MUÔN HOA TRÊN GẤM


“Triệu cô nương có lẽ không biết nhiều lắm đâu.” Minh Cẩm an ủi, “Cô ả không có khả năng biết kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện, chẳng phải trước đó cô ả thường xuyên đoán sai mới xảy ra vấn đề? Không thấy được cô ả thật sự biết chi tiết.”
“Vụ này có ảnh hưởng rất lớn đến Hoài Uyên,” Lục Trạm vẫn nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Cụ thể là chuyện gì ta không thể tiết lộ, nhưng tuyệt đối là một vụ khiến hắn không bao giờ muốn nhắc tới, thậm chí vĩnh viễn không muốn nhớ đến.

Cũng khó trách hắn bị phong thư kích thích thành như vậy.”
Vì để kéo gần quan hệ với người khác mà lôi ra tâm sự thầm kín của người ta phơi bày dưới ánh mặt trời, đào lên chuyện riêng bí ẩn nhất của người ta rồi cùng đương sự thảo luận, loại hành động này quả nhiên là đặc điểm của nữ chính trong truyện xuyên sách.
Minh Cẩm rốt cuộc có chút tội nghiệp Sở Hoài Uyên, tuy không tự mình ra tay khiến Sở Hoài Uyên nếm mùi đau khổ, nhưng cho dù trước đó Sở Hoài Uyên che chở Tiểu Văn, hiện giờ y bị trừng phạt như vậy đã đủ rồi, không cần nàng động thủ.
Lục Trạm không biết lá thư kia viết gì, nhưng hậu quả chính là Sở Hoài Uyên nổi trận lôi đình muốn giết người.

Nếu dân Đông Viên muốn giết ai, không phải giống người bình thường chỉ tuyên bố như vậy rồi nghiến răng nghiến lợi một trận là cho qua.

Huống chi, Quân Nghiên đã biết bí mật chôn sâu nhất trong lòng mà Sở Hoài Uyên không muốn để ai phát hiện, với tính cách của Quân Nghiên, nào biết cô ả sẽ còn tiết lộ việc này cho ai khác nữa?
Tưởng tượng đến bí mật đã được mình ẩn nhẫn cất giấu bao nhiêu năm chợt có khả năng bị vô số người biết, Sở Hoài Uyên sắp xuất huyết não.

Y không rảnh ngồi xổm góc tường làm ra vẻ âm trầm, bật dậy như lò xo bắn lao ra khỏi nhà, hồi lâu vẫn chưa trở về.
Chuyện đến nước này, biện pháp duy nhất có thể khiến người hoàn toàn câm miệng phỏng chừng chỉ có con đường hủy thi diệt tích.
Sở Hoài Uyên biến mất suốt ba ngày, bào chế độc dược suốt cả một đêm, không màng đến giấc ngủ, trợn to đôi mắt tràn ngập tơ máu trông vô cùng khủng bố, như một trận gió xông tới tìm Lục Trạm.
Tuy y muốn động thủ nhưng tuyệt đối không có khả năng móc ra con dao phay đi băm người.

Nếu Quân Nghiên gia nhập phe đảng, bên người dĩ nhiên sẽ có không ít hộ vệ.


Không có sự hỗ trợ của Lục Trạm, một mình y dựa vào độc dược khó có thể làm được việc.
Trải qua ba ngày mà Sở Hoài Uyên vẫn không thể hồi phục, trước nay y chưa từng thấy một cô nương nào như vậy -- -- nếu hiện tại Quân Nghiên còn có thể xưng là cô nương.
Sở Hoài Uyên cảm thấy nghẹn uất khó chịu, vốn tưởng rằng huynh đệ của mình đã biết chuyện đó, cuối cùng không nhịn được bày tỏ sự bất mãn với Lục Trạm, trong lời nói tự nhiên tiết lộ những gì viết trong thư.
Không ai có thể ngờ được, bức thư khiến Sở Hoài Uyên đỏ mắt muốn đại khai sát giới hóa ra là một bức -- -- thư tỏ tình.
Đầu tiên là viết về đề tài trong quá khứ nghĩ đến rợn người thành một bài thơ trữ tình tự sự, sau đó toàn những từ như "Hiểu nỗi khổ trong lòng huynh, cảm thấy đau lòng cho sự bất lực của huynh" linh tinh gì đó khiến não Sở Hoài Uyên nhanh chóng sung huyết, cuối cùng cô ả nói với Sở Hoài Uyên rằng ả sẽ không xa cầu bất kỳ sự đáp lại nào, chính mình sẽ luôn đứng sau lưng y âm thầm bảo hộ, cho y một nơi để quay về bất cứ lúc nào.
Sở Hoài Uyên suýt chút nữa hộc máu, hai mắt đỏ bừng hét to: “Ả cho rằng ả là cái thá gì? Ông đây cần ả tội nghiệp à?” Nói xong còn giơ tay định đập bàn một cái, bị Lục Trạm lanh tay lẹ mắt chặn lại, cứu được cái bàn nhà mình một mạng.
Lục Trạm thật vô ngữ, do dự mãi vẫn không nói cho Sở Hoài Uyên biết khi Quân Nghiên tới nhà, không chỉ tiên đoán Lục Trạm mình đây sẽ chết, còn thiếu điều dịu dàng quấy rối mình.

Tuy tiết lộ việc này có khả năng làm Sở Hoài Uyên bình tĩnh một chút, nhưng Lục Trạm không muốn nhắc đến chuyện này ngay cả với huynh đệ -- Bị một ả gái lầu xanh dùng cách thức quỷ dị như vậy ve vãn, thật không phải chuyện quang vinh gì!
Lục Trạm chỉ vỗ nhẹ bả vai Sở Hoài Uyên, không nói lời nào.
Phải nói gì đây chứ? Thông cảm hay thấu hiểu? Hoặc là cùng chửi rủa với Sở Hoài Uyên?
Đối với một bức thư như vậy, một người như vậy, Lục Trạm thật sự không biết nên dùng lời nào để an ủi Sở Hoài Uyên.
Minh Cẩm nghe Lục Trạm kể xong cũng hết ý kiến.

Cô ả này trước nay đâu có dấu hiệu mê trai, sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với người Đông Viên kiểu này? Vừa nhắm vào Lục Trạm rồi lại chuyển hướng sang Sở Hoài Uyên, thế mà nàng cứ cho rằng Quân Nghiên thích quyền lực và tiền tài chứ không phải đàn ông.
Không biết Tiểu Văn thân là dưỡng nữ của Sở Hoài Uyên, nếu biết Quân Nghiên giở trò này thì sẽ có cảm tưởng gì, Minh Cẩm hằn học nghĩ.
“Vụ này e rằng có biến hóa.” Lục Trạm nói riêng với Minh Cẩm, “Hai ngày nữa có lẽ chúng ta phải ra ngoài một chuyến.”
Minh Cẩm nhướng mày thắc mắc nhìn Lục Trạm: “Chẳng lẽ Sở Hoài Uyên muốn đi báo thù, các huynh đệ còn phải theo hộ tống?”

Hiểu biết của nàng về báo thù rõ ràng chênh lệch rất nhiều so với hiểu biết của người Đông Viên.

Minh Cẩm cứ tưởng cùng lắm là Sở Hoài Uyên chạy tới phun nước độc vào Quân Nghiên, căn bản không ngờ Sở Hoài Uyên sẽ trực tiếp muốn lấy mạng cô ả.
Rốt cuộc đấy chỉ là một bức thư mà thôi, còn là một bức thư tỏ tình.
Nếu gạt qua một bên sự phẫn nộ của Sở Hoài Uyên không đề cập tới, chuyện này thật ra còn mang màu sắc lãng mạn.
Nhưng Sở Hoài Uyên hiển nhiên không rộng lượng như Minh Cẩm, càng không cười bỏ qua chuyện như vậy, y là một trong số ít dân cư Đông Viên hoàn toàn không màng đến tính mạng con người, y chỉ bảo vệ người y quan tâm.
Trước kia, y chỉ quan tâm đến cuộc sống vui vẻ của Tiểu Văn, chết sống của Minh Cẩm chỉ là thứ yếu.

Vì thế y mới có thể mặc kệ Tiểu Văn dùng đủ loại thủ đoạn đối phó Minh Cẩm, không cảm thấy con cái nhà mình có gì sai.
Mà đối với Quân Nghiên là kẻ khơi gợi ký ức đau khổ nhất của y, dĩ nhiên y sẽ không dễ dàng buông tha, mạng người trong mắt y thật sự chẳng là cái đinh gì.
“Không đến mức phải hộ tống,” Lục Trạm toét miệng cười lộ ra một hàm răng trắng, sau đó vẻ mặt âm trầm, “Nhưng nếu Sở Hoài Uyên muốn đại khai sát giới, vậy cứ theo ý hắn.”
Lục Trạm không nhắc tới tính tình thối của Sở Hoài Uyên, với sự thông tuệ của Minh Cẩm, hắn chỉ cần nói ra lời này là Minh Cẩm sẽ lập tức liên tưởng đến vụ Tiểu Văn.

Sở Hoài Uyên và Minh Cẩm thật vất vả mới hòa hoãn được quan hệ, hắn mới không cần lỡ miệng mà phá hỏng.
Minh Cẩm sửng sốt một hồi, nhìn thấy trong mắt Lục Trạm lóe lên tia sáng không rõ, đột nhiên cảm thấy không khí có chút lạnh thấu xương, không khỏi rùng mình.
“Lạnh không?” Lục Trạm vươn tay đỡ Minh Cẩm, dìu nàng vào phòng, “Nàng nên nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay mệt muốn chết rồi.”
Minh Cẩm ngoan ngoãn đi theo Lục Trạm trở vào buồng ngồi xuống, thấy anh chàng không định nói gì bèn níu lấy ống tay áo của chồng, căng thẳng nói: “Chàng...” dừng một chút, tạm thời sửa miệng, “Nhất định phải cẩn thận.”
“Không sao, cũng lâu lắm mọi người không hoạt động tay chân.” Lục Trạm lười biếng vặn lưng, cười vỗ vỗ mặt Minh Cẩm: “Phu quân của nàng không vô dụng vậy đâu, cứ yên tâm ở nhà.”
Sở Hoài Uyên bị chọc trúng tim, trước đó Lục Trạm hắn đây làm sao mà không cảm thấy cực kỳ nghẹn uất.

Từ khi nào một con nhỏ không biết trời cao đất dày có thể điều khiến hắn?
Trong quá khứ hắn thực sự không quan tâm nhiều đến sinh tử, nhưng bây giờ đã khác.

Hắn đã có vợ có con, sao có thể lãng phí sinh mệnh quý giá của mình trên chiến trường? Hắn còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, chưa nói đến việc cho Minh Cẩm và Lục Phi cuộc sống giàu đến chảy mỡ, ít nhất cũng phải áo cơm không lo.
Xem ra Đông Viên đã ẩn dật quá lâu nên mọi người quên mất bọn họ bò ra từ nơi nào, thậm chí còn dám đe dọa họ.
Lúc trước là vì mấy huynh đệ tàn tật và những cô nhi của chiến hữu mà họ mới định cư ở Đông Viên, sau đó người nhà dần dần đông lên, họ cảm thấy nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện nên không muốn gây sự, thế mà có người thật cho rằng họ bị rụt vòi.
Lần này Sở Hoài Uyên nói không sai, nếu bọn họ cứ ở thế yếu, ai biết đến lúc nào triều đình lên cơn động kinh chỉ trong nháy mắt muốn tiêu diệt họ.
Đương nhiên, triều đình cũng không rảnh đến nỗi điều đại quân đến đây để tiêu diệt mấy chục người, hưng sư động chúng như vậy thật sự không có lợi.

Huống chi, họ là dân thường tham gia quân ngũ, không phải là người quan trọng, cũng không phải là người tất yếu.
Nếu chỉ có một nhóm nhỏ thì hoàn toàn không thành vấn đề, mấy người họ đủ sức mang theo đám huynh đệ bị tàn tật nhưng vẫn còn vài phần lực công kích, ít nhất có thể toàn thân rút lui.

Nhưng nếu mang theo vợ con già trẻ lớn bé, vậy thì tự tin không lớn lắm.
Đương nhiên, họ cũng nghĩ tới chuyện dứt khoát dọn đến biên cương, họ quen thuộc địa hình, đã từng sống ở đó thời gian rất lâu, biết được ngôn ngữ hiểu rõ phong thổ.

Nếu thật sự phải dọn đi, không chừng sống ở biên cương càng thoải mái hơn.
Nơi đó tuy ngoài tầm với của triều đình nhưng dù sao cũng không an toàn, Minh Cẩm và cánh phụ nữ ở chỗ như vậy nhất định sẽ không thoải mái.

Đặc biệt là Minh Cẩm, nàng đã chịu nhiều khổ cực vì hắn, ngôi nhà nhỏ xíu của hắn không cách gì so được với Phó gia chứ khỏi cần đặt cạnh Giang gia, trong nhà còn không có người hầu, vạn sự đều do đích thân Minh Cẩm phải làm.
Lục Trạm là người thô kệch nhưng cũng không phải hoàn toàn không ý thức được những chuyện này.

Tuy Minh Cẩm chưa bao giờ than phiền nhưng hắn vẫn cảm thấy áy náy với cô vợ xinh đẹp.

Rốt cuộc, tất cả những phong thưởng hắn nhận được khi đó đều mất sạch vì tính khí bướng bỉnh của mình.

Sau đó, bởi vì hắn chưa hề nghĩ đến chuyện cưới vợ, số tiền mà hắn dành dụm thật lâu lại giao một nửa cho cha mẹ Lục cải thiện đời sống Lục gia, một nửa kia đều đổ vào Đông Viên, chính mình gần như tay trắng.
Hắn thật sự bắt đầu tiết kiệm tiền cho bản thân sau khi gặp được Minh Cẩm.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn không giao tiền công lần đó cho cha mẹ mà giữ lại cho mình.
Cũng chính là lần đó, hắn đột nhiên nổi lên ước muốn cưới vợ.
Cũng may hắn đã động tâm tư này, để sau này khi vội vàng kết hôn cũng không đến nỗi như trứng chọi đá.
Minh Cẩm là cô gái có thể tự tìm niềm vui, tính tình lại thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không ham muốn cuộc sống cẩm y ngọc thực.

Nhưng sống chung với nàng một thời gian đủ để Lục Trạm hiểu được, cô vợ nhà mình hy vọng có được một cuộc sống hạnh phúc, mỗi ngày bình yên vui vẻ.
Nếu đưa nàng đến biên cương, bình yên vui vẻ là một giấc mộng xa xôi không thể với tới.

Nơi đó không chỉ có thổ phỉ sơn tặc thường xuyên quấy rối, còn có những kẻ dị tộc đúng hạn tống tiền; hơn nữa, vì đó là chỗ không ai quản lí nên gần như là nơi tụ tập của đám ác nhân, căn bản không phải là vùng đất an cư cho gia đình bình thường.
Tưởng tượng đến tương lai Minh Cẩm có khả năng sẽ cảm thấy hối hận đi theo hắn, hoặc bởi vì chuyện này mà có oán giận với mình, Lục Trạm cảm thấy trong lòng đau xót không sao kể xiết, giống như bị một bó lớn rơm khô nhét thẳng vào ngực, khó chịu ngứa ngáy vô cùng.
Hiện tại vấn đề xem như giải quyết, chờ người khác tới đánh chi bằng chủ động xuất kích.

Cũng làm cho những kẻ nhàn rỗi quá mức nên gây chuyện biết được, người Đông Viên không muốn dính dáng vào những tranh đấu chó má trên triều, nhưng nếu ai muốn kéo họ xuống nước, vậy Triệu Quân Nghiên chính là kết cục của bọn chúng.
Minh Cẩm nhìn thần sắc Lục Trạm thay đổi liên tục, cũng không nóng vội, rót chén nước nhét vào tay chàng, nhìn chàng tùy ý uống cạn rồi rót cho chính mình một chén.
Lục Trạm lấy lại tinh thần, mỉm cười dịu dàng với Minh Cẩm: “Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Vâng.” Minh Cẩm gật đầu, tuy rằng không quá nắm chắc về tương lai, nhưng có một người đàn ông nguyện ý chống một mảnh trời cho mình, âu cũng là may mắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi