MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI

Sao trên đời lại có đôi mắt đẹp tới nhường ấy.

Không thể hình dung đẹp ra sao, khó thể nói rõ hợp ý cỡ nào, như thể y sống hơn hai mươi năm chỉ để gặp hắn vào thời khắc này.

Nghe có vẻ cưỡng từ đoạt lý, không phải Thẩm Thanh Huyền thực lòng nghĩ thế, nhưng câu nói ấy cứ bồi hồi trong đầu, không sai một chữ, không chút giả dối.

“Hoa Nhi.” Phong chủ Thượng Tín gọi y.

Thẩm Thanh Huyền lập tức hoàn hồn, chớp chớp mắt nhìn về phía sư phụ mình.

Phong chủ Thượng Tín rất muốn xỉa tay vào trán y, nhưng đang ở phong khác, giáo huấn trẻ con phải về nhà dạy từ từ.

Lão nhắc: “Lễ nghi đâu!”

Vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm người ta, hành lễ vấn an cũng không biết, xem coi quay về lão có xử lý y không!

Thẩm Thanh Huyền vội vàng hành lễ, giọng nói trong trẻo: “Chào Phong chủ Thượng Đức!”

Phong chủ Thượng Đức vốn thích y lắm, thấy y tới liền mặt mày hớn hở, làm gì còn so đo y hành lễ chậm.

Ông nói: “Kết đan rồi sao? Thật giỏi! Đến đây, sư huynh cho ngươi đồ tốt.”

Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, lập tức nhích qua, sư phụ trừng y một cái, y lại rụt về.

Phong chủ Thượng Đức nói: “Đừng sợ lão, đến chỗ sư huynh này.”

Thẩm Thanh Huyền không dám nhúc nhích, y muốn đồ tốt của phong chủ Thượng Đức, nhưng không thể chọc sư phụ nhà mình, hiện giờ sư phụ không làm gì, nhưng về Thượng Tín phong rồi y nhất định sẽ thảm tới mức không có bè bạn.

Phong chủ Thượng Tín nhìn bộ dạng nghịch ngợm kia của y, trầm giọng: “Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối.”

Tuy nghe có vẻ đang giận điên người, nhưng lại mang ý tốt, Thẩm Thanh Huyền nhất thời vui mừng ra mặt.

Phong chủ Thượng Tín thở dài, luôn thấy thằng bé này càng lớn càng mọc lệch, muốn bẻ lại cho ngay cũng là chuyện đau đầu.

Phong chủ Thượng Đức cho y một túi càn khôn vàng rực: “Mang về chơi đi, nếu sư thúc Thượng Tín dám ném của ngươi, ngươi cứ tới tìm ta, cùng lắm thì tới Thượng Đức phong chúng ta, ta nhất định tốt với ngươi hơn lão!”

Nửa vế sau đã trở thành câu cửa miệng Phong chủ Thượng Đức, mỗi lần gặp là nói một lần, từ kinh hách ban đầu thì hiện giờ Thẩm Thanh Huyền đã có thể bình thản ung dung.

Y biết Phong chủ Thượng Đức hiền lành nên cũng nói đùa với ông: “Hiện tại phong chủ có ái đồ, sao còn cần ta nữa?”

Danh Cố Kiến Thâm, đừng nói Vạn Pháp tông, ngay cả người bên ngoài cũng có thể nghe tiếng.

Phong chủ Thượng Đức rõ ràng rất thích tiểu đồ đệ này, mặt mày ông cong lên, nói: “Nào, giới thiệu cho các ngươi, đây là sư điệt Cố Kiến Thâm.”

Khóe mắt Thẩm Thanh Huyền luôn hướng về nam tử áo đỏ, vừa nghe tên hắn liền ngây ngẩn cả người.

Phong chủ Thượng Đức nói với Cố Kiến Thâm: “Đây là sư thúc ngươi, Thẩm Thanh Huyền. Mặc dù bằng tuổi với ngươi nhưng bối phận khác biệt, ngươi phải tuân theo quy củ.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười với Thẩm Thanh Huyền, nhẹ giọng: “Bái kiến Liên Hoa sư thúc.”

Tiếng nói khẽ khàng lại có thể khiến trái tim Thẩm Thanh Huyền xốn xang, một luồng tê dại quái dị cuộn trào trong lòng, khiến y bỗng dưng ngại ngùng khó hiểu.

Thẩm Thanh Huyền lặng lẽ đáp lại, không nhìn hắn nữa.

Nhưng dường như Cố Kiến Thâm đang nhìn y, ung dung thản nhiên nhưng không dời mắt.

Giống như y vừa rồi.

Thẩm Thanh Huyền thấy lòng nóng lên, toàn bộ quá trình không nghe thấy người khác đang nói gì.

Phong chủ Thượng Tín và Phong chủ Thượng Đức còn việc muốn bàn, mặc dù không đề phòng tiểu đồ nhi nhà mình, nhưng cũng sợ họ buồn chán.

Phong chủ Thượng Đức bèn nói: “Uyên Nhi, ngươi cùng Liên Hoa sư thúc ra ngoài chơi đi.”

Cố Kiến Thâm thưa vâng, Thẩm Thanh Huyền đưa mắt nhìn sư phụ nhà mình, Phong chủ Thượng Tín uy nghiêm gật đầu.

Đầy đầu Thẩm Thanh Huyền đều là chuồn thôi chuồn thôi.

Hai người ra tiền thính, Cố Kiến Thâm nói: “Đã sớm nghe danh sư thúc, hiện giờ vừa gặp …”

Thẩm Thanh Huyền khẽ động tâm tư, quay đầu nhìn hắn:  “Sao nào?”

Cố Kiến Thâm rũ mắt, khóe môi cong lên, dùng chất giọng dịu dàng đến lạ mà rằng: “Mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa.”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền đột nhiên đập mạnh, cứng ngắc ngoảnh mặt qua chỗ khác, lời tới bên miệng nhưng không biết nói sao …

Hai gò má y bất giác đỏ ửng rất nhạt, nhưng vì làn da trắng nõn nên có thể thấy rõ.

Tiếc rằng Cố Kiến Thâm không dám nhìn y nhiều, nếu không lúc này nhất định đã si dại rồi.

Qua thật lâu, Thẩm Thanh Huyền nói: “Da mặt chỉ là vẻ ngoài, bản thân ta không phải như thế.”

Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại: “Vậy sư thúc là người thế nào?”

Thẩm Thanh Huyền há mồm, cuối cùng quay phắt sang trừng hắn: “Là như thế nào … tự ngươi cảm nhận đi!”

Ánh nhìn này khiến Cố Kiến Thâm ngơ ngẩn.

Tim hắn đập cực nhanh, tình tự quay cuồng từ lúc gặp gỡ không ngừng cuộn trào, thế mà hắn lại hoang đường muốn ôm y, muốn hôn môi y, muốn xác định liệu y có thực sự đang đứng trước mặt hắn không.

Nhưng rõ ràng hắn và người này chỉ mới gặp nhau lần đầu, trước đó cũng chẳng quen, vì lẽ gì hắn lại như vậy …

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, khi chưa gặp mặt y chỉ muốn đấm tiểu tử này mấy phát, hiện giờ lại hoàn toàn không có tâm tư đó. Chẳng hiểu sao lúc ở cùng với hắn, y lại mất tự nhiên bất thường, muốn cách xa hắn một chút hay sao? Không phải … hoàn toàn ngược lại, y muốn cách hắn gần hơn, thậm chí vừa nghĩ không lâu nữa phải tách ra, y bỗng cảm thấy rất khó chịu.

Trên bậc thang màu ngọc bạch, hai người đều không phát hiện đối phương đang ngẩn ngơ, bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong nỗi lòng bộn bề, muốn tìm ra nguyên cớ.

Nhưng tình chi sở khởi, sao có thể hiểu được?

Vẫn là Thẩm Thanh Huyền mở miệng trước, y nói: “Ta … ta thấy hơi đói …” Nói xong, y thấy mình ngốc chết luôn, y đã tích cốc rồi còn đói gì nữa?

Không đợi y giải thích, Cố Kiến Thâm đã tiếp lời: “Theo ta, chỗ ta có chút trà bánh.”

Thẩm Thanh Huyền nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Được.”

Hai người đồng hành, không có đề tài trò chuyện, thậm chí bầu không khí hơi ngượng ngùng, song hai người lại không muốn xa nhau, đều muốn đến gần đối phương hơn, nếu được thì nắm tay người ấy …

Thẩm Thanh Huyền lập tức phỉ nhổ bản thân: Nghĩ vớ va vớ vẩn gì đâu! Sao có thể mạo phạm tiểu sư điệt mới gặp lần đầu!

Nhưng ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu liền như ngựa hoang thoát cương, không sao kéo lại được.

Chẳng lẽ y nhất kiến chung tình với hắn sao?

Nhất kiến chung tình với một nam tử đồng lứa mà mình không hề biết gì ư?

Trước ngày hôm nay Thẩm Thanh Huyền còn chưa biết bản thân thích nam sắc.

Đang suy nghĩ miên man thì đã đến phòng trà, Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc, mời.”

Thẩm Thanh Huyền hắng giọng, cố gắng bẻ cho suy nghĩ của mình quay về quỹ đạo.

Vào phòng trà, Cố Kiến Thâm tự rót nước pha trà cho y, Thẩm Thanh Huyền nói: “Làm phiền ngươi rồi.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười với y: “Không phiền … ta còn thấy vui nữa kìa.”

Thẩm Thanh Huyền không kìm lòng nổi khi thấy ánh mắt ngập tràn ý cười của hắn, thành thử thu hồi đường nhìn, nói: “Thì ra sư điệt còn có sở thích này.” Y mơ hồ cảm thấy Cố Kiến Thâm muốn nói hắn vì pha trà cho y mà vui vẻ, song lại thấy nghĩ vậy chẳng khác gì tự mình đa tình, liền xuyên tạc sở thích của Cố Kiến Thâm thành thích pha trà cho người khác.

Cố Kiến Thâm không giải thích, chỉ cười không nói gì.

Thẩm Thanh Huyền ngó hắn một cái cực nhanh rồi thu hồi tầm mắt, y không dám nhìn thêm, còn nhìn nữa sẽ thành dòm chòng chọc người ta mất.

Y là tiền bối, dùng ánh mắt “xâm phạm” hỏng bét ấy nhìn một hậu bối lễ độ thì quá kỳ cục rồi!

Nước trà và điểm tâm ra sao thì Thẩm Thanh Huyền không biết, nhưng tâm trạng y tốt lắm, cực kỳ tốt luôn, chỉ mong thời gian đóng băng vào giờ khắc này, tiếp tục ngồi cùng Cố Kiến Thâm trong phòng trà.

Hiển nhiên điều này không có khả năng, đã qua lâu lắm rồi mà Thẩm Thanh Huyền chỉ thấy mới như chớp mắt, có đệ tử đến báo: “Hai vị sư huynh, phong chủ mời các ngươi qua.”

Thẩm Thanh Huyền lộ rõ thất vọng, muốn giấu cũng chẳng giấu được, y đảo mắt nhìn, hình như Cố Kiến Thâm cũng có tâm trạng giống mình.

Thẩm Thanh Huyền khẽ động lòng, y nói: “Trà ngươi pha rất ngon, điểm tâm cũng thật mỹ vị, không biết liệu có còn cơ hội …”

Cố Kiến Thâm ngẩng phắt đầu, đôi mắt đỏ trở nên đậm màu, tưởng như có tình ý hỗn loạn đang cuộn trào ngất trời: “Chỗ ta có một tư viện, nếu sư thúc không chê, thì mai có bằng lòng gặp lại không?”

Thực ra hắn không nên nêu rõ thời gian mà phải nói ngày khác, nhưng hắn nhịn không được, thậm chí còn muốn ngay hôm nay chứ chẳng phải mai: chiều cũng được, tối cũng được, tóm lại …

Nhưng nói vậy thì nghe có vẻ mình nôn nóng lắm, cho nên hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngày mai à … mai ta có tiết.”

Nghe y nói, cảm xúc kích động trong lòng Cố Kiến Thâm bình ổn trở lại, nhưng cũng nằm trong dự kiến, hắn toan mở miệng, Thẩm Thanh Huyền đã khẽ khàng nói: “Nay … chiều hôm nay ngươi rảnh không?”

Cố Kiến Thâm ngây ngẩn cả người, cứ ngỡ mình nghe nhầm.

Thẩm Thanh Huyền nói xong đã thấy hối hận: Thôi rồi thôi rồi, không phải mình dọa hắn rồi chứ?

Giờ đã sang giờ Tỵ (9-11 giờ), nếu chiều gặp … chẳng phải vừa tách ra liền gặp lại? Có phải ý đồ của y trắng trợn lắm không!

Y lại nói: “Nếu ngươi bận thì thôi, hôm khác chúng ta …”

“Ta không thành vấn đề.” Cố Kiến Thâm ngắt lời y, trong giọng nói pha lẫn vội vàng không thể nhìn thấu, “Chiều ta rảnh, buổi tối cũng không có việc gì, ta …”

Dứt lời hắn gấp gáp phanh lại, vì hình như lỡ nói quá nhiều.

Thẩm Thanh Huyền thấy lòng nóng lên, muốn cố gắng ngăn không cho mình cười nhưng không sao kìm được, cuối cùng y từ bỏ, dứt khoái bật cười đầy vui sướng: “Vậy chiều chúng ta gặp.”

Nụ cười này làm Cố Kiến Thâm nhìn đến ngẩn ngơ, tràn đầy trong tâm trí đều là y, không thể chứa thêm được gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền lại chẳng dám nhìn hắn, y hỏi: “Tư viện kia của ngươi ở nơi nào?”

Cố Kiến Thâm mới miễn cưỡng hoàn hồn, nói: “Không dễ tìm, chúng ta hẹn thời gian, ta đợi ngươi dưới Thượng Tín phong được không?”

Thẩm Thanh Huyền tiếp lời: “Được.”

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vậy … hẹn giờ nào đây?”

Thẩm Thanh Huyền toan mở miệng bảo trưa gặp, nhưng kịp thời dừng lại trước khi bị hớ, rụt rè nói: “… Hẹn giờ Mùi đi (13 giờ-15 giờ).”

Cố Kiến Thâm trả lời rất nhanh: “Được!”

Thế là hai người tách ra.

Thẩm Thanh Huyền theo sư phụ về, dọc đường đều suy nghĩ vẩn vơ.

Phong chủ Thượng Tín gõ y một phát: “Tập trung nhìn đường!”

Thẩm Thanh Huyền ôm đầu trừng sư phụ: “Sẽ không cao được đó!”

Phong chủ Thượng Tín bèn nói: “Ngươi đã hai mươi tuổi rồi, vóc người đã định, sẽ không cao được nữa đâu.”

Thẩm Thanh Huyền làu bàu: “Lỡ thiệt thì sao …” Hình như y thấp hơn Cố Kiến Thâm một tẹo, chỉ có một tẹo thôi, nhất định là bị sư phụ gõ hoài nên y mới thấp hơn hắn một tẹo!

Nghĩ một hồi lại nhớ tới Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền không kìm được bật cười.

Phong chủ Thượng Tín còn tưởng y đang nghĩ tới chuyện nghịch ngợm gì, lập tức răn dạy: “Ngươi đừng có sinh tâm tư không đứng đắn với Cố Kiến Thâm kia đó.”

Một câu làm Thẩm Thanh Huyền sợ tới mức suýt vấp cục đá …

Y hoảng hốt nhìn sư phụ: “Người … người nói cái gì đó!” Gì mà tâm tư không đứng đắn! Y không có muốn làm việc thân mật với sư điệt mình đâu, bậy bậy bậy! Gì mà việc thân mật? Toàn là bậy bạ!

Phong chủ Thượng Tín thấy y như thế là biết tỏng đã đoán trúng tâm tư y rồi, lão lại muốn gõ y: “Ngươi yên phận chút cho ta! Người ta là mắt đỏ trời sinh, không phải tảng đá, nếu ngươi dám đả thương hắn, ngay cả ta cũng không bao che được ngươi!”

Thẩm Thanh Huyền nghe mà mờ mịt: “Sao con lại đả thương hắn?”

Phong chủ Thượng Tín cũng nghĩ y không dám: “Ngươi thích màu đỏ của hắn, gần gũi với hắn thì được, nhưng đừng có lòng tham không đáy, làm việc ngu ngốc!”

Thẩm Thanh Huyền rốt cục cũng nghe rõ, sao sư phụ có thể nghĩ y như thế? Y làm gì có tà niệm đó? Y không có muốn móc mắt người ta đâu, y chỉ là … chỉ là …

Ầy! Muốn yêu đương với người ta hình như cũng bị coi là tà niệm thì phải?

Nhưng mà sư phụ nói y có thể gần gũi với Cố Kiến Thâm? Thẩm Thanh Huyền nhất thời mừng tít mắt!

Rõ ràng đã hẹn giờ Mùi, nhưng vừa về Thượng Tín phong Thẩm Thanh Huyền liền ngồi không yên.

Giờ mới là giữa trưa một khắc … Khi nào mới tới giờ Mùi đây!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi