh. Tin tức liên quan đến vụ tai nạn xuất hiện ở khắp nơi, trên truyền hình, trên báo, trên các trang mạng, không ở đâu là không nhắc đến. Không biết từ đâu còn xuất hiện tin đồn người đứng đầu Tống thị do không kịp chữa trị nên đã qua đời. Sự việc gần như là một đòn đánh trí mạng vào mạch máu kinh tế, phút chốc cả nước gần như náo loạn.

Tống Ái Như gần như tiếp truyền thông đến mức không còn hơi để thở, cô chỉ có thể nói dối là Tống lão gia đã có chuyển biến tốt, đang trong thời gian tịnh dưỡng để nhanh chóng hồi phục, cố gắng bịt miệng truyền thông vì cô biết giới truyền thông chính là con dao hai lưỡi

Bên phía Phó Quân Hạo cũng bị ảnh hưởng không ít, bởi vì Phó thị chỉ nắm trong tay 32% huyết mạch kinh tế, không đủ khả năng để chống chịu. Một chiếc thuyền nhỏ bé không thể chèo chống cả một con sóng to, huống hồ thuyền lớn đang không vững vàng trong dòng nước thì chắc chắn những con thuyền nhỏ khác cũng sẽ bị liên lụy.

Đã thêm một ngày trôi qua, phía Tống thị vẫn chưa có động tĩnh, xem ra Tiểu Tình vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, vẫn chưa chịu ra mặt

Phó Quân Hạo tức tốc đến bệnh viện, một là để xem tình hình Tống lão gia, hai là đến xem Tiểu Tình thế nào. Khi anh vừa bước đến cửa phòng bệnh liền nghe thấy giọng nói của Tống Ái Như, không cần đoán cũng biết cô ấy đến đây để tìm Tiểu Tình vì chuyện Tống thị

"Tiểu Tình, lần này tình hình quả thật vô cùng nghiêm trọng, em là người thừa kế Tống thị thì em phải có trách nhiệm bảo vệ Tống thị, em ngồi đây cũng vô ích thôi"

Tiểu Tình vẫn im lặng ngồi bên giường bệnh, không hề hé môi lấy một lời

Tống Ái Như vẫn kiên quyết hơn "Tiểu Tình, em đừng như vậy, bác đã như thế rồi, không lẽ em muốn trơ mắt đứng nhìn Tống thị sụp đổ, muốn Tống thị bị đám cổ đông lợi dụng thời cơ mà đoạt mất hay sao? Em nhẫn tâm nhìn công sức bao năm nay của cha em bị người khác cướp mất dễ dàng như vậy sao"

Không phải là Tống Tiểu Tình không muốn đến Tống thị, bởi vì cô đang suy nghĩ kế hoạch để đối phó, thêm vào đó tên hung thủ đứng sau vẫn chưa lộ mặt, chưa có một chút tin tức gì về hắn. Mấy ngày nay tuy ngồi trong phòng bệnh nhưng tình hình bên ngoài vẫn được trợ lý của cha cô báo cáo lại qua điện thoại, thêm vào đó Phó Kình Vũ liên tục nhắn tin lãi nhãi, cô không muốn biết cũng khó.

Tống Tiểu Tình nhìn thấy Phó Quân Hạo vẫn đứng khừ bên ngoài, xem ra anh có việc cần gặp cô, nhưng có Tống Ái Như ở đây thật không tiện. Tiểu Tình lạnh nhạt đứng dậy, quay mặt nhìn về phía Tống Ái Như, gương mặt cương nghị có nét giận dữ

"Tôi làm việc gì không cần một người như chị dạy dỗ. Tốt nhất chị quản lý cho tốt đám nghệ sĩ trong Nhất Tuyến Khuyên cho tôi. Còn nữa, giúp tôi tìm cách kéo dài thời gian với giới truyền thông, tôi không muốn bọn họ biết quá nhiều thứ. Chị hiểu chứ"

Tuy Tiểu Tình nói có vẻ như đang quát nạt Tống Ái Như, nhưng bên trong ý tứ rõ ràng là nhờ vả Tống Ái Như giúp cô kéo dài thời gian. Tống Ái Như trong bụng có chút vui mừng, vội vàng gật đầu lia lịa "Được, được....chị sẽ không khiến em thất vọng. Vậy...chị đi trước, em cần gì cứ alo cho chị"

Nói xong câu này Tống Ái Như liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa, nhìn thấy dáng người cao to ở bên ngoài, Tống Ái Như cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi

Phó Quân Hạo lẳng lặng bước vào, Tiểu Tình đã ngồi bên bộ sofa đợi anh

Thấy cô đang chờ đợi mình, trong lòng Phó Quân Hạo có chút vui sướng, anh cũng đã hỏi bác sĩ về tình hình Tống lão gia nên ít nhiều cũng nắm được bệnh tình. Nhìn vẻ mặt của Tiểu Tình, anh dường như phát hiện cô bé này không có thói quen yếu đuối trước mặt người khác. Dù là ai đi nữa, cô cũng không cho họ thấy vẻ mặt bất lực, tuyệt vọng của mình

Thấy vẻ ngụy trang này Tống Tiểu Tình, anh vô thức thấy đau lòng. Chưa đợi anh nói thêm điều gì. Tiểu Tình đã đưa ra một trang web từ màn hình laptop xoay đến trước mặt anh

"Anh nhìn xem, đây là trang web đã tung tin đồn cha tôi đã qua đời. Trang web này do Kình Vũ vừa gửi tới cho tôi. Anh có thấy gì đáng nghi không?"

Phó Quân Hạo chạm tay vào chuột sau đó kiểm tra phần tử, khoanh vùng những dòng khả nghi lại. Cứ thế lần lượt gửi cho Phó Kình Vũ. Nhanh như chớp, Phó Kình Vũ gọi điện lại, Phó Quân Hạo bật loa lớn để hai người cùng nghe

"Anh à, trang web này chỉ là do một người dùng kết cấu bình thường nhất của một trang web để tạo ra, vốn không lưu lại địa chỉ tạo ra trang web, có lẽ họ đã dùng wifi công cộng để làm việc này, xem ra kẻ này cũng không phải dễ đối phó, anh với chị dâu nhớ cẩn thận"

Sau khi nghe Phó Kình Vũ báo cáo, Phó Quân Hạo cũng nghiêng đầu nhìn Tiểu Tình "Nghe anh nói, có thể kẻ gây tai nạn cho Tống lão gia không chỉ là một người, rất có thể là một tập đoàn muốn thâu tóm Tống thị, không đơn giản vì lý do trả thù hay gì đâu, mà có thể là đám người này quyết tâm lật đổ Tống thị"

"Tôi cũng đoán ra rồi, chỉ là...không ngờ chúng ta có cùng suy nghĩ, xem ra chuyện này là thật rồi" Trong câu nói Tiểu Tình nói ra có chút bất an "Nếu như Tống thị thật sự bị lật đổ thì những tập đoàn khác cũng sẽ lần lượt bị phá sản. Phó Quân Hạo, lần này thật sự anh phải giúp tôi"

"Tất nhiên rồi, nếu như Tống thị xảy ra chuyện, Phó thị cũng sẽ không trụ vững được bao lâu, vốn dĩ kinh tế ổn định là do vô số các tập đoàn, công ty lớn nhỏ áp chế lẫn nhau, nếu như mạch máu chính bị đứt, những mạch máu khác cũng đừng hòng duy trì tiếp" Nói đến đây Phó Quân Hạo cũng không có chút gì biểu lộ sự lo lắng, xem ra anh đã sớm có kế sách dự trù

Phó Quân Hạo nhìn Tống lão gia trên giường bệnh, anh chau mày nhìn sang Tiểu Tình "Em không thể ở đây nữa, cần phải xuất đầu lộ diện rồi, theo anh biết thì trợ lý của cha em là một người cực kỳ trung thành và thấu hiểu đại cuộc. Em nên biết cách sử dụng người"

Tiểu Tình không hiểu ý của Phó Quân Hạo, thế nào mới là biết cách sử dụng người

Phó Quân Hạo nhìn ra thắc mắc của cô, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kích động, cô bắt đầu ỷ lại vào anh rồi

"Biết sử dụng người tức là không tin thì không dùng, đã dùng thì phải tin. Em phải tuyệt đối tin tưởng trợ lý của cha em, ông ấy đã theo cha em lâu như vậy, chắc chắn mọi tình hình biến động của công ty ông ấy biết không ít đâu. Em dùng ông ấy phải dùng một cách triệt để, không để ông ấy"

Tiểu Tình lộ vẻ nghi vấn "Sao anh lại tin tưởng ông ấy như vậy?"

Phó Quân Hạo cong miệng cười, anh đưa tay lên vuốt một tép tóc vừa trượt khỏi vai cô mà đong đưa phía trước "Anh không tin tưởng ông ấy, anh tin tưởng cha của em"

Tiểu Tình nhoẽn miệng cười, thì ra cô quả thật còn kém xa Phó Quân Hạo, anh ta thật sự rất có bản lĩnh.

Phó Quân Hạo cử vệ sĩ túc trực bên cửa, ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt, tránh những sự cố ngoài ý muốn. Sau đó, anh cùng Tiểu Tình đến tận nhà lão trợ lý của cha cô để gặp ông ấy, lúc đến nơi cũng là buổi chiều tà

...

Tiếng chuông cửa vang lên, một người đàn ông trung niên thận trọng mở cửa Vừa nhìn thấy Tiểu Tình, ông ngạc nhiên vì không tin vào mắt mình.

"Tiểu thư, sao cô lại đến đây?"

"Dương trợ lý, chào chú" Tiểu Tình mở lời chào hỏi trước, dù sao thì đây cũng là trưởng bối, không lý nào bắt ông chào hỏi cô.

Trợ lý Dương mở ngoạc cửa ra, ông mới phát hiện phía sau còn có một người thanh niên, người này không hề xa lạ với ông

"Phó tổng, sao anh cũng đến đây?"

"Chú Dương, chú còn nhớ cháu" Phó Quân Hạo ngạc nhiên nhìn ông ta, anh cho rằng trước đây có gặp anh thì cũng là khi đi cùng Tống lão gia, không ngờ trí nhớ của ông vô cùng tốt.

"Làm sao có thể không nhớ được vị đại nhân vật đây, lão Dương tôi thật có diễm phúc, không biết có phải vì việc của Tống thị nên hai người mới đích thân đến đây"

"Mời hai vị vào nhà" Trợ lý Dương cẩn thận rót ra hai tách trà mời Phó Quân Hạo với Tiểu Tình tỏ lòng hiếu khách.

Tiểu Tình gật đầu lia lịa, thật sự thì cô không nắm rõ tình hình của Tống thị, vì vậy ít nhất bên cạnh cần một người hiểu rõ Tống thị như lòng bàn tay

"Lần này Tống tổng xảy ra chuyện, tôi thật không an lòng. Tiểu thư, cô không biết đâu, tình hình mấy ngày nay ở Tống thị vô cùng rối ren, đám cổ đông bắt đầu xào xáo, bọn họ có vẻ rất có hứng thú với vị trí lãnh đạo của Tống thị, tôi nhiều lần rất muốn đến tìm cô nhưng mỗi khi bước ra đường đều bị đám phóng viên vây quanh, tôi sợ bọn chúng theo dõi đến bệnh viện sẽ làm phiền Tống tổng nghỉ ngơi nên...haizzz" Nói đến đây ông lẳng lặng thở dài, trên gương mặt đầy vẻ đau thương.

Tiểu Tình hiểu rõ tâm trạng của lão Dương, ông ấy thật sự rất biết lo nghĩ cho cha cô. Tiểu Tình nghiêm trang đứng dậy, cúi thấp người trước mặt trợ lý Dương.

"Trợ lý Dương, cảm ơn chú"

Lão Dương hốt hoảng vội vàng đứng lên đỡ lấy Tiểu Tình "Trời ơi Tiểu thư, cô đừng như vậy, tôi không dám nhận đâu"

Tiểu Tình vẫn kiên quyết cúi đầu, người đứng như bức tượng đá "Chú cùng cha cháu vào sinh ra tử, còn rất quan tâm cho cha cháu, chú còn là bậc trưởng bối của cháu, sao lại không dám nhận. Cháu thật sự vô cùng kính trọng chú. Cảm ơn chú"

Lão Dưng tay chân run rẫy mà đỡ lấy Tiểu Tình, trước kia dù có đi theo Tống lão tiên sinh thì ông cũng không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Tiểu Tình như vậy. Ông cho rằng con gái của Tống lão gia trước kia chỉ là một cô tiểu thư nhu nhược, bị hoàn cảnh sung sướng làm cho yếu đuối. Trước kia, mỗi lần đứng bên cạnh nghe Tống lão gia gọi điện cho con gái ông để nhắc nhở từng miếng ăn giấc ngủ, lão Dương cho rằng có thể vị tiểu thư này được nuông chiều nên hư rồi, kiêu ngạo, hóng hách, có lẽ còn là một người coi trời bằng vun nữa. Nhưng đến hôm nay, tận mắt ông nhìn thấy, chính tai ông nghe thấy, hoàn toàn khiến ông có một cái nhìn khác về Tống tiểu thư.

Cô ấy rất cương nghị, rất lập trường, rất có cái nhìn sâu, còn rất lễ phép nữa. Tất cả đều chứng minh, ông đã sai rồi.

"Chú Dương, lần này cháu đến đây vì muốn nhờ chú giúp cháu. Cháu muốn bảo vệ Tống thị, không muốn công sức bao năm nay của cha cháu bị sụp đổ. Xin chú giúp cháu vì trước nay rất ít người biết thân phận của cháu. Lần này cha cháu gặp tai nạn bất ngờ nên cháu rất muốn thay ông tiếp quản, có điều...có điều cháu không thể khư khư mà ngồi vào đó được, bọn cổ đông khác nhất định sẽ lợi dụng lý do này hất cẳng cháu đi"

Lão Dương mỉm cười, gật đầu tỏ ý đã hiểu "Ngày mai, chú sẽ mở một cuộc họp khẩn cấp các cổ đông"

Tiểu Tình nở một nụ cười an lòng. Lão Dương vui mừng vì cô bé này biết nhìn xa trông rộng, thật sự nếu vô duyên vô cớ mà đến tiếp quản công ty thì sẽ dễ dàng sinh ra mâu thuẫn, trên không ưng, dưới không phục. Việc này sẽ gây náo loạn ở công ty, lúc này sẽ càng khó giải quyết hơn.

Đến khi Tiểu Tình và Phó Quân Hạo rời khỏi, trên môi ông vẫn nở một nụ cười ôn nhu

"Thật là một đứa bé thông minh. Tống tổng, ông cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ dốc hết sức hổ trợ tiểu thư"

Hai bóng người trải dài dưới đất, hoàng hôn đỏ rực ở phía Tây, họ đứng bên cạnh nhau thật khiến nhiều người vô thức mà trầm trồ. Họ rất đẹp đôi, chỉ cần đứng cạnh nhau thì sẽ không bị bất kỳ một thứ gì có thể phá vỡ, cô gái xinh đẹp nóng bỏng, chàng trai tuấn tú lạnh lùng. Họ cứ như một băng, một lửa nhưng lại không hề bài xích nhau, ngược lại vô cùng dung hòa với nhau. Tất cả tạo nên một bức tranh chiều hoàng hôn hiếm thấy giữa thành phố tấp nập.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi