MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI

Lạnh băng lan tràn khắp tim, đau nhức bủa vây tất cả thần kinh, Thẩm Thanh Huyền rõ ràng ngay cả sức để thở cũng không có, nhưng đại não lại tỉnh táo đến lạ.

Y không rõ nữa, sao y lại có thể quên kẻ này? Kẻ đã đẩy y vào tuyệt cảnh khi còn bé.

Trái tim bị đâm xuyên, người thường sẽ chết ngay lập tức, nhưng tu sĩ thì không, hơn nữa tu sĩ không sống dựa vào trái tim như Thẩm Thanh Huyền lại càng không dễ chết, song nguyên khí vẫn tổn thương nặng nề, không thể động đậy.

Một luồng tanh ngọt dâng lên, khóe miệng Thẩm Thanh Huyền tràn ra máu đỏ tươi, y nhìn chòng chọc người trước mắt, bật ra tên gã: “Xa Ngọc Trạch.”

Nam nhân sắc mặt tái nhợt cong môi, châm chọc: “Chẳng lẽ không nên gọi một tiếng sư huynh sao?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đừng vũ nhục hai chữ sư huynh!”

Xa Ngọc Trạch cười lạnh: “Không cần kéo dài thời gian, tiểu tử đồng hành cùng ngươi không cứu được ngươi đâu.”

Lời này nhắc nhở Thẩm Thanh Huyền, quả thật không thể kéo dài thời gian, không thể để Cố Kiến Thâm nhìn thấy. Xa Ngọc Trạch phát điên, nếu Cố Kiến Thâm tới ngăn cản sợ là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Thẩm Thanh Huyền chịu đựng đau nhức cố ý đứng dậy, vờ như định phản kháng, y muốn chọc giận Xa Ngọc Trạch, quả nhiên, Xa Ngọc Trạch rút mạnh trường kiếm, khiến Thẩm Thanh Huyền không còn chút sức lực.

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền càng tràn ra nhiều máu tươi, thần thức bắt đầu mơ hồ, nhưng cùng với mơ hồ lại có gì đó kỳ quái dâng lên.

Phải chăng năm đó Xa Ngọc Trạch cũng đánh lén như vậy, đâm xuyên qua tim y, đẩy y vào cửu tử nhất sinh? Nếu thật sự xảy ra, vì sao y không hề nhớ được gì.

Tuy nói quá khứ đã trôi qua rất lâu, nhưng ký ức quan trọng như thế sao có thể nói quên liền quên? Nếu năm đó Xa Ngọc Trạch không có cơ hội thương tổn y, vậy tại sao trong ảo cảnh lại xảy ra chuyện này?

Cố Kiến Thâm tuyệt đối không biết Xa Ngọc Trạch, nhưng người này lại xuất hiện, chứng tỏ có liên quan tới y …

Thẩm Thanh Huyền không suy xét được nhiều, trái tim bị đâm thủng không còn chút máu trở nên đau nhức, khiến y triệt để mất đi ý thức.

Trong lòng y vẫn ngóng trông, hy vọng Cố Kiến Thâm không quay đầu lại, không nhìn thấy y.

Y mong Cố Kiến Thâm có thể bình an quay về Vạn Pháp tông, nghìn vạn lần đừng cuốn vào nguy hiểm.

Nhưng nhất định không có khả năng, vì khoảnh khắc Thẩm Thanh Huyền trúng kiếm, Cố Kiến Thâm lập tức ngẩng đầu nhìn … thấy mũi kiếm đâm xuyên qua lưng y, nhìn vết máu nhuộm đỏ y sam, cũng nhìn thấy thân thể y dần gục ngã.

Sợ hãi cực lớn chiếm đầy khoang ngực, giờ khắc này cả hắn cũng cảm thấy trái tim mình đau đớn như bị đâm thủng!

Cố Kiến Thâm gần như đánh mất năng lực suy xét, lập tức nhảy phốc lên đuổi theo!

Thẩm Thanh Huyền không biết mình đã hôn mê bao lâu, y nhớ lại chuyện trước đây. Khi đó y vừa bắt đầu tu hành đã bộc lộ thiên phú kinh người, sư phụ vốn thương y, sủng y, thấy y thiên tư trác tuyệt lại càng yêu thích, thường xuyên dẫn theo bên cạnh tự mình chỉ dạy.

Khi đó Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ là tiểu đồng tóc chỏm, nào có biết trời cao đất rộng là gì?

Tuy y là cô nhi, nhưng hưởng hết tình thương của cha từ sư phụ, khó tránh khỏi kiêu căng phách lối.

Bình thường tu hành đối với y cực kỳ đơn giản, vượt bậc hơn cả thành quả mà các sư huynh phải khổ cực đêm ngày mới đạt được.

Vì rất đơn giản, cho nên không thèm xem trọng, ngày càng ham chơi bại hoại.

Nhưng dù không làm việc đàng hoàng, y vẫn tu hành hiệu quả hơn các sư huynh.

Thẩm Thanh Huyền nhỏ tuổi, nào biết cách giấu dốt? Thỉnh thoảng hăng hái muốn giành sự yêu thích của sư phụ, y chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi học hết pháp thuật mà các sư huynh phải nghiên cứu mấy năm.

Thiên tư cỡ đó sao có thể không khiến người ghen tị, các sư huynh lớn tuổi còn đỡ, chỉ có Xa Ngọc Trạch lớn hơn y tám – chín tuổi là không thể nhẫn nổi.

Lúc đó gã cũng chỉ mới mười sáu – mười bảy tuổi, là độ tuổi xúc động nhất.

Gã vốn là tiểu đồ đệ được sủng ái nhất, cũng có thiên tư tốt nhất, luôn giành hết khen ngợi và sủng ái, thế mà hôm nay lại chẳng còn nữa.

Gã không cam lòng, hận không thể đẩy Thẩm Thanh Huyền vào chỗ chết.

Khi đó Thẩm Thanh Huyền thích Xa Ngọc Trạch lắm, so với các sư huynh cách nhau mấy trăm tuổi, thập bát sư huynh chỉ hơn tám chín tuổi có thể được xem là bạn cùng lứa với y.

Xa Ngọc Trạch lợi dụng Thẩm Thanh Huyền thân thiết với gã, nhốt y vào “giếng cạn”.

Trên thực tế sao có thể là giếng cạn? Một cái giếng cạn sao có khả năng giam cầm Thẩm Thanh Huyền?

Xa Ngọc Trạch phát rồ, đẩy đứa trẻ non nớt vào ác ngục chỉ có kẻ cực ác mới phải bị giam giữ!

Ở trong đó hoàn toàn không thể dùng pháp thuật, linh khí sẽ bị hấp thu rất nhanh, chờ linh khí cạn kiệt sẽ hút sinh mệnh lực.

May mà Thẩm Thanh Huyền là thân thể vạn linh hiếm thấy, nếu không vừa bị ném vào đã chết ngay rồi.

Song mặc dù còn sống, y cũng chịu thương tổn rất lớn, phong chủ Thượng Tín vất vả điều dưỡng giúp y thật lâu mới cứu sống được.

Xa Ngọc Trạch hãm hại đồng môn phạm vào trọng tội, phong chủ Thượng Tín lập tức phế tu vi, trục xuất gã khỏi sư môn!

Nào ngờ gã không biết hối cải, ngược lại oán niệm càng sâu, hoàn toàn hận Thẩm Thanh Huyền thấu xương.

Vì báo thù gã đi vào tà đạo, dùng thọ mệnh đổi lấy tu vi, chỉ vì muốn kéo Thẩm Thanh Huyền chết chung!

Khi Thẩm Thanh Huyền mở mắt ra, phát hiện chung quanh là một mảnh tối đen.

U ám đến độ đưa tay không thấy năm ngón, cố gắng mở to mắt cũng không nhìn thấy gì ngoại trừ đen.

Ngay sau đó, ẩm ướt như độc xà len vào lỗ chân lông, sợ hãi lan tràn sâu trong đáy lòng, hệt như ao đầm lầy lội kéo y rơi vào.

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền còn có thể bình tĩnh … nhưng nếu thật là Thẩm Thanh Huyền mười bốn – mười lăm tuổi, khi đối mặt tình cảnh này, sao còn có khả năng giữ được tỉnh táo?

Sợ là Xa Ngọc Trạch chưa kịp làm gì, y đã tự bức điên mình rồi.

Qua không bao lâu, giọng nói âm lãnh của Xa Ngọc Trạch vang lên: “Có bản lĩnh, trưởng thành rồi không sợ tối nữa.”

Thẩm Thanh Huyền vẫn giữ vững bình tĩnh, cố gắng nhận biết nơi giọng nói Xa Ngọc Trạch phát ra.

Xa Ngọc Trạch lại bảo: “Yên tâm, tạm thời ngươi không chết được.” Nói xong, gã âm trầm tiếp lời, “Sao ta có thể để ngươi chết dễ như vậy? Ngươi đoạt hết mọi thứ của ta, hủy hoại ta … Ta nhất định phải cho ngươi nếm trải tư vị giống ta, ta muốn khiến ngươi thống khổ tuyệt vọng, muốn ngươi kéo dài hơn tàn như con chuột trong cống ngầm!”

Gã điên rồi, thời khắc không tiếc sinh mệnh đổi lấy sức mạnh, gã đã điên rồi.

Gã muốn đồng vu quy tận với Thẩm Thanh Huyền, gã muốn để y nếm trải thống khổ giống gã, muốn tra tấn y, lăng nhục y, muốn giẫm đạp y từ cao cao tại thượng xuống bùn lầy!

So với đau đớn trên thể xác, tra tấn về tinh thần còn khủng khiếp hơn.

Dù là Thẩm Thanh Huyền hiện giờ, để y đứng trong nơi âm u ẩm ướt không hề có chút ánh sáng này trong thời gian dài, y cũng không chống đỡ nổi.

Tu vi càng cao, tâm ma càng lớn, nếu không phải đây chỉ là ảo cảnh, sợ là giờ phút này y đã bị tâm ma quấn thân, khó tìm lối thoát.

Gần kề bên bờ tử vong, Thẩm Thanh Huyền lại chỉ biết bất lực …

Y sẽ không chết thật, trong hiện thực cũng sẽ không bị thương, nhưng lại tạo thành nỗi đau sâu sắc cho Cố Kiến Thâm.

Y tới để cởi bỏ khúc mắc cho hắn, chết như vậy chẳng khác nào lại tạo gút thắt.

Thẩm Thanh Huyền chờ đợi tử vong … chờ đợi ảo cảnh kết thúc …

Một tia sáng chiếu từ xa tới, Thẩm Thanh Huyền híp mắt nhìn sang, bắt gặp đôi ngươi đỏ tươi mà mình mong nhớ đêm ngày.

Ngay sau đó, trái tim tê liệt truyền tới đau đớn kinh người.

Đôi mắt đỏ vốn nên đại biểu cho ánh sáng giờ đây ngập tràn tuyệt vọng và bi ai cùng cực, như thể giây tiếp theo sẽ có huyết lệ đỏ tươi tràn ra từ hốc mắt.

Đừng đau lòng … Thẩm Thanh Huyền muốn thốt lên, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào …

Trước khi ý thức biến mất, y nghe thấy Cố Kiến Thâm dùng giọng nói thật khẽ, thật dịu dàng, nhưng lại đau tới mức tưởng như sắp tan vỡ: “Đừng rời xa ta.”

Cố Kiến Thâm không thể ngờ nổi mình đang chứng kiến cảnh gì.

Trong gian phòng u tối, nam nhân điên loạn, còn có Thẩm Thanh Huyền bị ngược đãi khắp người chằng chịt vết thương.

Bạch y sạch sẽ nhuộm đầy máu, y phục ướt sũng dính toàn là máu! Khuôn mặt y tái nhợt, ngay cả cánh môi đã gần như trong suốt, con ngươi xinh đẹp của y chẳng còn tia sáng nữa, hệt như đóa hoa héo tàn mất đi hết mọi sự sống.

Hắn đã gấp rút đuổi theo, hắn đã chạy rất nhanh, rất nhanh rồi …

Nhưng hắn vẫn chậm.

Thẩm Thanh Huyền sợ tối, lại bị lăng nhục tới mức đó trong không gian đưa tay không thấy năm ngón.

Cố Kiến Thâm không thể ngờ nổi, Thẩm Thanh Huyền lại chịu tra tấn tàn khốc bậc này.

Thân thể, tinh thần, đủ để khiến người chịu mọi đau khổ!

Hàng loạt cảm xúc bất an, hối hận, sợ hãi, phẫn nộ, … không đếm xuể bắt đầu vận động trong máu, Cố Kiến Thâm bạo phát sức mạnh vượt sức tưởng tượng.

Hắn giết Xa Ngọc Trạch, đâm thủng tim gã, chém bay đầu gã, làm thân thể gã nổ tung thành thịt nát.

Nhưng mà … có ích gì?

Còn có lợi ích gì?

Thẩm Thanh Huyền chết rồi …

Thẩm Thanh Huyền của hắn chết rồi …

Giữa tuyệt vọng và thống khổ, trong u tối và sợ hãi, chìm trong cô tịch và âm lãnh mà chết.

Cố Kiến Thâm ôm thiếu niên nằm trong vũng máu, cẩn trọng nâng niu đặt môi lên trán y.

“Em tỉnh đi … xin em đó. Đừng rời xa ta, xin em …”

Không ai đáp lại hắn, không ai cười với hắn, không còn ai dùng đôi mắt ấm áp mà nhìn hắn nữa.

Máu đã thôi chảy … thân thể mềm mại dần cứng ngắc …

Người mà hắn yêu sâu đậm, đã rời đi trong ngực hắn rồi.

Bi thống không cách nào hình dung ngập tràn trong máu, tuyệt vọng cùng cực hóa thành nghìn vạn đao kiếm, đâm cho hắn thương tích đầy mình.

Cố Kiến Thâm dùng sức ôm y, hôn lên đôi mắt nhắm chặt, hôn lên hai gò má tái nhợt, hôn lên bờ môi lạnh băng của y …

Một giọt lệ đỏ tươi như máu chảy xuống từ khóe mắt.

Nó nhỏ lên cơ thể Thẩm Thanh Huyền, cuốn lấy máu y, dường như muốn níu kéo y lại.

Cố Kiến Thâm khóc, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn rơi lệ.

Đôi mắt đỏ, giọt lệ đỏ, rơi trên da thịt trắng nõn trông mà đau lòng.

Trong ngực hắn chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và thống khổ, tất cả thần kinh huyết mạch đều đang thét gào không cam lòng.

Tại sao muốn cướp y đi, tại sao phải đánh mất y, tại sao … ngay cả tình cảm chân thành duy nhất này mà hắn cũng không giữ được.

Trong lúc tuyệt vọng cùng cực, kỳ tích bỗng xảy ra.

Nước mắt của hắn ban sự sống cho Thẩm Thanh Huyền.

Cố Kiến Thâm rất nhanh đã nhận ra …

Huyết lệ chảy từ mắt hắn thần kỳ chữa lành vết thương trên người Thẩm Thanh Huyền …

Hắn ngẩn ngơ, ngay sau đó vui mừng khôn xiết đổ xô vào ngực, hắn không chút do dự cắt cổ tay, dòng máu nóng hổi tuôn trào, hắn đặt sát bên miệng Thẩm Thanh Huyền, cố gắng để y nuốt xuống.

Thiếu niên vốn đã không còn hơi thở dần dần có sự sống.

Miệng vết thương khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy, hai gò má trắng bệch của y dường như cũng có thêm huyết sắc …

Cố Kiến Thâm không rõ nguyên nhân do đâu, nhưng hắn biết máu của mình có thể cứu Thẩm Thanh Huyền.

Hắn có thể kéo y về, hắn có thể kéo y về từ quỷ môn quan!

Y không rời xa hắn, y vẫn còn đợi hắn, chờ hắn nắm tay y, chờ hắn đón y về!

Thật tốt quá!

Sau bi thương cùng cực là vui mừng khôn xiết, người chưa từng trải qua tâm trạng xoay chuyển đột ngột không cách nào có thể hiểu được.

Cố Kiến Thâm mặc kệ máu tươi của mình ồ ạt chảy ra, hắn không ngại dùng mạng mình đổi lấy sự sống cho y.

Nếu như có thể khiến y mở mắt, chỉ cần để y lại nhìn hắn một lần, chỉ cần có thể nghe một câu y nói với mình, hắn đã thấy mỹ mãn lắm rồi.

Xin em hãy sống, nếu có thể lựa chọn, hắn cam tâm tình nguyện dùng mạng mình kéo dài cho sinh mệnh y.

Vì suy cho cùng nếu không có Thẩm Thanh Huyền, hắn sống tiếp cũng chỉ còn lại thống khổ.

Cuối cùng … hắn không kịp nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại …

Cố Kiến Thâm cũng rơi vào hôn mê …

Giữa vũng máu đen kịt âm lãnh, hai thiếu niên nằm cùng nhau, tựa như đóa hoa tươi non nở rộ trong biển máu.

Bọn họ nắm tay nhau, ôm hy vọng bù đắp tuyệt vọng, tìm ấm áp bao phủ cô tịch, viết tiếp sinh mệnh thay cho tử vong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi