MUỐN ĐI HẢ? DẮT EM THEO ĐÃ

Chương 15: Đến giờ tôi mới nhận ra được chuyện gì
Đến giờ tôi mới nhận ra được chuyện gì đang xảy ra với Nhi, nhận ra được mình đã quá đáng và vô tâm đến như thế nào. Bao nhiêu nỗi ân hận, dằn vặt mình nổi lên làm tôi lo lắng:
- N…Nhi… em sao vậy?
- Nhi sao? Ryu hỏi chuyện gì?
- …Ryu? Tại sao Nhi khôn gọi là… – Tôi bỏ dở câu hỏi
- …
- Nhi…
- Àh… có chuyện này nữa Nhi chưa nói… Chắc là ngày mai Nhi về lại thành phố á! Chắc hôm nay phải tạm biệt Ryu rồi – Nhi mỉm cười.
Như một tiếng sét đánh, tôi điếng người khi nghe Nhi nói. Tôi hốt hoảng trả lời:
- N…Nhi… Nhi sao vậy?
- … – Nhi vẫn cười, nhưng nước mắt em lại rơi.
- Nhi! Nói anh nghe đi mà… – Tôi nắm lấy tay em.
- Tại ở đây lâu rồi mà… còn học hành nữa… Nhi nghỉ lâu quá rồi…
- Tại sao Nhi không gọi anh… là anh nữa?
- …
Đến lúc này Nhi đã không còn chịu được nữa, Em cúi gằm mặt xuống và bật khóc, ngồi phục xuống nền, em nấc nghẹn lên từng tiếng đau khổ. Tôi ôm em vào lòng nhưng bị em đẩy ra thật mạnh. Em gào lên với ánh mắt đầy phẫn nộ:
- Tránh ra! làm gì vậy?
- V…vì việc anh gọi cho Thúy àh?
- … – Nhi vừa khóc vừa nhìn tôi đầy hờn trách.

- Nói cho anh nghe đi…
- Huhu… không sao đâu… Nhi hiểu mà!
- Không! em hiểu sai rồi… nghe anh nói đã…
- Thôi không cần đâu… Nhi xin lỗi…
- Sao lại xin lỗi… nghe nè…
- KHÔNG! – Nhi gào lên.
- …
Tôi vô cùng bối rối và không biết phải làm gì vào lúc này, chỉ biết ngay lập tức tiến đến bên cạnh ôm chầm lấy em và gắn chặt lên môi em một nụ hôn. Nhi thoáng bất ngờ rồi sau đó liên tục giẫy dụa, vùng vằng đẩy tôi ra. Tôi càng siết chặt em hơn nữa cho đến khi em kiệt sức mà thả lỏng người buông xuôi tất cả. Nước mắt em tuôn như suối, nấc lên từng cơn đau khổ. Từ từ thả em ra, tôi nhìn thằng vào mắt em, muốn giải thích với em tất cả, muốn nói với em nhưng tôi không làm được, biết phải nói thế nào đây? đầu óc đang rối bời.
Làm sao để em biết được những gì tôi nghĩ từ trước đến nay? Làm sao cho em biết em quan trọng với tôi đến nhường nào?… Từ ngữ trong đầu tôi bây giờ hoàn toàn trống rỗng, muốn giải thích nhưng không được. Và chỉ trong vài giây, trong đầu tôi liên tục tưởng tượng ra cảnh tôi mất em, tưởng tượng ra cảnh tôi không còn được ở bên em nữa…
Tôi thốt lên mà không hề suy nghĩ thêm nhiều nữa: “Anh yêu em!” – Tôi áp trán mình vào trán em, mắt nhìn thẳng vào mắt em và lên tiếng. 3 chữ tôi vừa nói ra với em thực sự rất khó khăn nhưng lại khiến bên trong tôi liên tục luôn trào những cảm xúc rất kì lạ. Dù đã nói câu này hàng trăm hàng ngàn lần với Thúy nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi có cảm giác toàn bộ tấm lòng của mình gửi gắm trọn vẹn trong câu nói, và đây cũng là lần đầu tiên tôi nói lời yêu với Nhi. Tuy trong tình cảnh hiện tại phải thừa nhận điều này là sai trái, là có lỗi với Thúy rất nhiều nhưng tôi biết phải làm sao đây, tôi yêu quý Nhi còn hơn cả mạng sống mình, đến mức tôi có thể chấp nhận mù quáng mà vứt bỏ đi tất cả. Và chắc chắn rằng… đây mà lời yêu “thật” nhất mà tôi từng thốt ra trong đời.
Ngay sau câu nói của tôi, Nhi sững lại thật lâu rồi ôm chầm lấy tôi mà òa khóc:
- Nói dối! Huhuhuhu…
- … anh xin lỗi… đến tận bây giờ anh mới…
- Huhuhu… anh lừa em?…
- …
Tôi im lặng và lại trao cho em một nụ hôn chân thành nhất có thể, nhẹ nhàng và ấm áp hơn lúc nãy. “Ấm quá!… Vậy ra đây mới gọi là yêu sao?” Tôi tự hỏi mình. Một cảm xúc hoàn toàn lạ lẫm cuộn chảy trong tôi, một thứ tình cảm cao quý không thể nào lý giải ra bằng những ngôn ngữ loài người tầm thường được, và nó là thứ tình cảm từ trước đến nay chỉ Nhi mới có thể mang đến cho tôi. Tôi có cảm giác rằng Nhi cũng hiểu được điều đó, miệng thì nói không tin tôi nhưng trong lòng em đã hoàn toàn trao hết niềm tin cho tôi.
2 con người, 2 cơ thể, 2 linh hồn tất cả đang dần dần hòa quyện với nhau bởi ngọn lửa đang bùng cháy trong tâm trí cả 2. Tôi vừa hôn em, vừa từ từ đỡ em nằm xuống nệm và tiếp tục gắn chặt nụ hôn hơn. Tôi cảm thấy không khí bắt đầu nóng hơn, mặc dù nhiệt độ phải xuống tới gần 10 độ nhưng toàn thân mồ hôi vẫn toát ra như tắm.
Khi sự đam mê và dục vọng tăng lên tới đỉnh điểm, tôi bắt đầu hành động không theo lý trí nữa. Từ từ đưa tay cởi từng lớp áo trên người cả 2 đứa, cho đến khi tấm ngực trần của em phơi bày trước mắt. khi tôi khẽ đưa tay chạm vào nơi cấm kị nhưng đầy ma lực của người con gái, em ngay lập tức giật mình bừng tỉnh và lại dãy dụa đẩy tôi ra:

- Không được Ryu ơi! huhu… không được đâu…
- …
Đã quá muộn để tôi dừng lại, mọi hành động của tôi bây giờ đã không còn nghe theo lý trí nữa. Tôi đè chặt em xuống nệm và liên tục hôn khắp ngực em đồng thời đưa tay cởi sạch những mảnh vải che thân cuối cùng của cả 2. Lại tiếp tục đè em chặt hơn và điều gì đến cũng phải đến… Mặc kệ Nhi ra sức dãy dụa, cào cấu làm lưng tôi rướm máu từng đường móng, tôi vẫn như con thú điên dại không chịu dừng lại buông tha cho em. Nhi đã hi sinh quá nhiều, chịu đựng quá nhiều đau khổ vì tôi, vậy mà giờ đây lại thêm chuyện này nữa làm em chỉ biết cắn răng chịu đựng, khóc nấc lên từng tiếng đau đớn:
- Huhuhu… đau quá Ryu ơi… Dừng lại đi mà…
- …
- Tha cho em đi… huhu…
- …
Những lời van xin trong tuyệt vọng của em không thể dập tắt đi dục vọng đen tối đang sôi sục trong con người tôi. Khi mọi chuyện kết thúc, dục vọng trong tôi tụt xuống nhanh chóng để nhường chỗ lại cho lý trí thì đã quá muộn, sự ân hận ùa về làm tôi bắt đầu hoảng sợ, tôi ghê tởm chính bản thân mình. Ở bên dưới Nhi vẫn không ngừng ôm mặt khóc nức nở, tóc tai em bù xù, những giọt máu trinh trắng của em thấm xuống cả nệm. Tôi ôm đầu mình hoảng hốt: “Chết rồi!…”
Sau hơn một tiếng nằm cạnh nhau im lặng, Nhi mới nín khóc mà khẽ lên tiếng:
- Tại sao anh làm vậy?
- A… Anh xin lỗi…
- … – Nhi khẽ sụt sịt
- Nhưng… nhưng mà anh yêu em thật sự… anh sẽ làm mọi thứ vì em…
- Anh sai rồi!… Anh chẳng hiểu gì cả…
- Anh sẽ chịu trách nhiệm mà…
- Anh coi em là “Trách nhiệm” mà anh phải “Chịu đựng sao?… – Nhi gằn lên tức giận.
- Nh…nhưng anh không muốn em xa anh…

- Anh và em đã cố tình lờ đi một điều quan trọng rồi? Thúy sẽ thế nào đây hả?
- Anh sẽ nói rõ với Thúy… Anh muốn chăm sóc tốt cho em…
- Anh đừng có khùng nữa… Anh nói thế mà nghe được àh? Thúy là bạn em, lén lút yêu anh đã là sai trái lắm rồi thậm chí những ngày qua còn quen nhau sau lưng Thúy như vậy… giờ lại thêm chuyện này nữa… Em còn mặt mũi nào gặp Thúy nữa…
- …
- Còn anh nữa… Anh vốn là người yêu của Thúy… vậy mà lại có thể nói ra những lời thiếu trách nhiệm như vậy? cả anh và em đều có lỗi với Thúy rất nhiều đó biết không hả? – Nhi quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Nhưng anh yêu em, em cũng yêu anh… Giờ mọi chuyện đã thành ra thế này nữa… anh phải làm sao bây giờ?
- Hãy quay về với Thúy đi… – Nhi đặt tay áp lên má tôi, ánh mắt em thành khẩn.
- Hả?… – Tôi tròn mắt
- Thúy rất tốt! hơn nữa lại rất cô đơn… anh nên ở bên Thúy sẽ tốt hơn…
- Em nói gì vậy? nhưng anh thật lòng yêu em ? Anh không thể…
- Suỵt! em hiểu tình cảm của anh rồi, em có thể cảm nhận được… em biết là anh yêu em nhưng làm ơn nghe em lần này nữa thôi…
- Không… – Tôi quay ngoắt nhìn lên trần nhà.
- Cứng đầu! không được cãi… 2 đứa mình có lẽ đến đây là đủ rồi… kết thúc sớm đi…
- … – tôi bắt đầu rơi nước mắt.
- … Em không biết đã yêu anh từ lúc nào… nhưng tiếc là không nhận ra được sớm hơn, lúc anh đến với Thúy, ban đầu em đã rất sốc, rất hận, thậm chí em đã nghĩ sẽ trả thù 2 người nữa kìa…
- …
- …Nhưng rồi một thời gian ngẫm lại, em đã suy nghĩ khác… dù sao Thúy cũng là bạn tốt của em, có chuyện gì vui buồn cũng chia sẻ với nhau, hơn nữa Thúy cũng không hề biết em thích anh… Thúy không có lỗi…
- …
- Em cố gắng tỏ ra bình thường để có thể quên được, nhưng ngày nào trông thấy anh em cũng buồn. Thậm chí nhiều đêm em còn nằm mơ nhiều giấc mơ rất đáng xấu hổ… Em ước được anh yêu, được anh lo lắng chiều chuộng em như với Thúy…
- … – Nước mắt tôi chảy nhiều hơn, lặng thinh lắng nghe, vẫn không dám nhìn vào mắt em.
- Và cuối cùng em cũng được toại nguyện… Anh đã yêu em, đã che chở bảo vệ cho em hết mình… Tuy chỉ có vài ngày đây thôi nhưng ít nhất em cũng được hạnh phúc nhiều lắm rồi… Thế nhưng chuyện này là sai trái, chúng ta đang lén lút làm chuyện có lỗi với Thúy…

- …
- Em muốn sau chuyện này thì hãy quên đi tất cả… hãy trở về như bình thường… đối với em những ngày qua đã thỏa ước rồi… em sẽ coi nó như một kỉ niệm đẹp…
- Nhi… Tại sao em hi sinh vì anh nhiều như vậy?…
- Có gì đâu? Anh đừng để ý… em không sao… Em thích vậy mà…
- Nhưng… nhưng anh vừa mới…
- Suỵt!… Quên chuyện đó đi… em không giận anh đâu…
- Nhi…
Tôi ôm chầm lấy em và khóc như một đứa trẻ. Giờ đây, khi tôi nhận ra được tình cảm của mình, đã sẵn sàng để đối đầu với tất cả mọi thứ vì em, nhưng để yêu em thật khó khăn. Tôi hận mình không thể ích kỉ để giữ em lại, tôi có thể hi sinh cả đạo đức vì em, nhưng làm sao tôi có thể bắt em phải phản bội người bạn thân của mình khi em không muốn vậy. Tôi khóc vì tôi thương em, vì hận mình quá ngu ngốc và yếu đuối để thành ra thế này. Ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của em trong lòng mà sao cảm thấy quá xa vời. Có giữ chặt thế nào thì vẫn có cảm giác ngày mai đây, em sẽ không còn là của tôi nữa…
Mùa hè năm ngoái, có một người con gái mạnh mẽ với mái tóc đuôi gà cá tính đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi đã ngưỡng mộ Em với tác phong nghiêm túc nhưng lại rất dễ thương của mình, tôi thích Em vì em tuy là người không biết đùa nhưng vẫn luôn chiếm được cảm tình của tất cả mọi người. Sau một vài chuyện vui buồn em cũng đã trở thành người bạn vô cùng thân thiết của tôi, tâm hồn bắt đầu đồng điệu từ đó. với tư cách là một người bạn, em luôn là người mang đến cho tôi động lực để vượt qua khó khăn.
Tính cách nghiêm túc trái ngược với thói ngông cuồng của tôi như 2 mảnh ghép sinh ra để bù trừ cho nhau, vậy mà tôi vẫn không nhận ra… Nụ cười gượng gạo khi em chứng kiến tôi và người bạn thân của em nắm tay nhau, tôi vẫn không nhận ra… Nỗi đau khổ tột cùng khi cứ phải hết lần này đến lần khác hi sinh vì tôi, tôi vẫn không nhận ra… Nhưng khi tôi nhận ra mình là một kẻ tệ bạc đến nhường nào thì cũng là lúc người con gái tôi yêu đã bị tổn thương quá nhiều cả thể xác lẫn tinh thần… cuối cùng vẫn chỉ có thể ôm em mà cắn chặt răng khóc thật nhiều vì nuối tiếc…
- Thôi mà anh! đàn ông con trai mà sao khóc nhè lâu vậy? – Nhi lên tiếng.
- Hix… Không lo được cho em, làm em tổn thương đến vậy mà làm đàn ông làm gì nữa…
- Hihi… thôi nín đi… vậy mà lúc trước em thích anh vì tưởng anh mạnh mẽ lắm chứ…
- … Anh đâu mạnh mẽ bằng một phần mười của em…
- Ngày mai em về á!
- …
- Em không sao cả đâu, anh đừng buồn… lo chăm sóc tốt cho Thúy đi kìa…
- Anh không làm gì được cho em sao?
- Vài ngày qua yêu nhau như vậy là đủ rồi… em hạnh phúc lắm…
- …
Tôi và em yêu nhau, đến với nhau và chia tay chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi. Nhưng những gì chúng tôi có được khi ở bên nhau còn lớn lao hơn nhiều chuyện tình dài dằng dẳng khác… Dù biết vậy nhưng hôm nay tôi đành phải cắn răng mà chia tay em mặc dù tôi biết mình yêu em chân thành đúng nghĩa…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi