MƯU CẦU THƯỢNG VỊ - ỐC LÍ ĐÍCH TINH TINH

Hứa Thuận Phúc mang thái y trở về Dưỡng Tâm điện. Trong điện, Đàm Viên Sơ nóng đến toát mồ hôi, tiết trời tháng bảy oi bức, nữ tử cứ hướng trong lòng hắn rúc vào. Đàm Viên Sơ đẩy cũng không được mà không đẩy cũng không xong.

Nghe thấy tiếng Hứa Thuận Phúc ngoài điện, Đàm Viên Sơ bèn lên tiếng: "Sao còn chưa vào?"

Đàm Viên Sơ vội vàng chỉnh lại vạt áo cho nữ tử trong lòng, che chắn cẩn thận không để lộ chút xuân quang nào. Giường màn được vén lên, Thường thái y cúi gằm mặt nào dám nhìn thẳng.

Một cánh tay trắng nõn đưa ra trước mặt, bắt mạch cần phải nhìn, nghe, hỏi, sờ. Thế nhưng chốn hậu cung này, quy củ hà khắc, Thường thái y tầm thường nào dễ gì vào được Thái Y Viện.

Thường thái y nhanh chóng thu tay, hỏi: "Cô nương có uống rượu?"

Đàm Viên Sơ gật đầu.

Thường thái y hiểu rõ: "Cô nương hẳn là không quen uống rượu, bỗng nhiên uống nhiều lại thêm nhiễm lạnh nên mới phát sốt nhẹ. Vi thần sẽ kê đơn thuốc, hai ngày này cô nương nên tránh gió."

Nói đến nhiễm lạnh, không khí trong điện có chút ngượng ngập.

Hứa Thuận Phúc len lén liếc nhìn Hoàng Thượng, Đàm Viên Sơ vô thức khựng lại, ho nhẹ một tiếng: "Đi kê đơn thuốc."

Ánh nến trong Dưỡng Tâm điện đêm nay sáng rất lâu. Cung nhân sắc thuốc xong bưng vào, Đàm Viên Sơ tự mình đút cho Vân Tự uống. Thuốc có tác dụng an thần, nàng dần dần yên tĩnh, lăn vào trong giường cuộn tròn thành một khối.

Đợi hồi lâu, xác định nàng đã ngủ say, Đàm Viên Sơ mới đẩy cửa ra ngoài, nhìn Hứa Thuận Phúc đang đứng hầu, mệt mỏi day day ấn đường, hỏi:

"Chuyện gì?"

Hứa Thuận Phúc hầu hạ hắn đã lâu, nên tự nhiên hiểu rõ Hứa Thuận Phúc. Nhìn sắc mặt khi trở về là biết đã xảy ra chuyện.

Chỉ cần nghĩ một chút, Đàm Viên Sơ liền hiểu ngay là Trường Xuân cung có chuyện.

Hứa Thuận Phúc do dự một chút, mới thấp giọng bẩm báo lại những gì Thường thái y đã nói.

Bóng đêm mờ mịt, mây che khuất trăng, bóng cây lay động. Hứa Thuận Phúc thấy rõ ràng khi hắn vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng Thượng chợt lạnh đi.

Hứa Thuận Phúc cúi đầu, không dám lên tiếng.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết, Hoàng Thượng cất nhắc Dung chiêu nghi phần lớn là vì tiểu công chúa.

Lúc tiên đế còn tại vị, Thái Hậu nương nương sinh hạ Hoàng Thượng khi ấy vị phân chưa đến tam phẩm. Hoàng Thượng từng có một khoảng thời gian không được nuôi dưỡng bên cạnh Thái Hậu, cho nên Hoàng Thượng rất rõ ràng sự khác biệt giữa mẫu thân ruột và dưỡng mẫu, đặc biệt là khi mẫu thân ruột còn sống.

Cho nên, Hoàng Thượng từ trước tới nay đều luôn coi trọng mẫu thân ruột của hoàng tự.

Một khi Hoàng Thượng cảm thấy mẫu thân ruột không làm tròn bổn phận, vậy thì, Hoàng Thượng sẽ thu hồi những đặc quyền vốn có của các nàng.

Thanh âm Đàm Viên Sơ lạnh nhạt, gần như không chút cảm xúc:

"Trẫm biết rồi."

Mây tan, trăng mờ nhạt chiếu xuống soi rõ đáy mắt lạnh lẽo của Đàm Viên Sơ. Hắn thản nhiên nói:

"Đến Khôn Ninh cung truyền khẩu dụ của trẫm, phong Vân Tự làm tứ phẩm tiệp dư."

Dung chiêu nghi nếu đã không phân biệt được nặng nhẹ, muốn tranh giành ân sủng nhất thời với Vân Tự, vậy hắn sẽ thuận theo ý nàng ta.

Trước kia hắn còn tưởng nàng ta thông minh hơn Dương tiệp dư, kết quả cũng chỉ là ngu muội.

Hoàng Hậu nhận được khẩu dụ từ Dưỡng Tâm điện giữa đêm khuya, Khôn Ninh cung lặng ngắt hồi lâu. Bách Chi mãi không nói nên lời, Hoàng Hậu chỉ thờ ơ nói: "Nhìn xem, chỉ thiếu chút nữa thôi."

Một câu nói bâng quơ, khiến người ta không rõ cảm xúc của nàng ấy.

Bách Chi cứng họng.

*****

Sáng hôm sau, nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ chiếu lên người Vân Tự.

Vân Tự cuộn tròn trên giường, lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác say rượu, đầu đau như búa bổ. Nhưng điều Vân Tự quan tâm nhất không phải là những thứ này, mà là những ký ức mơ hồ.

Sắp đến giờ Thìn rồi.

Thực ra nàng đã tỉnh từ sớm nhưng không dám mở mắt.

Hình ảnh đứt quãng hiện lên trong đầu, chỉ hận không thể chết quách cho rồi. Nàng vậy mà lại nôn lên người Đàm Viên Sơ?

Vân Tự đau đầu như muốn nứt ra.

Chắc là giả. Vân Tự vô cùng hy vọng.

Cửa điện bị đẩy ra từ bên ngoài kẽo kẹt một tiếng, Vân Tự giật mình tỉnh hẳn, cả người cứng đờ, vô thức nuốt nước miếng.

Nàng nhắm mắt giả vờ ngủ, kết quả bị người ta nhìn thấu. Người tới bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. 

Vân Tự vờ như không nghe thấy.

Ngay sau đó, có người bóp lấy gáy nàng, nhẹ nhàng nhéo nhéo: "Không dậy?"

Vân Tự cứng đờ, nàng dụi dụi mắt len lén liếc nhìn Đàm Viên Sơ, thấy sắc mặt hắn không quá lạnh lùng, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, liền xoay người, thanh âm mềm mại gọi:

"Hoàng Thượng."

Cố ý làm nũng.

Đàm Viên Sơ thầm cười nhạo trong lòng, quả nhiên không giống như hôm qua.

Đàm Viên Sơ cái gì cũng không nói mà nhìn nàng chằm chằm, kết quả nàng chớp chớp đôi mắt hạnh, thanh âm ấp úng:

“Nô tỳ… đau đầu…”

Nàng bĩu môi, vẻ mặt vô tội như chẳng hề nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Đàm Viên Sơ dĩ nhiên không tin.

Nếu thật sự không nhớ, sao nàng lại cố tình giả vờ ngủ đến tận bây giờ?

Hắn khẽ véo má nàng, làn da mịn màng như sứ. Vân Tự ngoan ngoãn ngẩng đầu đưa mặt đến, gần như muốn lấy lòng, khiến cơn giận trong lòng hắn cũng phải tan biến.

Đàm Viên Sơ thở dài, khẽ chạm vào trán nàng: "Còn thấy khó chịu ở đâu không?”

May mà cơn sốt nhẹ đã giảm sau khi uống thuốc và ngủ một đêm.

Vân Tự thấy hắn nguôi giận, vội vàng ngồi dậy, thuận miệng nói: “Nhìn thấy Hoàng Thượng, nô tỳ liền chẳng còn thấy khó chịu nữa.”

Đàm Viên Sơ nhìn nàng, ánh mắt đầy ẩn ý.

Vẻ hung hăng khi bỏ chạy khỏi Dưỡng Tâm điện hôm qua đã biến mất, thay vào đó là sự lúng túng bị nàng cố gắng che giấu.

Cũng chỉ có lúc này, nàng mới chịu nói những lời dỗ ngọt người khác.

Đàm Viên Sơ vỗ nhẹ vai nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

“Trẫm muốn đến Ngự Thư Phòng.”

Hôm nay có buổi chầu sớm, sau khi kết thúc đáng lẽ hắn phải đến Ngự Thư Phòng, nhưng lại quay về Dưỡng Tâm điện vì muốn đích thân nói chuyện này với nàng.

Vân Tự vội vàng đứng dậy khoác áo ngoài, nhanh nhảu nói:

“Vậy Hoàng Thượng chờ nô tỳ một lát, nô tỳ sẽ sửa soạn ngay.”

Bàn tay đặt trên vai nàng thon dài, những ngón tay rõ ràng. Vân Tự khó hiểu ngước nhìn.

Hắn nói: “Nàng không cần đi.”

Vân Tự ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt.

Đàm Viên Sơ vẫn luôn để nàng hầu hạ bên cạnh, chẳng lẽ vì hôm qua nàng nôn lên người hắn khiến hắn phật ý?

Vân Tự cắn môi, có chút hoảng loạn: "Nô, nô tỳ hôm qua không cố ý… Người đừng giận nô tỳ…”

“Trẫm không giận nàng.”

Sắc mặt Đàm Viên Sơ hơi kém, hiển nhiên là nhớ lại chuyện hôm qua. Hắn thật sự không giận nàng, nhưng mỗi khi nhớ đến cảm giác ấm áp trên cổ, hắn lại thấy nhức đầu.

Hắn không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra.

Vân Tự nhíu mày, nhìn Đàm Viên Sơ với vẻ khó hiểu. Trong lòng nàng đầy bực bội, không giận nàng, vậy thì là vì sao?

Muốn nói gì thì nói một lần cho xong có được không?

Cứ úp úp mở mở tra tấn nàng như vậy!

Đàm Viên Sơ nhìn nàng, bỗng nhiên cúi xuống hôn nhẹ một cái: “Đi thỉnh an Hoàng Hậu đi.”

Dứt lời, Đàm Viên Sơ xoay người rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Dù sao giữ nàng lại đây cũng chẳng khiến nàng thay đổi suy nghĩ, chi bằng cứ làm theo ý nàng.

Quen biết hai năm, hắn chưa từng tổ chức sinh thần cho nàng, coi như lần này bù đắp vậy.

Đàm Viên Sơ đã đi rồi, Vân Tự vẫn đứng ngây ra đó. Nàng chậm chạp hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn, bỗng nhiên cắn môi.

Thực ra nàng đã chuẩn bị tâm lý cho việc Đàm Viên Sơ giữ nàng lại thêm một thời gian.

Nàng không ngờ tới sự việc lại nằm ngoài dự đoán, Đàm Viên Sơ vậy mà lại chịu cho nàng vị phân?

Thu Viện từ bên ngoài bước vào cất tiếng gọi nàng. Vân Tự chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hoàn hồn. Nàng đè nén cảm xúc, không khỏi mím chặt môi.

Nàng có chút căng thẳng.

Cho nàng vị phân thì tốt, nhưng rốt cuộc là vị phân gì?

Hai năm trước, Đàm Viên Sơ muốn cho nàng vị phân ngự nữ nhưng bị nàng từ chối. Nàng đã đợi hai năm, chắc hẳn không phải lại là ngự nữ chứ?

Thu Viện khom người, trên mặt mang theo nụ cười hiếm thấy:

“Nô tỳ chúc mừng cô nương.”

Vân Tự nắm chặt khăn tay nhìn nàng ấy không nói gì. Thu Viện hiểu ý, khẽ cười: “Hôm nay phải gọi cô nương là chủ tử rồi, Hoàng Thượng phong cô nương làm tứ phẩm tiệp dư.”

Vân Tự mở to mắt.

Cái gì?!

Nàng há hốc mồm, không dám tin: “Sao có thể?!”

Đàm Viên Sơ - kẻ keo kiệt đó, sao lại chịu cho nàng vị phân cao như vậy?

Đàm Viên Sơ cố ý giấu Vân Tự, nhưng Thu Viện lại biết chút nội tình, nàng ấy hạ giọng:

“Vị phân này, cô nương phải cảm tạ Dung chiêu nghi đã giúp đỡ.”

Vân Tự không hiểu nguyên do, Thu Viện nói tiếp: “Vốn dĩ Hoàng Thượng định cho cô nương vị phân quý tần, nhưng hôm qua Dung chiêu nghi lại bày trò, ngược lại khiến cô nương được lợi.”

Vân Tự nghe nàng ấy kể chuyện tiểu công chúa mà trợn mắt há mồm.

Điên rồi sao?

Dù là hoàng trưởng tử hay tiểu công chúa đều được nuôi dưỡng nâng niu, chỉ cần hơi dãi nắng dầm mưa cũng sẽ thấy khó chịu. Hơn nữa tiểu công chúa còn nhỏ, sơ ý một chút nhiễm phong hàn là mất mạng!

Dung chiêu nghi bị kích thích gì mà lại nhẫn tâm làm hại tiểu công chúa?

Vân Tự khó hiểu, Thu Viện lại mơ hồ đoán ra: “Chỗ ở của cô nương là do Hoàng Thượng tự mình chỉ định, chính là điện Mộng Sư trong Chử Án cung.”

Vân Tự ngây người, một lúc sau mới thốt lên: "Ngươi nói gì?”

Nàng vào cung bốn năm, không đến nỗi ngay cả Chử Án cung là nơi ở cũ của Thái hậu cũng không biết.

Nàng nuốt nước bọt, cuối cùng cũng hiểu Dung chiêu nghi bị cái gì kích thích. 

Nàng và Thu Viện nhìn nhau, không nhịn được nở nụ cười.

Bị kích thích mới tốt.

Dung chiêu nghi có tiểu công chúa vốn đã nắm chắc phần thắng, giờ tự mình phá hỏng thế trận, mới tạo cơ hội cho Vân Tự.

Thượng Y Cục đưa cung trang đến. Lần này cung trang không giống bình thường, thể hiện thân phận tứ phẩm tiệp dư, sử dụng màu yên chi, sắc đẹp mang ý chúc mừng. Thu Viện giúp nàng thắt đai lưng, cuối cùng mới thấp giọng nói:

“Nô tỳ chúc mừng cô nương đạt được như ý nguyện.”

Từ hôm nay, cô nương đã thực sự bước qua một bước mới, thân phận thay đổi, sẽ không còn ai dám xem thường nàng nữa.

Trong gương đồng, mái tóc đen của nàng được búi gọn bằng trâm ngọc, dung mạo yêu kiều, khoác lên mình bộ hoa phục tinh xảo, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Đôi mắt hạnh long lanh, nàng từng rất nghèo khó, nhưng không ai có thể phủ nhận nàng vô cùng phù hợp với vẻ đẹp kiêu sa này, càng tôn lên nét phong tình khó tả.

Mỹ nhân như vậy sinh ra là để được sống trong nhung lụa, gõ kim toái ngọc (1) cũng chỉ là trò chơi.

