MUÔN HOA TRÊN GẤM


Trước sự thất vọng của mọi người, cổng nhà Triệu gia luôn đóng chặt, lão phu nhân và cháu ngoại chưa từng ra khỏi nhà, thỉnh thoảng chỉ có các bà tử ra vào đều rất kín tiếng.

Mặc kệ hỏi bóng hỏi gió thế nào, mọi người vẫn không có tin tức chuẩn xác rốt cuộc có phải chỉ ba người Triệu gia tới ở hay không, chứ đừng nói tin tức gì khác.
Tuy nhiệt tình hóng hớt của quần chúng tăng vọt nhưng không có cơ hội phát huy nguyên vẹn, qua mấy tháng mọi người dần dần tiếp nhận Triệu gia là cái dạng này, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu buôn chuyện tiếp theo.
Thôn quê rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, như thể Triệu gia vốn ở trong thôn vậy thôi.
Chỉ chớp mắt một năm trôi qua, lại đến cuối xuân đầu hạ.
Mấy ngày nay Tề thị hơi bực bội, không riêng gì Giang Du vẫn ở trong nhà ăn không uống không, Lục gia cũng chẳng có tin tức gì sau khi Lục Trạm một đi không trở lại; đến mùa thu Minh Cẩm sẽ mười bảy, nếu không lấy chồng thật sự hơi muộn.
“Minh Cẩm sắp mười bảy.” Tề thị than thở với ông Phó.
Ông Phó thong thả xem tin tức đến từ kinh thành, mãi đến khi sắc mặt Tề thị trở nên khó coi mới hơi mỉm cười, “Tôi không nghĩ đó là chuyện xấu.

Tôi thấy Minh Cẩm vẫn còn là đứa trẻ.”
“Bé con nhà họ Lưu đã có thể xuống đất tập đi!” Tề thị bực bội, quay đầu không thèm nhìn ông Phó.
“Trong kinh thành hình như có chút náo động,” Ông Phó bỗng thốt lên, “Bà nói xem thằng nhỏ Lục gia có thể tham dự hay không?”
“Chẳng lẽ hắn muốn hồi hôn bám lên cành cao?” Tề thị cảnh giác, đôi mắt trợn to.
“Bà nghĩ bậy bạ gì đó.” Ông Phó dở khóc dở cười.


Chuyện triều đình thật đúng không cách gì nói với Tề thị, tất cả những gì bà biết về Hoàng đế và triều thần đều xem từ hát kịch mà ra, dĩ nhiên không thể trông cậy vào hiểu biết chính trị của bà.
“Tôi chỉ quan tâm đến chuyện hôn nhân của con gái.” Tề thị nói, “Kinh thành có náo động cũng không ảnh hưởng đến nhà chúng ta.”
Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, phu thê nhiều năm rất ăn ý gạt vấn đề này sang một bên không nhắc đến nữa, bình yên hưởng thụ thời gian yên lặng sau giờ Ngọ.
Khi bữa cơm chiều kết thúc, bà cụ Phó bỗng tuyên bố: “Ngày mai ta dẫn Minh Cẩm Minh Lan đi chùa Thanh Phong dâng hương tạ thần.

Hãy cho thằng nhỏ Giang cùng đi.” Dứt lời bèn đứng dậy rời bàn, hoàn toàn không màng những lời này đã khuấy động bao lớn.
Bà cụ Phó bao nhiêu năm không ra cửa một bước đột nhiên muốn đi dâng hương tạ thần? Hoàn toàn không hợp lẽ thường! Bà cụ luôn tiết kiệm, không chỉ yêu cầu nghiêm khắc với người nhà, ngay cả với bản thân càng nghiêm khắc hơn, thậm chí vì không ra khỏi cửa nên y phục không cần may mới, huống chi ngần ấy năm chưa từng nghe nói bà cụ tin Phật, tại sao bỗng nhiên muốn đi dâng hương tạ thần có thể nói quá xa xỉ?
Nghi vấn này vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu Minh Cẩm, mãi đến sáng sớm hôm sau ra cửa một đường đi tới chùa Thanh Phong, nàng vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Không phải ngày lễ lớn nên chùa Thanh Phong khá vắng vẻ, tăng nhân rất nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy người Phó gia ăn mặc không sang trọng, ra tay cũng không hào phóng bèn tản đi, chỉ để lại vài người dẫn đường.

Bà cụ Phó đã bái Phật xong cũng không vội trở về, ngược lại đưa một đám cháu ra sau chùa tản bộ.
“Thật lâu ta không tới lại nơi này.” Bà cụ Phó thở dài, chỉ vào hàng cây cao lớn ven đường, “Năm xưa khi ta tới đây, những cây này mới to bằng cánh tay.”
Chùa Thanh Phong xây giữa sườn núi, từ nơi này nhìn ra thấy hoa nở rực rỡ khắp núi đồi, điểm xuyết một rừng lá xanh bao la.


Tuy không tỉ mỉ cắt tỉa trau chuốt nhưng lại có vẻ đẹp thiên nhiên độc đáo.
“Trời không còn sớm, có phải chúng ta nên về không ạ?” Minh Cẩm cẩn thận nhắc.
Phó gia không có xe ngựa, đoàn người đi bộ lên núi, một đường cũng mất hơn nửa canh giờ, lúc này tuy trời chưa tối nhưng đi bộ về tới chân núi cũng đã hoàng hôn, nếu muộn nữa thì không an toàn cho các nữ quyến.
Bà cụ Phó nhìn thoáng qua sắc trời, mày hơi nhíu, thấp giọng bảo, “Đợi lát nữa.”
Minh Cẩm rất muốn hỏi rốt cuộc đang đợi ai, nhưng biết bà cụ Phó xưa nay làm việc không thích giải thích, đành phải từ bỏ.
Minh Lan ở trước mặt bà cụ Phó luôn ngoan ngoãn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cúi đầu uống trà, hoàn toàn hoá trang thành đứa bé ngoan, chỉ thỉnh thoảng lợi dụng bà nội phân tâm bèn nghịch ngợm nháy mắt với Minh Cẩm, hoặc chun mũi với Giang Du, tự tìm niềm vui.
Đoàn người chậm rãi thả bộ tới trước ngôi đình đá, phát hiện bên trong đã có một đám người đang thảo luận hăng say.
Ngồi xa nhất trong đình là một lão tăng mặt mày hiền từ, ngồi đối diện là một người đàn ông trung niên, bên trái là một thanh niên, phía sau còn một thiếu niên đứng cúi đầu.
Bọn họ tựa hồ đang tranh luận, vẻ mặt nghiêm túc, thấy đoàn người Phó gia tới gần cũng không để ý, chỉ lo nói chuyện của mình.
Bà cụ định dẫn bọn nhỏ né tránh, Giang Du lại tò mò nhìn sang.
“Vạn vật đều có nhân quả, gió từ động trống mà ra, mây tụ thành mưa, tất cả là nhân quả.” Lão tăng nói: “Tích đức làm việc thiện, đây là gieo nhân lành để cho đời sau, chỉ chờ thu hoạch quả tốt.”
“Xuân hạ thu đông, nhật nguyệt luân hồi, ai là nhân, ai là quả?” Thanh niên mở miệng hỏi, giọng điệu có vẻ háo hức.
“Nhật nguyệt luân hồi, nhân quả nghịch chuyển.” Lão tăng vuốt chòm râu, dường như đang cân nhắc gì đó, nhất thời chưa giải thích.
Giọng nói người thanh niên mang theo một tia không cam lòng, “Mặt trời lặn thì mặt trăng lên, chẳng phải luôn thay đổi?”

“Hãy nhìn thi nhân,” Người trung niên nghiêm mặt nhìn thanh niên trẻ tuổi, “Vì gánh vác, vì chí hướng, vì bảo tồn, vì sự thiện ác của nền quân chính mà làm thơ thuật lại ý chí của mình, cho nên cứ kiên trì như vậy sẽ không bị gục ngã.”
Thanh niên giật mình, chắp tay cảm tạ.
“Tại sao đang thảo luận Thiền mà lại lôi ra Kinh Thi.” Giang Du lầu bầu, “Không phải chệch hướng rồi à?”
Giọng hắn hơi lớn khiến người trong đình nghe được, quay lại nhìn hắn.
Minh Cẩm nhanh mắt bắt được một cảm xúc khó hiểu thoáng qua trong mắt người đàn ông trung niên, nhưng ngay lập tức quay sang nói gì đó với người thanh niên bên cạnh.

"Tiểu huynh đệ cũng hiểu vấn đề này?" Thanh niên đứng dậy đi đến trước mặt Giang Du, tựa hồ không phải vì bị quấy rầy mà không vui.
"Không hiểu," Giang Du không khiêm tốn cũng không hống hách đáp, “Tuy nhiên nghe khá thú vị.”
“Tiểu huynh đệ dường như có ngộ tính đối với kinh Phật, chi bằng vào đây cùng chúng ta bàn luận vài câu?” Thanh niên cười mời Giang Du nhập bọn.
Giang Du có vài phần lo lắng vài phần tò mò, xin phép bà cụ Phó một tiếng rồi đi vô.
Người thanh niên mời hắn ngồi bên cạnh, rót cho hắn chén trà.

Những người kia chuyển sang đề tài mới, lần này thật sự bắt đầu tham luận về thiền, không hề nói những câu ám chỉ.
Tuy Giang Du mặc áo vải thô nhưng lại có tư thái điềm đạm, nụ cười xán lạn, ngồi giữa những người đó nhìn không có vẻ lạc điệu chút nào, ngược lại giống như trời sinh chính là như thế.
Minh Lan không khỏi nhìn hắn vài lần, trong mắt hình như có một tia buồn bã.
Bà cụ Phó giả vờ không để ý, suy nghĩ một chút rồi nói với Minh Cẩm: “Gió núi thổi khiến xương đau chân run, chi bằng trở về chùa ngồi một lát.”
Minh Cẩm gật đầu, ngăn cản Minh Lan muốn đi vào đình, “Để ta đi nói.”
Những người này không biết lai lịch, chùa Thanh Phong cũng không phải danh lam thắng cảnh, đột nhiên xuất hiện một đám học giả tham luận về thiền, trong lời nói lại giống như có ý ưu tư chế nhạo, tổng hợp những điều trên khiến Minh Cẩm có cảm giác kỳ quái, không dám để Minh Lan tùy tiện đi vào.

Minh Lan có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đứng bồi bên cạnh bà nội.
Minh Cẩm đi đến trước đình, khom người hành lễ với mọi người, Giang Du đứng lên ngay.
“Lão thái thái mệt mỏi, muốn về chùa nghỉ ngơi.

Lát nữa bên này kết thúc, ngươi vào trong chùa tìm chúng ta.” Minh Cẩm thi lễ xin lỗi quấy rầy với mọi người, quay lại bảo Giang Du.
Giang Du vội nói, “Là tôi tiêu phí thời gian, nếu lão thái thái mệt mỏi, chúng ta cùng nhau trở về.”
“Không cần,” Minh Cẩm lắc đầu, “Chốc lát nếu phải đi sẽ đến tìm ngươi.” Dứt lời bèn xoay người đi về, cùng Minh Lan mỗi người một bên đỡ bà cụ Phó trở lại chùa miếu.
Chùa Thanh Phong xây một khu nhà nghỉ chuyên dành cho nữ quyến, rộng rãi thoải mái, có trà bánh chay, nhưng không phải bất cứ người nào cũng có thể tiến vào.

Một chú tiểu đứng trước cửa, cười với mọi người lộ ra hai cái răng sún, bà cụ Phó móc ra một thỏi bạc bỏ vào mâm, chú tiểu lập tức mở cửa mời đoàn người vào.
Chẳng biết có phải mình bị ảo giác hay không, Minh Cẩm cảm thấy bà cụ Phó vừa bước vào gian phòng dường như lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng vội ngẩng đầu quan sát.
Người trong phòng không nhiều lắm, chỉ có một lão phu nhân và một thiếu nữ nhỏ nhắn mảnh khảnh bên cạnh, xung quanh hai người họ có hai bà tử và ba bốn nha hoàn đứng hầu, thấy có người tiến vào cũng ngẩn ra.
Một bà tử ăn mặc có thể diện khẽ cau mày, muốn đi qua bên này nhưng lại bị lão phu nhân giơ tay ngăn lại.
Bà cụ Phó mắt nhìn thẳng, trực tiếp ngồi xuống một bên, kêu Minh Cẩm và Minh Lan ngồi bên người, không động vào bàn trà bánh.
“Là...!Lý muội muội?” Lão phu nhân kia liếc nhìn bà cụ Phó vài lần, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lúc này bà cụ Phó mới ngẩng đầu nheo mắt nhìn kỹ, hồi lâu mới vui mừng thốt lên: “Hóa ra là Triệu tẩu tử.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi