Ánh mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên người Thu Viện, nhưng nàng ấy vẫn cúi đầu, gương mặt chìm trong bóng tối.
Nàng ấy không nói gì, chỉ vén tay áo lên. Trên cánh tay in hằn rất nhiều vết bầm tím, Vân Tự hít thở dồn dập, nàng cảm thấy những vết này có chút quen mắt.
Điện Trung Tỉnh có rất nhiều việc phải làm, có cả việc trừng phạt những nô tài phạm lỗi.
Bị dây thừng trói chặt, thời gian lâu sẽ để lại những vết thương như vậy.
Trong cung có rất nhiều hình phạt bí mật, một trong số đó là châm hình, dùng ngân châm đâm vào người, đau đến thấu xương nhưng vết thương để lại rất nhỏ. Vân Tự nhìn thấy trên cánh tay Thu Viện có những chấm đỏ li ti như lỗ kim.
Vân Tự nhận ra đây là vết thương mới, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy dấu vết của những vết thương cũ. Nàng cảm thấy ớn lạnh.
Thu Viện là cung nữ ngự tiền, ai dám trách phạt nàng ấy?
Trong phòng trầm mặc hồi lâu, Vân Tự khàn giọng gọi, không biết nên nói gì:
“Thu Viện……”
Thu Viện mấp máy môi, nở một nụ cười với nàng, nhưng trong nụ cười ấy không hề có chút vui vẻ.
Thu Viện buông tay áo xuống, cúi đầu, nói bằng giọng bình tĩnh đến lạ thường:
“Khi ngươi mới đến điện Dưỡng Tâm, ta đã biết ngươi rất thông minh.”
Nàng biết tránh xa Thường Đức Nghĩa, nghe thấy lời nhắc nhở của nàng ấy cũng lập tức hiểu ý. Lúc đó Thu Viện đã mơ hồ đoán được, Vân Tự biết Thường Đức Nghĩa là người như thế nào.
Sau đó, người trong điện Dưỡng Tâm đều biết quan hệ giữa Vân Tự và Hoàng Thượng, Thường Đức Nghĩa dù thế nào cũng không dám động đến Vân Tự nữa.
Vân Tự vừa nghe nhắc đến Thường Đức Nghĩa, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra với nàng ấy. Lòng nàng dâng lên một nỗi căm ghét dành cho Thường Đức Nghĩa, nàng nhíu mày:
“Ngươi cũng thường xuyên vào điện hầu hạ, chẳng lẽ không thể tâu với Hoàng Thượng sao?”
Chỉ cần có người tố cáo, lẽ nào Hoàng Thượng lại dung túng cho Thường Đức Nghĩa?
Thu Viện bình tĩnh đến mức gần như chết lặng, nàng ấy hỏi lại: “Ta phải tố cáo như thế nào?”
“Nói ta tàn hoa bại liễu bị một tên hoạn quan khinh nhục, bị ép buộc phải chung chăn gối với hắn mấy năm trời, cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho ta?”
Vân Tự chợt nghẹn lời, câu nói ngắn gọn của Thu Viện khiến nàng hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.
Thu Viện nhìn Vân Tự đang sững sờ mím môi. Thu Viện không thể không thừa nhận, nàng hâm mộ Vân Tự.
Không phải hâm mộ Vân Tự được Hoàng Thượng để mắt tới, mà là hâm mộ Vân Tự vừa vào cung đã được ở điện Trung Tỉnh, chưa từng phải chịu bất kỳ sự khinh nhục nào.
Nàng thì khác, nàng tiến cung từ khi còn nhỏ, bị phân công quét dọn Ngự Hoa Viên, sau đó lại không hiểu sao bị Thường Đức Nghĩa để mắt tới.
Thu Viện vĩnh viễn nhớ rõ cái ngày hôm ấy, nàng bỗng nhiên bị cung nhân gọi đến, bảo nàng đến chỗ Thường công công, nói là gã có việc tìm nàng.
Nàng chỉ là một tiểu cung nữ nào dám đắc tội với công công bên cạnh Hoàng Thượng? Nàng nào dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Chuyện xảy ra sau đó, Thu Viện thậm chí không dám nhớ lại. Nàng không hiểu, sao lại có kẻ ghê tởm đến vậy?
Gã muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời, nói chỉ cần nàng nghe lời, gã sẽ nâng đỡ nàng, giúp nàng sớm ngày được hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, sau này ở trong cung sẽ trở thành nhân vật có quyền thế.
Thu Viện hận gã đến phát điên, nhưng nàng biết phải làm sao?
Tìm ai làm chủ cho nàng đây?
Tàn hoa bại liễu, lại còn là của một tên hoạn quan, cho dù Thường Đức Nghĩa bị trừng phạt, nàng cũng sẽ bị người đời bàn tán.
Thu Viện không muốn nhìn thấy ánh mắt chán ghét của người khác.
Sau đó, có lẽ là thật sự thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, Thường Đức Nghĩa vậy mà thực sự đưa nàng đến hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng. Nàng làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai, mong thoát khỏi ma trảo của Thường Đức Nghĩa, nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Thường Đức Nghĩa đưa nàng đến ngự tiền chẳng qua cũng chỉ là để thỏa mãn dục vọng của chính mình.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho mình, nhưng nàng phải mở lời thế nào đây?
Trong sương phòng, không khí chìm vào im lặng trở nên ngưng đọng. Thu Viện cũng không biết tại sao hôm nay lại nói ra những điều này với Vân Tự, rõ ràng đây là bí mật mà nàng cảm thấy khó có thể mở lời, chôn giấu bấy lâu nay.
Thường Đức Nghĩa quả thật ghê tởm, nhưng gã rất ít khi động đến người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng.
Khi Thu Viện gặp nạn, chỉ là một cung nữ nhỏ bé thấp hèn, cho dù sau này được vào hầu hạ trong cung, cũng đã sớm không thể thoát khỏi Thường Đức Nghĩa.
Thậm chí, trong lòng nàng còn cảm thấy chính mình dơ bẩn.
Có lẽ là vì cảm thấy Vân Tự biết bộ mặt thật của Thường Đức Nghĩa, có lẽ là vì Vân Tự đã đoán ra điều gì đó, mà trong mắt nàng không hề có vẻ chán ghét, cũng có lẽ là vì nàng ấy đã chịu đựng quá lâu, lâu đến mức sắp không thể kìm nén nổi nữa.
Thu Viện cúi đầu: “Chuyện hôm nay, xin cô nương đừng nói với ai.”
Nói xong, nàng ấy xoay người định rời đi.
Vân Tự bỗng nhiên đưa tay giữ nàng ấy lại. Thu Viện nghi hoặc quay đầu, Vân Tự nhíu chặt đôi mày thanh tú:
“Chẳng lẽ ngươi định cứ để mặc gã như vậy sao?”
Thu Viện bình tĩnh: “Nếu không thì biết làm sao?”
Thường Đức Nghĩa biết rõ nàng ấy không dám tố cáo chuyện này, không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, gã nắm thóp nàng ấy, tùy ý khống chế nàng ấy.
Vân Tự mím môi: “Luôn có cách.”
Thần sắc Thu Viện rốt cuộc cũng có chút thay đổi, nàng ấy nhìn Vân Tự, nhớ đến mối quan hệ không rõ ràng giữa Vân Tự và Hoàng Thượng, lẽ nào Vân Tự thật sự có cách?
Thu Viện khẽ mở miệng, nàng ấy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Nàng ấy dựa vào cái gì để cầu xin Vân Tự giúp mình chứ?
Luận thân phận, nàng ấy chỉ là một cung nữ, thậm chí còn không bằng địa vị hiện giờ của Vân Tự ở điện Dưỡng Tâm, nàng ấy chỉ có một cái mạng này.
Sau một lúc lâu, trong sương phòng vang lên giọng nói của Thu Viện, khàn khàn khó nhọc:
“Nếu cô nương thật sự có thể diệt trừ gã, từ nay về sau, mạng của nô tỳ chính là của cô nương, chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô nương.”
Nàng ấy bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô.
Vân Tự kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau với Thu Viện, nàng lặng lẽ siết chặt chiếc khăn trong tay áo.
Chờ Thu Viện rời đi, Vân Tự mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi mới đến điện Dưỡng Tâm, nàng đã nhận ra sự mờ ám giữa Thu Viện và Thường Đức Nghĩa. Thu Viện luôn tỏ ra thiện ý với nàng, Vân Tự mơ hồ đoán được nàng ấy muốn làm gì.
Chuyện hôm nay, kỳ thật Vân Tự đã sớm có dự cảm.
Nàng không hoàn toàn tin tưởng lời Thu Viện nói, ít nhất nàng không tin Thu Viện cứ như vậy cam chịu để Thường Đức Nghĩa tiếp tục khinh nhục mình.
Nếu hôm nay nàng không giữ Thu Viện lại, tự nhiên sẽ chẳng giải quyết được gì, nhưng nàng đã giữ nàng ấy lại, nên mới có câu nói cuối cùng của Thu Viện.
Thu Viện là người thông minh, nàng ấy biết Hoàng Thượng có ý với Vân Tự, Vân Tự sẽ không ở lại điện Dưỡng Tâm lâu.
Nàng cần nhân mạch.
Vì thế Thu Viện chủ động đưa ra đề nghị này.
Chuyện hôm nay là một cuộc trao đổi, Vân Tự và Thu Viện trong lòng đều biết rõ ràng.
Thu Viện đã sớm đứng vững gót chân ở điện Dưỡng Tâm, các cung nữ trước đây ở điện Dưỡng Tâm đều có địa vị thấp, Thu Viện có thể vào hầu hạ cũng coi như là người có trọng lượng.
Vân Tự rất rõ ràng, một khi Thu Viện quy phục nàng, bất luận là ở điện Dưỡng Tâm, hay là tương lai khi nàng tiến vào hậu cung, đây đều sẽ là một trợ lực đắc lực. Đọc truyện chính chủ edit để được bản đầy đủ tại FB Frenalis và wpad.
Nhớ tới Thường Đức Nghĩa, trong mắt Vân Tự hiện lên vẻ chán ghét, nàng khẽ rũ mắt xuống.
Trở lại sương phòng, việc đầu tiên Thu Viện làm là đun nước ấm. Nàng tắm rửa không ngừng kỳ cọ thân thể, mạnh bạo chà xát lên những vết thương như muốn lột đi một lớp da.
Cuộc đối thoại hôm nay có lẽ có thật có giả, nhưng có một điều nàng không lừa Vân Tự.
Chỉ cần Vân Tự giải quyết được Thường Đức Nghĩa, nàng nguyện ý làm bất cứ điều gì cho Vân Tự!
Thu Viện ngã ngồi xuống thau tắm, hai mắt vô thần nhìn lên mái nhà. Cứ tiếp tục thế này, nàng sợ mình sẽ phát điên lên mất.
Nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà kéo Thường Đức Nghĩa cùng chết.
Nhưng nàng sợ hãi.
Sợ hãi ngay cả sau khi chết cũng bị người đời chỉ trỏ.
****
Vân Tự đợi đến tận chiều tối vẫn không thấy Đàm Viên Sơ trở về.
Sau đó tin tức từ ngự tiền truyền đến, Dung chiêu nghi hôm nay đến Ngự Thư Phòng, sau đó, Hoàng Thượng trực tiếp đến cung Trường Xuân.
Đàm Viên Sơ không có ở đây, Ngự Thiện Phòng nhanh chóng đưa bữa tối đến, cũng chẳng khác gì ngày thường, dù sao Ngự Thiện Phòng có thể chậm trễ với bất kỳ ai, chứ không thể chậm trễ với người ở ngự tiền.
Hôm nay Ngự Thiện Phòng còn đưa thêm hai đĩa điểm tâm.
Đàm Viên Sơ và Hứa Thuận Phúc không có ở đây, trong điện do Thường Đức Nghĩa làm chủ. Thường Đức Nghĩa đẩy một đĩa điểm tâm cho Vân Tự, cười nói:
“Vân Tự cô nương cầm đĩa điểm tâm này về dùng đi.”
Chỉ có hai đĩa điểm tâm, gã đưa cho nàng một đĩa, đĩa còn lại tự nhiên là để lại cho chính mình, những người khác chỉ dám liếc nhìn nhưng không ai dám có ý kiến.
Buổi tối Vân Tự sẽ không ăn những thứ này, nên chia điểm tâm cho Thu Viện và những người khác, nàng và Thu viện liếc nhau rồi như thường lệ trở về sương phòng.
Liên tiếp ba ngày, Đàm Viên Sơ đều nghỉ lại ở cung Trường Xuân, không hề quay về điện Dưỡng Tâm. Vân Tự chỉ gặp Hứa Thuận Phúc một lần, hắn trở về lấy triều phục cho Hoàng thượng, rồi lại vội vàng rời đi.
Không ai bảo Vân Tự đi theo hầu, nàng cũng được dịp nhàn hạ.
Ở điện Dưỡng Tâm, Vân Tự đang trò chuyện với Thu Viện, Thường Đức Nghĩa cũng ở bên cạnh. Nếu Thường Đức Nghĩa quản được bản thân, cũng sẽ không lén lút làm ra nhiều chuyện như vậy, gã biết rõ người trước mắt không thể chạm vào, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà cứ nhìn về phía nàng.
Nhìn mắt nàng, mũi nàng, môi nàng, ánh mắt dần dần hạ xuống, trong lòng Thường Đức Nghĩa không ngừng tiếc hận, tại sao người này lại bị Hoàng Thượng để mắt tới chứ?
Gã nhìn rất kín đáo, nhưng Vân Tự đã sớm biết gã là loại người nào, nàng cố nén cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng.
Khi Đàm Viên Sơ trở về, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Nữ tử nghiêng đầu trò chuyện cùng Thu Viện, nàng che miệng cười khẽ, nét mặt yêu kiều càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp, còn Thường Đức Nghĩa thì nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ trắng nõn của nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng nuốt nước bọt.
Đàm Viên Sơ nhàn nhạt cong môi, nhưng đáy mắt lại lạnh đi vài phần.
Hứa Thuận Phúc nhìn mà trong lòng run sợ, hắn thầm mắng Thường Đức Nghĩa ngu xuẩn. Hắn cũng không ưa Thường Đức Nghĩa, dù sao hắn và Thường Đức Nghĩa đều hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, Thường Đức Nghĩa luôn muốn kéo hắn xuống, ngồi vào vị trí của hắn.
Hứa Thuận Phúc thầm cười khẩy, cảm thấy gã si tâm vọng tưởng.
Nhưng Thường Đức Nghĩa là người đi theo hầu hạ Hoàng Thượng từ khi còn trẻ, bởi vì chút tình cảm này nên địa vị của Thường Đức Nghĩa ở điện Dưỡng Tâm cũng vững như bàn thạch. Chỉ cần không uy hiếp đến mình, Hứa Thuận Phúc cũng lười để ý đến gã, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng Hứa Thuận Phúc cũng mơ hồ biết một chút chuyện của Thường Đức Nghĩa.
Hắn cảm thấy Thường Đức Nghĩa đang tự tìm đường chết, nữ nhân trong hậu cung này, bất luận là phi tần hay cung nữ, đều thuộc về Hoàng Thượng, Thường Đức Nghĩa cũng dám động vào sao?
Sớm muộn gì gã cũng tự chuốc lấy họa vào thân, cũng không cần mình phải ra tay.
Nhìn nhưng lại không ăn được, vậy mà còn không quản được sự háo sắc, biết rõ Vân Tự là người Hoàng Thượng để mắt tới, gã vậy mà cũng dám mơ tưởng?
Hứa Thuận Phúc len lén liếc nhìn Hoàng Thượng, hắn hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, trong lòng hiểu rõ tính tình của Hoàng Thượng, Hứa Thuận Phúc thầm cười nhạo, cảm thấy nếu Thường Đức Nghĩa còn tiếp tục thế này, ngày tàn của gã sắp đến rồi.
Vân Tự vô tình quay đầu lại, liền nhìn thấy Đàm Viên Sơ, nàng kéo Thu Viện cung kính cúi người hành lễ.
Thường Đức Nghĩa thấy vậy, ý thức được điều gì liền nhanh chóng thu liễm cảm xúc, cười nói rồi quỳ xuống thỉnh an.
Đàm Viên Sơ như thường lệ đỡ Vân Tự dậy: "Ngươi đúng là nhàn hạ thật đấy.”
Không ai gọi nàng, nàng liền không biết tự giác, suốt ba ngày không thấy bóng dáng đâu.
Vân Tự ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào.
Ngay sau đó, Đàm Viên Sơ nắm lấy tay nàng. Vân Tự nghĩ rằng sẽ được đưa vào trong điện, nào ngờ, Đàm Viên Sơ lại bất ngờ tung một cước đá thẳng vào người Thường Đức Nghĩa, khiến gã lăn hai bậc thang mới dừng lại được.
Biến cố này khiến mọi người kinh hãi, Thường Đức Nghĩa cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã mặt mày tái mét bò dậy, vội vàng quỳ xuống, tuy rằng không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng vẫn dập đầu lia lịa:
“Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!”
Vân Tự và Thu Viện liếc nhìn nhau, nàng khó hiểu nhìn về phía Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ không giải thích gì, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Thường Đức Nghĩa, lạnh lùng nói:
“Cút sang một bên quỳ.”
Thường Đức Nghĩa ngẩng lên nhìn thấy Hoàng thượng đang nắm tay Vân Tự cô nương, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. Sắc mặt gã trắng bệch, lại dập đầu hai cái:
“Vâng! Nô tài lập tức quỳ sang một bên!”
Vân Tự được Đàm Viên Sơ dắt vào trong điện, nàng không rõ nguyên do, thử hỏi: “Hoàng Thượng, Thường công công đã làm sai chuyện gì ạ?”
Đàm Viên Sơ liếc nhìn nàng, trong lòng tức giận, lười trả lời. Ánh mắt gã kia gần như dính chặt vào người nàng, vậy mà nàng vẫn ngu ngốc không hề hay biết gì.
Nghĩ đến việc nàng đã ở trong điện nhiều ngày, loại chuyện này chắc hẳn đã xảy ra không ít lần, Đàm Viên Sơ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Không có gì.”
“Từ nay về sau, trẫm đi đâu, ngươi phải đi theo đó.”
Vân Tự chớp chớp mắt, bĩu môi nói: “Hôm đó là ngày nô tỳ được nghỉ, Hoàng Thượng lại không về điện Dưỡng Tâm, nên nô tỳ mới không có mặt.”
Chẳng phải là nàng lười biếng.
Đàm Viên Sơ hừ lạnh một tiếng, căn bản không tin lời nàng nói.
Vân Tự nghẹn lời, nàng kéo kéo tay áo hắn. Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc vội vàng dẫn các cung nhân lui ra ngoài.
Vừa ra khỏi điện, Hứa Thuận Phúc liền nhìn thấy Thường Đức Nghĩa đang quỳ dưới bậc thang. Ánh nắng tháng sáu gay gắt chiếu thẳng xuống, khiến mồ hôi trên trán gã không ngừng chảy xuống, trông Thường Đức Nghĩa thật thảm hại. Hứa Thuận Phúc đứng dưới mái hiên râm mát, thầm cảm thán hai tiếng, quả là đáng đời.
Cũng nhờ phúc của Thường Đức Nghĩa, Vân Tự cô nương sau này e là cũng giống hắn, cả ngày phải đi theo Hoàng Thượng, thời gian nghỉ ngơi cũng khó mà có được.
Bên trong điện.
Vân Tự kéo tay áo Đàm Viên Sơ lay nhẹ, Đàm Viên Sơ ngẩng lên nhìn nàng, lạnh nhạt trách mắng: "Buông ra, còn ra thể thống gì nữa.”
Vân Tự ngạc nhiên, vội vàng buông tay áo hắn ra. Đàm Viên Sơ khẽ nhếch môi, lúc này nàng lại nghe lời một cách lạ thường.
Vân Tự bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Lúc ở Ngự Thư Phòng, ngài ôm nô tỳ đè lên ngự án, sao ngài không nói còn ra thể thống gì nữa?”
Trong điện chỉ có hai người bọn họ, cho dù giọng nói nhỏ đến đâu cũng có thể nghe rõ ràng. Đàm Viên Sơ bị nàng chọc cười, hắn cố ý hỏi: “Ngươi nói gì? Trẫm không nghe rõ.”
Vân Tự lúc này mới ý thức được mình vừa nói gì, nàng đỏ mặt cúi đầu, cắn chặt môi không dám nói thêm lời nào nữa.
Đàm Viên Sơ khẽ cười: "Vân Tự, lá gan ngươi đúng là càng ngày càng lớn.” Đọc truyện chính chủ edit để được bản đầy đủ tại FB Frenalis và wpad.
Vân Tự mở to mắt, hoàn toàn không thừa nhận lời này, nàng nhỏ giọng nói: “Nô tỳ rốt cuộc đã đắc tội với Hoàng Thượng thế nào, mà hôm nay ngài lại bất mãn với nô tỳ như vậy?”
Đàm Viên Sơ không chịu thừa nhận, theo bản năng phản bác: "Không có.”
Giọng điệu hắn lạnh nhạt, như thể đang nói thật, hoàn toàn không phải vì khi trở về nhìn thấy cảnh tượng kia mà trong lòng khó chịu.
Vân Tự rũ mắt xuống, nói: "Nô tỳ không tin.”
Đàm Viên Sơ nghẹn lời.
Hắn còn nói nàng lá gan không lớn sao? Nhìn những lời nàng nói xem, có chút tôn ti trật tự nào không?
Nàng giả vờ đáng thương, rũ mắt xuống nói: "Nô tỳ ngu dốt, ngài không nói cho nô tỳ biết, nô tỳ cũng không đoán được, nô tỳ nên làm thế nào để Hoàng Thượng vui lòng đây?”
Đàm Viên Sơ nhếch môi nhìn nàng giả vờ giả vịt, có chút buồn cười. Hắn gật đầu với lời này: “Đúng là không thông minh.”
Lần này đến lượt Vân Tự nghẹn lại.
Nàng quay mặt đi không nói gì. Nàng khi giận dỗi luôn như vậy, không ồn ào không làm loạn, nhưng lại cố tình để cho người ta biết nàng đang giận.
Không hề kiêu ngạo, ngược lại có chút đáng thương.
Sự khó chịu trong lòng Đàm Viên Sơ lúc này đã tan biến từ lúc nào không hay. Hắn kéo Vân Tự lại, Vân Tự nghiêng đầu không nhìn hắn, nhỏ giọng trách:
“Không phải ngài không cho nô tỳ chạm vào người sao.”
Nàng vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy.
Đàm Viên Sơ gật đầu, ý bảo không sai, sau đó nói: “Vậy nên lần này là trẫm chạm vào ngươi.”
Vân Tự mở to mắt, dường như bị sự mặt dày của hắn làm cho kinh ngạc, im lặng một lúc lâu mới rầu rĩ thốt ra một câu: "Vậy nô tỳ cũng không cho Hoàng Thượng chạm vào."
Đàm Viên Sơ khẽ mím môi gật đầu, tay vẫn giữ chặt không buông: "Ừ, ngươi không cho phép."
Rồi hắn mới chậm rãi thốt ra một câu: "Nhưng trẫm không nghe."
Vân Tự nghẹn lại, trong lòng biết bao cảm xúc khó nói nên lời.
Ngồi trong lòng hắn, Vân Tự một tay bám lấy người hắn, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng vừa rồi rốt cuộc đang giận nô tỳ chuyện gì?"
Nàng luôn như vậy, thích hỏi rõ ngọn ngành, Đàm Viên Sơ cũng dần quen với điều đó.
Đàm Viên Sơ không thể nói thật, đáy mắt ánh lên vẻ khó đoán, thản nhiên nói:
"Giận ngươi không có đầu óc."
Vân Tự chẳng hề nhận ra điều gì không đúng, chỉ khẽ cắn môi dưới.
Đàm Viên Sơ không dỗ dành nàng, chỉ nói: "Là ngươi luôn muốn hỏi."
Vân Tự ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, nhưng Đàm Viên Sơ không giải thích thêm, chỉ nhàn nhạt lặp lại:
"Ngày mai đi theo trẫm."
Cảnh tượng kia có chút chói mắt, khiến hắn nhớ lại vẫn thấy khó chịu.
Nàng dung mạo xinh đẹp, lại thêm thân phận hiện giờ, ngoài Thường Đức Nghĩa, liệu có kẻ nào khác đang mơ tưởng đến nàng?
Vân Tự ngoan ngoãn gật đầu trong lòng hắn: "Vâng ạ."
Nàng nép vào lòng hắn, vòng tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên cằm hắn, dịu dàng xoa dịu mọi bất an trong lòng hắn.
Đàm Viên Sơ khẽ vuốt ve lưng nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại khó tả, hắn cúi đầu khẽ chạm vào trán nàng.
Giai nhân trong ngực, hắn luôn dễ dàng động lòng, nhưng lúc này lại hiếm khi không nảy sinh dục vọng.
Sự dịu dàng này chỉ kéo dài đến sáng hôm sau.
Đàm Viên Sơ ngồi trên giường đưa mắt nhìn quanh điện, không thấy bóng dáng người kia đâu, hắn lãnh đạm nhếch môi.
"Người đâu?"
Hứa Thuận Phúc sờ sờ mũi, thành thật trả lời: "Vân Tự cô nương chưa tới."
Hoàng Thượng từng nói, Vân Tự cô nương ở trong điện muốn làm gì thì làm, Hứa Thuận Phúc ghi nhớ lời này nên không sai người đi thúc giục Vân Tự cô nương.
Đàm Viên Sơ càng thêm lạnh mặt, nếu không có chuyện hôm qua thì đã đành, nàng vừa mới ngoan ngoãn chiều chuộng hắn, dỗ dành hắn vui vẻ, hôm nay lại biến mất không thấy tăm hơi.
Chẳng lẽ lại muốn chơi trò "muốn cự còn nghênh" với hắn?
Đàm Viên Sơ cảm thấy chút ấm áp hôm qua tan biến gần như không còn, sắc mặt hắn dần trở nên lạnh nhạt.
Thấy vậy, Hứa Thuận Phúc thầm kêu không ổn, vội vàng hỏi dò: "Hay là nô tài sai người đi mời Vân Tự cô nương?"
Đàm Viên Sơ lạnh nhạt nói: "Không cần."
Hứa Thuận Phúc khựng lại, rụt rè cúi đầu.
Một lúc lâu sau, khi Đàm Viên Sơ sắp sửa rửa mặt xong, ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân, người tới trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp hơi đỏ lên, liếc nhìn Đàm Viên Sơ rồi vội vàng cúi đầu, cung kính hành lễ:
"Hoàng Thượng, nô tỳ đến muộn."
Nghe thấy tiếng bước chân, Đàm Viên Sơ đã đoán được là nàng.
Trong điện Dưỡng Tâm này, kẻ dám không gõ cửa mà xông vào, ngoài nàng ra còn ai?
Biết người tới không giở trò gì với hắn, cơn giận trong lòng Đàm Viên Sơ đã tan biến.
Thấy đôi mắt nàng ửng đỏ, có vẻ ủy khuất nhưng vẫn cố gắng giữ dáng vẻ cung kính, Đàm Viên Sơ khẽ nhíu mày.
Hôm nay nàng mặc bộ cung trang màu xanh nhạt mới, thắt lưng siết chặt vòng eo thon gọn, Đàm Viên Sơ tự tìm cho nàng một lý do đến muộn hợp lý, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, nàng chịu khó chải chuốt, ắt hẳn là để ý đến hắn.
Đàm Viên Sơ đỡ nàng dậy, tiến lại gần hơn.
Vân Tự cắn môi, có lẽ vì vội vàng chạy tới, một lọn tóc đen rơi xuống bên má, trông hơi rối, hắn vén tóc nàng ra sau tai, hỏi: "Sao vậy?"
Bị phi tần khác bắt nạt cũng không khóc, giờ lại bày ra vẻ mặt ủy khuất này?
Vân Tự nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói: "... Không thấy."
Đàm Viên Sơ không nghe rõ, Vân Tự lại cắn môi nói thêm lần nữa: "Trâm ngọc không thấy."
Vừa dứt lời, nước mắt nàng liền rơi xuống, nàng hoảng loạn quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt.
Đàm Viên Sơ rốt cuộc cũng nghe rõ, hắn ngẩng đầu nhìn lên đầu nàng, quả nhiên hôm nay nàng không cài cây trâm thanh ngọc châu kia mà thay bằng một chiếc trâm bạc đơn giản.
Kỳ lạ chính là, trong khoảnh khắc này, hắn bỗng hiểu vì sao nàng lại khóc.
Lần đó nàng khóc là vì sợ hắn chê cười.
Hôm nay nàng làm mất cây trâm ngọc lại hoảng sợ đến vậy, trong mắt người khác có lẽ thật chẳng ra gì.
Nàng rất để ý cũng rất sĩ diện, nhưng lại không muốn bị vạch trần, không biết là vì da mặt mỏng hay vì tự ti.
Nàng khóc rất đẹp, gương mặt ửng hồng vì khóc, cắn chặt môi như muốn nuốt tiếng khóc vào trong, hàng mi chớp chớp, nước mắt cứ thế rơi xuống như những hạt châu đứt dây, rơi trên mu bàn tay, lạnh lẽo, khiến người ta thương xót.
Đàm Viên Sơ đưa tay lau nước mắt cho nàng, an ủi: "Đừng khóc, trẫm sẽ sai Hứa Thuận Phúc đến kho lấy cho ngươi cái khác."
Vân Tự khóc lóc lắc đầu, lại sợ bị chê cười, nàng định đưa tay che mặt.
Các cung nhân xung quanh đều nhìn về phía này, Đàm Viên Sơ lạnh lùng quét mắt một lượt, Hứa Thuận Phúc vội vàng dẫn mọi người lui ra, trong điện chỉ còn lại hai người.
Đàm Viên Sơ sợ nàng nghẹn, nắm lấy tay nàng, giọng nói trầm xuống:
"Vân Tự."
Vân Tự thấy trong điện không còn ai, rốt cuộc cũng dám khóc thành tiếng, nàng nức nở: "Không giống nhau."
"Đó là thứ ngài lần đầu tiên tặng nô tỳ."
"Cũng là lần đầu tiên nô tỳ có cây trâm đẹp như vậy."
Nàng hít sâu một hơi cố gắng kìm nén cảm xúc, lau nước mắt nhưng vẫn không nhịn được: "Nô tỳ tìm không thấy."
Nàng dường như rất đau khổ, nắm chặt lấy ống tay áo hắn, các khớp xương ngón tay đều trắng bệch.
Khi nghe nàng nói đó là món đồ đầu tiên hắn tặng, Đàm Viên Sơ liền gạt bỏ ý định chỉ đơn giản là ban thưởng cho nàng hai món trang sức. Hắn không biết lời nàng nói là thật hay giả.
Nhưng nàng không có lý do gì để lừa hắn.
Đàm Viên Sơ cúi đầu nhìn người đang ngồi xổm trước mặt mình, khóc đến đáng thương, cũng thật sự đáng thương. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, lần đầu tiên hạ giọng dỗ dành:
"Trẫm sẽ sai Hứa Thuận Phúc tìm cho ngươi."
Vân Tự nín khóc, ngẩng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, đôi mắt nàng đong đầy nước mắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, phủ lên một tầng ánh sáng lấp lánh, tựa như đóa hoa sơn trà trắng tinh khôi sắp nở, toát lên vẻ nhu nhược động lòng người.
Đàm Viên Sơ nhìn thẳng vào mắt nàng, cam đoan: "Nhất định sẽ tìm lại được."
Nàng cuối cùng cũng nín khóc, nhưng vẫn ghé vào người hắn không chịu dậy, nghẹn ngào hỏi: "Nô tỳ có phải rất mất mặt không?"
Nàng nắm chặt ống tay áo hắn không buông, Đàm Viên Sơ liếc nhìn những ngón tay trắng bệch của nàng, hắn không đánh giá nàng, chỉ thản nhiên nói:
"Trẫm tặng ngươi món đồ, ngươi quý trọng nó, trẫm cảm thấy rất vui."
Nàng rốt cuộc cũng chịu buông tay.