(1) gõ kim toái ngọc (敲金碎玉): Thành ngữ xuất phát từ thơ ca, là một lối ẩn dụ để mô tả âm thanh trong trẻo, thánh thót và cao quý như tiếng vang của vàng ngọc. Ý trong câu này nói rằng Vân Tự xinh đẹp và quý giá đến mức, với nàng, vàng ngọc cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển.

“Mộng Sư điện đã được sắp xếp xong, người nên đến Khôn Ninh cung thỉnh an, sau khi thỉnh an xong, cô nương nhớ đừng đi nhầm đường.”

Thu Viện âm thầm nhắc nhở.

Vân Tự liếc nhìn, Thu Viện lập tức hiểu ý: “Hôm qua Hứa công công hỏi nô tỳ có muốn rời đi cùng cô nương không.”

Từ Dưỡng Tâm điện đến hậu cung, tuy cùng là cung nữ, địa vị không những không tăng mà còn giảm, nhưng trong lòng Thu Viện lại vui mừng.

Chỉ là nàng ấy cảm thấy cô nương có lẽ cần nàng ở lại Dưỡng Tâm điện, nên không dám tự tiện trả lời.

Vân Tự đưa tay về phía Thu Viện:

“Vậy ngươi đi cùng ta nhé?”

Thu Viện kinh ngạc: “Người không cần nô tỳ ở lại Dưỡng Tâm điện sao?”

Vân Tự nhìn ra ngoài, ngắm cảnh sắc quen thuộc của Dưỡng Tâm điện, ánh mắt khó đoán nhưng thanh âm rất nhẹ: “Nếu Hứa công công đã hỏi ngươi câu này, chắc hẳn đã nhận ra điều gì.”

Vân Tự nói khẽ: "Hoàng Thượng thích sự thanh tỉnh của ta, cũng không ngại ta che giấu tâm tư, nhưng ta không thể quá tham lam.”

Dưỡng Tâm điện là địa bàn của Đàm Viên Sơ, không ai có thể xâm phạm.

Thu Viện hiểu ra, nàng ấy nắm lấy tay Vân Tự, thấp giọng nói:

“Từ nay về sau, nô tỳ sẽ dựa vào chủ tử.”

Nàng ấy đã thay đổi cách xưng hô.

Từ cung nữ trước Dưỡng Tâm điện trở thành cung nhân bên cạnh Vân tiệp dư, nàng ấy và Vân Tự sau này sẽ cùng chung một thuyền, cùng hưởng vinh hoa phú quý.

Khoảng cách từ Dưỡng Tâm điện đến Khôn Ninh cung không gần cũng không xa, nhưng tiệp dư có nghi trượng riêng.

Bên ngoài Dưỡng Tâm điện có thêm vài nô tài lạ mặt, thấy nàng vừa ra liền vội vàng quỳ xuống:

“Nô tài tham kiến chủ tử.”

Bên cạnh họ là một đội nghi trượng, thân phận rõ ràng.

Vân Tự nhìn tiểu thái giám dẫn đầu, hắn lập tức nói: “Nô tài là cung nhân của Mộng Sư điện, đặc biệt đến đón chủ tử đi thỉnh an.”

Vân Tự hiểu rõ, nàng hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Hắn cười nói: “Nô tài là do Lưu công công ở Trung Tỉnh điện ban cho, gọi là Tùng Phúc, chủ tử gọi nô tài là Tiểu Hạt Thông cũng được.”

Vân Tự và hắn nhìn nhau, Tùng Phúc cung kính cười với nàng. Thời gian không còn sớm, Vân Tự không nói gì thêm, bước lên nghi trượng.

Cung nhân Dưỡng Tâm điện nhìn theo nàng rời đi, đợi nghi trượng khuất bóng, bèn không khỏi nhìn nhau, bỗng nhiên có người cảm thán: "Cô nương đi rồi.”

*****

Khôn Ninh cung.

Hôm nay các phi tần đến thỉnh an rất sớm, ai nấy đều muốn nói lại thôi.

Chỉ có vị trí của Dung chiêu nghi là trống không.

Có người khó hiểu nhìn qua, người bên cạnh nhỏ giọng giải thích: “Hôm qua tiểu công chúa không khỏe, đến giờ vẫn chưa khỏi, Dung chiêu nghi sáng sớm đã cho người đến cáo bệnh, ở lại trong điện chăm sóc tiểu công chúa.”

Người nọ gật đầu, một lát sau mới nghi ngờ hỏi nhỏ: "Thật sự là chăm sóc tiểu công chúa sao?”

Hay là vì hôm qua cầu xin Hoàng Thượng không được, cảm thấy mất mặt?

Người bên cạnh ho khan một tiếng, trách móc liếc nhìn người đó. Dung chiêu nghi tuy không đến, nhưng trong điện vẫn có người của nàng ta, lỡ lời này truyền đến tai Dung chiêu nghi, ai biết được có bị giận cá chém thớt không.

Không chỉ vị trí của Dung chiêu nghi trống, mọi người còn phát hiện trong điện có thêm một chiếc ghế.

Các nàng nhìn thoáng qua, vị trí được đặt đối diện Tô tiệp dư, âm thầm tính toán không khỏi kinh ngạc, vị trí này ít nhất cũng phải là quý tần.

Chưa kịp để mọi người bàn tán, ngoài điện vang lên tiếng hô:

“Vân tiệp dư đến!"

Trong điện bỗng chốc im lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Rèm châu được vén lên, Vân Tự được Thu Viện dìu vào. Mọi người đều nhìn về phía nàng, có cơn gió nhẹ thổi qua một lọn tóc đen rơi xuống bên má, nàng khẽ vuốt lại, gương mặt trắng nõn điểm chút phấn hồng, lông mày thanh tú, môi đỏ mọng. Ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng càng thêm phần phong tư, khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng được dẫn đến vị trí, một mùi hương thoang thoảng, thanh nhã ập đến.

Đợi nàng ngồi xuống, vẫn còn phi tần chưa hoàn hồn, ánh mắt cứ dừng lại trên người nàng, không nhịn được nắm chặt khăn tay.

Trước đây họ đều biết Vân Tự xinh đẹp, nhưng gần đây ít gặp nàng, lại chưa từng thấy nàng ăn vận lộng lẫy như vậy. Giờ phút này tận mắt nhìn thấy, họ mới hiểu vì sao một cung nữ như nàng lại được Hoàng Thượng sủng ái.

Mỹ nhân như vậy, nam nhân nào mà chẳng muốn độc chiếm?

Một lúc lâu sau, mọi người mới chậm chạp hoàn hồn, nhớ lại tiếng thông truyền vừa rồi....

Vân tiệp dư?!

Tô tiệp dư đột ngột quay phắt đầu nhìn nàng, vẻ bình tĩnh trên gương mặt thanh tú vỡ tan. Hôm qua nàng ta vừa mới bị Vân Tự cản ở ngoài Dưỡng Tâm điện, vậy mà giờ đây lại nghe nói Vân Tự sẽ cùng ngồi cùng ăn với mình, làm sao Tô tiệp dư có thể bình tĩnh nổi?!

Nàng ta đã phải uống bí dược, suýt nữa mất mạng mới có được vị phân hiện tại, Vân Tự dựa vào cái gì mà được sánh ngang với nàng ta!

Mọi người đều thấy Tô tiệp dư thất thố, Vân Tự cũng nhìn thấy rõ. Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi:

“Tô tiệp dư nhìn tần thiếp làm gì?”

Nàng rất tự nhiên thay đổi cách xưng hô, như thể người mấy ngày trước còn xưng "nô tỳ" với Tô tiệp dư không phải là nàng.

Vân Tự chậm rãi nhìn lên.

Rốt cuộc!

Kẻ từng cao cao tại thượng nhìn xuống nàng, dù trong lòng không cam tâm, giờ phút này cũng chỉ có thể nhìn thẳng vào nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi