MUỐN GIẤU ÁNH TRĂNG ĐI

Chiều chủ nhật, như thường lệ, Thẩm Ý đứng chờ ở cửa hàng trượt băng chờ Địch Miên Miên, nhưng hơn mười phút vẫn chưa thấy cô ấy đến. Thẩm Ý lo lắng đã xảy ra chuyện gì, chạy vào trong thì chỉ thấy có hai ba bóng dáng. Có mấy huấn luyện viên đang dọn sân, cô chạy lại hỏi thì họ nói có thể vào phòng thay đồ nữ tìm, nếu không có người, vậy hẳn là đi rồi.

Vì thế, Thẩm Ý chạy đến phòng thay đồ, gặp được hai cô gái cuối cùng thay quần áo xong đang chuẩn bị đi ra ngoài. Bọn họ chỉ vào góc trong cùng, rồi nói gì đó, Thẩm Ý không nghe thấy, nói cảm ơn rồi lo lắng chạy qua.

Vừa vào liền thấy Địch Miên Miên ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở.

“Miên Miên, cậu làm sao vậy?” Thẩm Ý để cặp sách xuống, đi qua ngồi xổm bên người cô ấy.

Địch Miên Miên vừa ngẩng đầu, thấy người đến là Thẩm Ý, lập tức “Oa” một tiếng ôm lấy cô.

Thẩm Ý vỗ lưng cô hỏi: “Đừng sợ, đừng sợ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Địch Miên Miên khóc một buổi chiều, hai mắt sưng như hạch đào, tâm trạng cô ấy hôm nay không tốt nên hình như không học trượt băng, nhìn qua, miếng đệm đầu gối và giày trượt băng vẫn còn nằm yên trong túi.

Địch Miên Miên lau nước mũi, lấy điện thoại ra gõ.

“Ý Ý, Vương Phi Đường là một tên cặn bã, lừa gạt tình cảm của tớ! Huhuhu!”

“Hôm nay tớ làm một cái bánh kem bơ nhỏ, vốn dĩ muốn tặng cho cậu ta một bất ngờ. Ai ngờ, lại nghe được cậu ta nói chuyện với anh em trong phòng thay đồ. Hóa ra lúc trước là cậu ta cố ý tiếp cận tớ, cậu ta còn cá cược với bọn họ trong một tháng có thể cưa được tớ. Họ còn đặt cho tớ biệt danh là Hot Pot Girl nữa”.

Thẩm Ý cũng kinh ngạc, tuy rằng cô không có thiện cảm với Vương Phi Đường, nhưng cũng không nghĩ tới cậu ta vậy mà là loại người này, vì thú vui của mình mà vô cớ trêu chọc một cô gái vô tội.

Thẩm Ý cũng tức giận thay Địch Miên Miên, cô siết chặt nắm tay.

Địch Miên Miên hít mũi, tiếp tục đánh chữ: “Cậu biết bọn họ vì sao kêu tớ là ‘Hot Pot Girl ’ không? Bởi vì bọn họ đặt cược là một bữa lẩu.”

Càng nói càng đau lòng, Địch Miên Miên òa khóc lớn: “Thì ra tớ chỉ bằng một nồi lẩu thôi ư!”

Thẩm Ý ôm lấy cô ấy, dịu dàng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, thấy rõ bộ mặt tra nam sớm một chút, né tránh đau khổ kịp thời.”

Địch Miên Miên tựa vai cô nức nở: “Lúc ấy tớ đi tới giằng co với cậu ta, nhưng không chửi mạnh được. Tớ thật sự hối hận khi nãy không đem bánh kem úp vào vào mặt cậu ta!”

Bởi vì còn muốn tiếp tục học tự học buổi tối, Địch Miên Miên hít sâu mấy hơi, cố gắng khôi phục cảm xúc, đi ra khỏi cửa hàng trượt băng với Thẩm Ý. Thẩm Ý mua cho cô một ly trà sữa, Địch Miên Miên uống một hơi hết nửa ly, tâm trạng mới thoải mái hơn nhiều.

Cô còn muốn nỗ lực học tập, thi đại học thật tốt, không thể lãng phí thời gian lãng phí trên tên cặn bã kia được.

Thẩm Ý thấy cô đầy sức sống vui vẻ trở lại, tảng đá trong lòng vì thế cũng buông xuống. Ai ngờ ngày hôm sau, Địch Miên Miên đưa điện thoại cho cô xem, hóa ra là Vương Phi Đường nhắn đến hẹn gặp mặt cô ấy ở hẻm phố tây, nói muốn giải thích sự việc rõ ràng.

Địch Miên Miên rối rắm một hồi: “Ý Ý, cậu nói xem tớ có nên đến không?”

Thẩm Ý cảm thấy kỳ quái: “Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại à.”

Địch Miên Miên úp điện thoại xuống, nhíu mày: “Chính là, lỡ như thật sự có hiểu lầm thì sao?”

Thẩm Ý thấy biểu cảm của cô như vậy, liền biết cô chưa chết tâm, thở dài nói: “Tớ đi cùng với cậu.”

Buổi chiều trước khi tan học, Thẩm Ý vội nhắn cho Kỳ Yến, nói cô có việc, hôm nay có thể không làm bài tập cùng được. Kỳ Yến nhận được tin cũng không hỏi việc gì, một lát sau nhắn lại: “Được”  

Giáo viên môn Toán kéo dài một hồi mới cho tan học, Kỳ Yến đang thu dọn cặp sách thì nhìn thấy Cố Ức đang ôm bóng rổ đi đến sân thể dục với mọi người, liền nói: “Chờ tôi một lát.”

Trịnh Thuấn kinh ngạc: “Anh Yến, hôm nay anh không đi làm bài tập à?”

Kỳ Yến lười biếng nói: “Về nhà lại làm. Phải phối hợp học tập và nghỉ ngơi.”

Anh kéo kéo cặp sách lại rồi đeo về phía sau, tay phải lấy quả bóng rổ trong tay Cố Ức, dùng đầu ngón trỏ xoay xoay quả bóng, tiếp tục đi về hướng phòng học: “Hôm nay có hẹn với bên lớp 11 đúng không, đi, ông đây sẽ làm cho bọn họ nhìn cho tốt một cái.”

“Anh Yến tuyệt lắm!” 

“Đi thu thập bọn họ!”

 “……” Bọn đàn em lập tức vui mừng khôn xiết, lên đi theo phía sau anh.

———

Bên trong sân thể dục, hiệp 1 trận bóng rổ mới vừa kết thúc, bọn họ đang nghỉ ngơi trên sân.

Đối diện vị trí lớp 11 ngồi là một loạt đội viên, mặt ai nấy đều đen thui.

“Sao Kỳ Yến lại tới đây? Không phải trong khoảng thời gian này cậu ta ham học tập, tan học liền đi làm bài tập sao?” Sắc mặt của đội trưởng cũng không tốt hơn là bao, hôm nay anh ta cố ý dẫn bạn gái đến xem thi đấu, vốn định gây ấn tượng, ai ngờ lại luôn bị Kỳ Yến cướp mất sự chú ý, cảm giác thật mất mặt.

“Ai biết được.” Đồng bạn lắc đầu, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Giáo bá sao, vốn là tính tình bất định.

Bên kia sân bóng rổ.

Kỳ Yến nhận chai nước Trịnh Thuấn ném qua, mở nắp ngửa đầu uống, Cố Ức ngồi đấm lưng xoa bóp cho anh, hưng phấn nói: “Anh Yến, có anh ở đây là đã tiếp thêm sức mạnh cho tụi em rồi. Anh không biết đâu, mấy lần trước anh không có ở đây, chúng ta thua, bọn họ liền vênh váo cho bọn em xem. Ha ha, giờ chắc là đã biết thế nào là lợi hại.”

Tạ Địch và Trịnh Thuấn Đạo đứng đó cũng hùa theo: “Đúng vậy! Nếu không thu thập bọn họ, bọn họ sẽ kiêu ngạo tiếp cho xem! Hiện tại xem bọn họ còn dám tự tin không, đến quần lót cũng không còn!”

Xem đi, đây là chỗ tốt khi đứng cùng chiến tuyến với đại ca đó!

Kỳ Yến cười cười, không nói chuyện.

Uống được một nửa, bỗng nhiên anh nghe được có người kêu, liền quay đầu, chỉ thấy Đoàn Đắc Y ở sân ngoài bóng rổ lay lan can, mặt dán khe hở nói: “Anh Yến, em vừa thấy tiểu tiên nữ ở hẻm phố tây với Địch Miên Miên, sau đó có năm sáu người nam nữ nhuộm tóc cũng đi đến. Anh có muốn đến xem thử không?”

Kỳ Yến nhíu mày, ném chai nước khoáng cho Trịnh Thuấn, vội rời khỏi sân bóng rổ, cũng không quay đầu lại.

Đội viên lớp 11 ở phía bên kia nhìn thấy. “Kỳ Yến làm sao lại đi rồi? Nửa trận sau còn đánh nữa không?”

Lời này nhóm người Trịnh Thuấn cũng không biết trả lời như thế nào, mấy anh em liếc nhau, dứt khoát ném bóng rổ, sôi nổi đuổi theo Kỳ Yến.

Để lại một đám người lớp 11 hai mặt nhìn nhau.

———

Hẻm phố tây.

Thẩm Ý và Địch Miên Miên nhìn một đám nam nữ đầu tóc lòe loẹt đi đến, có hơi ngơ người. Đi đầu là nữ sinh nhuộm tóc màu hồng nhạt, nhìn hai người vài vòng, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Thẩm Ý.

“Cô chính là cái người tên Địch Miên Miên phải không?” Cô ta nhai kẹo cao su, cười nhạo nói: “Ây da, lớn lên rất xinh đẹp, trách không được đi quyến rũ người khác.”

Thẩm Ý không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ nhìn bộ dáng nữ sinh không dễ chọc. Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn dang tay trước mặt che chở Địch Miên Miên.

Địch Miên Miên lại chịu không được cô chói tai, đứng ra nói: “Tôi mới là Địch Miên Miên, cô học trường nào, sao nói chuyện lại khó nghe như vậy?!”

Lúc này cô ta mới di chuyển tầm mắt, đánh giá Địch Miên Miên: “Cô là Địch Miên Miên? Mắt Vương Phi Đường bị mù hay sao mà cùng cô…?”

Địch Miên Miên tôi một ngụm: “Hừ, ai cùng cậu ta chứ! Cậu ta là tên khốn kiếp! Cứt chó mới coi trọng cậu ta!” Bây giờ cô đã biết rõ, nhóm người này rất có thể là do Vương Phi Đường gọi tới.

Nữ sinh: “……”

Nữ sinh phía sau tiến lên nói: “Cô nói chuyện cẩn thận một chút! Đây là bạn gái chính thức Vương Phi Đường đấy!”

Địch Miên Miên: “……” Cho nên rốt cuộc cô trêu chọc tên khốn kiếp gì vậy?!

Nữ sinh lạnh lùng đi tới: “Xem ra tôi không giáo huấn cô một lần thì cô sẽ không nhớ kĩ được!” Nói xong liền nâng tay hướng đến mặt Địch Miên Miên đánh.

Không biết Thẩm Ý lấy dũng khí ở đâu, đi lên dùng sức đẩy ra cô ta ra. Nhưng bàn tay kia lại trượt sang hướng đến Thẩm Ý, trên gương mặt trắng nõn hằn lên vết đỏ.

Cùng lúc đó, hẻm nhỏ truyền tiếng phanh xe bén nhọn.

Kỳ Yến chống chân, quay đầu, hình ảnh chói mắt liền lọt vào mắt anh.

Ngõ nhỏ có người cũng đang chú ý đến, mấy tên nam sinh kia liền tiến lên: “Ây, không thấy chỗ này đang có việc à, còn không chạy nhanh đi, coi chừng……”

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị một cái mũ đập đến rồi ngã trên mặt đất.

Còn lại hai tên kia kêu lên một tiếng, vây quanh xống tới. Ai ngờ không đến ba phút, hai người lần lượt ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.

Thấy cảnh này, mấy nữ sinh đã sớm lôi kéo Thẩm Ý và Địch Miên Miên trốn sâu trong ngõ nhỏ.

Cả người Kỳ Yến lạnh như băng, cách xa hơn mười mét, mấy nữ sinh kia cũng không nhịn được run rẩy, cô ta túm lấy tóc Thẩm Ý: “Tên kia là ai? Rảnh rỗi nên quản nhiều chuyện như vậy?!”

Thẩm Ý đau đến ‘A’ một tiếng, nhưng nhìn thấy bóng người kia xa xa đang đánh nhau, đáy lòng đột nhiên tự tin hơn.

Cô định đau đớn rít gào mà nói đây là bạn ngồi cùng bàn, nhưng nghĩ lại, anh đã là bạn ngồi cùng bàn cũ, nói là bạn cùng lớp lại có vẻ quan hệ không tốt.

Nghĩ nghĩ một hồi, Thẩm Ý cố gắng dùng sức mà nói: “Là anh tôi!”

Nữ sinh kia quả nhiên lộ ra vài phần nhút nhát, cúi đầu suy tư, đè nặng Thẩm Ý và Địch Miên Miên đi ra ngoài trao đổi. Kỳ Yến bên kia cũng thu thập toàn bộ đám người, đi về hướng các cô.

Nữ sinh lớn tiếng nói: “Hôm nay anh để chúng tôi đi, tôi có thể bảo đảm về sau không tới làm phiền nữa.”

Kỳ Yến như đang nghe được chuyện cười, cười nhạo một tiếng, nâng chân dẫm lên người một tên nằm trên mặt đất, nói: “Cô đánh cô gái của tôi, lại muốn chạy dễ dàng như vậy?”

Nữ sinh sửng sốt: “Cái gì cô gái? Anh không phải là anh của cô ta sao?”

Tuy rằng lý do thoái thác không giống nhau, nhưng cô ta cũng không kịp hoài nghi, nói: “Anh cũng đánh người của tôi, chúng ta huề nhau.”

“Cô nói huề liền huề?” Kỳ Yến nhìn qua dấu tay hằn trên mặt Thẩm Ý, ánh mắt lạnh chết người: “Bốn người các cô thay phiên tát nhau mười cái, nếu không thì đừng nghĩ có thể đi ra khỏi ngõ này.”

“Anh, anh đừng có quá đáng……” Nữ sinh yếu ớt nói, hôm nay cô ta mang theo nhiều người như vậy, không nghĩ tới tay không mà về, không phải người ta nói Nhất Trung đều là mọt sách sao? Người này nhìn qua cũng tuấn tú, gương mặt có phần phong độ trí thức, ai ngờ lại là tên điên đáng sợ thế này?!

Trong đó, có một người nữ sinh tiến lên một bước nói: “Đám người các anh đông như vậy, khi dễ con gái thì có gì hay?”

Kỳ Yến tức cười, chỉ cô gái tóc màu hồng: “Bắt đầu từ hai người các cô, tôi đếm tới ba.”

Cô gái tóc hồng phấn đứng phía trước thiếu kiên nhẫn, giơ tay tát người bạn một cái. Thấy Kỳ Yến cong môi nhìn chằm chằm, đành phải tiếp tục tát chín cái còn lại. Nữ sinh bị đánh cảm giác ủy khuất, tát cũng rất dùng sức. Hai nữ sinh còn lại cũng làm theo. Lúc này Kỳ Yến mới thả bọn họ đi.

Trước giờ nguyên tắc của anh là không đánh con gái, nhưng lại xem nhẹ tiểu tiên nữ, chính là chạm đến điểm mấu chốt của anh, còn quan tâm nguyên tắc làm gì nữa?

Kỳ Yến đi đến kế bên Thẩm Ý, ánh sáng ở con hẻm nhỏ không tốt lắm, nhưng dấu tay hằn đỏ trên mặt cô làm anh đau lòng cực kì. Anh nâng tay muốn chạm vào một chút, nhưng khi cách còn một centimet lại nhanh chóng rụt trở về.

Kỳ Yến một tay đút túi, một tay lấy điện thoại ra gõ: “Cậu có muốn đến bệnh viện xem thử một chút không?”

Vẻ mặt Thẩm Ý có chút ngốc, lắc lắc đầu: “Không có việc gì.” Tuy rằng cái tát vừa rồi khiến tai cô ong ong, nhưng bây giờ đã không đau nữa rồi.

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí với tôi.” Kỳ Yến cong môi, híp mắt nói: “Vừa rồi, cậu nói với bọn họ tôi là anh cậu? Vậy ——”

“Kêu một tiếng “anh” cho tôi nghe đi.” Anh biết cô không nghe thấy được, cho nên nhất thời tiện miệng nói ra, ai ngờ giây tiếp theo, Thẩm Ý đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Trong mắt cô lóe lên chút mơ hồ, nói: “Anh?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi