MUÔN HOA TRÊN GẤM


Minh Cẩm suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau đưa bé con lại nhà chị cả nhờ trông hộ, dẫn Minh Lan tới gặp Lý thị.
May mắn hiện giờ nàng ở Đông Viên, chị cả là người hiền lành, nếu ở Lục gia mà không ru rú trong nhà chăm sóc bé con còn dẫn muội muội chạy lung tung, đấy không phải việc một con dâu tốt nên làm.
Minh Cẩm thầm thấy hổ thẹn với Tiểu Phi nhưng không còn cách nào, chuyện rắc rối của Phó gia cần phải nhanh chóng giải quyết.
Nàng vốn định nhắn Lý thị đến nhà mình một chuyến, nhưng sau cuộc nói chuyện với Lục Trạm tối hôm qua, Minh Cẩm hiểu được hiện giờ nàng không phải tiểu thư nhà quan, nhờ người khác làm việc dĩ nhiên không thể cao ngạo gọi người ta đến gặp, phải tự mình tới cửa mới đúng.
Lý thị rất vui khi thấy chị em Minh Cẩm tới chơi, cặp tay hai nàng kéo vào nhà nói chuyện.
“Đúng ra ta nên tới thăm muội muội,” Lý thị cười chúc mừng Minh Cẩm mẹ tròn con vuông.
Minh Cẩm cảm tạ một hồi, hàn huyên vài câu chuyện nhà rồi mới quẹo vào vấn đề chính.
“Không biết hiện tại tỷ tỷ có kế hoạch gì chưa?” Minh Cẩm cười hỏi thăm, “Có tính mua mấy mẫu đất trong thôn hay không? Có lẽ ông nhà ta giúp được đôi điều.”
Lý thị chắc hẳn tích cóp được kha khá, nhưng đàn ông trong nhà bị nằm liệt giường, hiện tại chẳng khác nào miệng ăn núi lở.
“Trước tiên cứ như vậy thôi.” Lý thị thở dài, “Triệu gia sụp đổ, ta đang muốn tìm một công việc khác, nhưng ta lại không nỡ rời xa Tiểu Siêu.”
“Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi, có thể dành chút thời giờ giúp muội một chuyện?” Minh Cẩm nói.
“Chuyện gì?” Lý thị vội nói, “Muội muội quá khách sáo, bất kỳ chuyện gì ta có thể làm, nhất định giúp muội.”
“Có lời này của tỷ tỷ là ta yên tâm nhiều.” Minh Cẩm cười than, “Là chuyện Phó gia.”
Lý thị sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Đừng rào trước đón sau với ta, có chuyện gì mau nói thẳng!”

“Phó gia mới dọn đến kinh thành, có nhiều vấn đề không thể lo liệu,” Minh Cẩm thở dài, “Ta muốn tìm một người có thể giúp việc và biết quy củ của cao môn vọng tộc để hỗ trợ mẹ ta thu xếp hậu viện, nhưng vẫn chưa tìm được ai.

Minh Lan tới thăm kể chuyện trong nhà, ta bèn nghĩ đến tỷ tỷ nên lại đây hỏi ý tỷ tỷ.

Nếu tỷ tỷ rảnh rỗi và nguyện ý, có thể qua giúp việc cho mẹ ta được không?”
“Đây là muội đang giúp ta đấy chứ!” Lý thị vội vàng đồng ý, “Nếu quý phủ không chê, dĩ nhiên ta nguyện ý đi.”
“Đa tạ tỷ tỷ.” Minh Cẩm cúi người.
Lý thị nâng nàng dậy, trách: “Muội làm gì thế?”
“Tỷ tỷ không biết đâu, ta cũng có chút khó xử.” Minh Cẩm cười một cách bất đắc dĩ, “Tỷ biết tình trạng nhà chúng ta rồi đấy, mẹ ta trước nay không làm phu nhân nhà quan gia, hiện tại xác thật có chút khó khăn; tổ mẫu lớn tuổi, một người không thể lo liệu hết mọi việc nên rất sốt ruột.

Ta nghĩ tỷ tỷ qua đó có thể giúp mẹ ta, thuận tiện cũng giải quyết nỗi khó khăn của tổ mẫu, bà đã lớn tuổi, cũng nên hưởng phúc thanh nhàn.”
Lý thị ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nhìn sang Minh Lan mặt mày ủ rũ một cách rõ ràng, mỉm cười nói với Minh Cẩm: “Nếu muội muội tin được ta, đừng ngại nói rõ mọi chuyện, ta cũng có thể dựa theo đó mà tham mưu.”
“Mẹ ta vẫn luôn sống ở nông thôn,” Minh Cẩm nhàn nhạt kể, “Hiện giờ có chút không thích ứng với cuộc sống trong kinh thành.

Tổ mẫu muốn tìm người giúp đỡ mẹ ta, nhân tiện có thể hầu hạ cha ta.

Thế nhưng cha ta mới nhậm chức, nếu vội vã nạp thiếp thì không khỏi khiến người ngoài cảm thấy Phó gia không đủ trầm ổn.”
Nói đến mức này thì đã quá rõ, Minh Cẩm không tiếp tục kể nữa.
“Ta hiểu rồi,” Lý thị gật đầu, “Muội muội yên tâm, thật ra chỉ là chuyện nhỏ, vừa dọn tới luôn có chút không thích ứng.

Nếu có người giúp đỡ thì sẽ quen rất nhanh, cuộc sống của các phu nhân đâu thể nào khổ sở được?”
Minh Cẩm thấy Lý thị nghe hiểu ý mình, cũng cười gật đầu: “Vậy đa tạ tỷ tỷ.

Thật là tốt quá, để ta trở về viết thư cho cha mẹ nhắc đến tỷ tỷ.

Vài ngày nữa khi Minh Lan về nhà, tỷ tỷ cùng đi theo nàng nhé.”

“Theo ý muội.” Lý thị gật đầu.
Hai người dàn xếp thỏa đáng, Minh Cẩm cũng không ở lại lâu, dẫn Minh Lan trở về Đông Viên.
“Tỷ, chuyện này giải quyết được không?” Minh Lan cẩn thận hỏi.
“Đêm mai ta đi một chuyến đến kinh thành.” Minh Cẩm cười nói, “Sẽ lén đến gặp mẹ nói chuyện.

Nếu không giải quyết được thì ta chẳng còn biện pháp nào khác.”
Minh Lan nhẹ nhàng thở phào, dựa vào người Minh Cẩm nói: “Từ nhỏ muội đã thấy, bất cứ chuyện gì chỉ cần giao phó cho tỷ tỷ là có thể giải quyết.”
“Muội ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy.” Minh Cẩm giơ tay đập em gái một cái, “Ta không phải thần tiên, đâu thể nào suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, ta thường làm một số chuyện không phù hợp, tỷ như lần trước, ta không nên để muội gặp mặt hắn.”
Minh Lan im lặng một lúc rồi lí nhí: “Không biết hiện tại huynh ấy ở đâu?”
Minh Cẩm hơi hé miệng nhưng lại không tiết lộ gì, chỉ nói: “Về sau chính muội cũng phải cẩn thận hơn, chuyện của bản thân không thể qua loa cái gì cũng mặc kệ.

Hiện tại muội đã là tiểu thư nhà quan, không thể giống một đứa con gái hoang dã không màng chuyện gì.”
“Tỷ.” Minh Lan nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Muội đừng chỉ nghĩ chuyện xấu không nghĩ chuyện tốt.” Minh Cẩm vuốt tóc em gái “Nếu còn ở trong thôn, mỗi ngày muội phải làm biết bao nhiêu việc nhà? Đâu phải muội không biết, kinh tế trong nhà năm sau không bằng năm trước, còn phải dựa vào cữu cữu tiếp tế.

Hiện giờ nhà mình có thể dựa vào một mình cha để vực dậy Phó gia, còn có thể cho muội ăn ngon mặc đẹp có người hầu hạ, chẳng lẽ không tốt?”
“Tốt thì có tốt,” Minh Lan lầu bầu, “Chỉ là quá mức nghẹn uất.”
“Ai giống muội từ nhỏ cứ như vậy mà lớn,” Minh Cẩm cười, “Hãy xem...” Nàng định lôi Quân Nghiên ra làm ví dụ, nhưng lại phát hiện chọn sai người, bèn sửa miệng, “Các cô nương cao môn vọng tộc, ai có thể tùy ý làm bất cứ điều gì họ muốn như muội?”

"Làm gì có chuyện muội tùy ý làm bất cứ điều gì muội muốn?” Minh Lan lẩm bẩm.
“Những chuyện muội làm, có chuyện nào nào không phải tùy tiện?” Minh Cẩm nói, “Cũng phải trách ta, lúc trước luôn cảm thấy không có cơ hội vào kinh, vì thế dung túng cho hai đứa gây rắc rối.

Nếu lúc học quy củ quản thúc mấy đứa một chút, có lẽ không đến mức như hiện giờ.”
“Tỷ.” Minh Lan ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Muội và Minh Thụy đều cảm thấy khi sống trong thôn mới là khoảng thời gian đẹp nhất.

Trong kinh thành chướng khí mù mịt, tụi muội đều không thích, chỉ có cha và tổ mẫu thích cuộc sống ở kinh thành, vì thế đâu thể không đi theo.”
“Muội nghĩ lại xem,” Minh Cẩm cười, “Hiện tại về lại trong thôn hẳn là vẫn sống được, nhưng tương lai phải làm sao đây? Chẳng lẽ muốn con cái hai đứa phải xuống ruộng làm nông? Muội chưa từng chịu khổ như vậy, muội đành lòng để con cái sống thế hay sao?”
Tiểu Phi được đón về nhà, nằm giữa hai chị em ngủ phì phò ngon lành.
Minh Lan nhìn gương mặt ngủ say đáng yêu của Tiểu Phi, nhịn không được ghé sát vào hôn bé một cái, gật đầu nói: “Đúng là không nỡ.”
“Muội không phải không biết những người trong thôn đều phải sống như thế nào?” Minh Cẩm nói, “Gia đình chúng ta hết thảy đều nhờ tổ mẫu vất vả cả đời mới được như vậy, không nên dễ dàng phủ nhận công lao của tổ mẫu.”
“Muội biết.” Minh Lan nhẹ giọng đáp.
Hai người đang nói chuyện, Lục Phi lại giật mình cảm nhận được động tĩnh, đột nhiên mở bừng mắt làm ầm ĩ, Minh Cẩm vội bế nhóc lên nhẹ nhàng vỗ về ru ngủ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi