Editor: Xu
Beta: Sue
Nhân viên đoàn làm phim kêu Thẩm Giáng đến quay phim, đúng lúc Khương Ngâm cũng trò chuyện vừa xong, tay cầm bút sửa sang lại một chút, đi đến chỗ Dương Thư phía bên kia để thương lượng tiếp về việc quay chụp.
Thẩm Giáng một lần nữa thay trang phục, ôn lại kịch bản một lát, đi về phía trước ống kính.
Bản thân đạo diễn đối với Thẩm Giáng mười phần thưởng thức, lại nghĩ đến cậu ấy là nghệ sĩ dưới trướng Truyền Thông Tinh Đồ, nhân lúc Thẩm Giáng không có ở đây, liền tán dương trước mặt Doãn Toại: "Doãn tổng, kỹ thuật diễn của Thẩm Giáng đúng là không còn gì để nói, ngộ tính đối với nhân vật cũng rất mạnh..."
Doãn Toại hững hờ nghe, dư quang nhìn thấy Khương Ngâm đi đến chỗ Dương Thư bên kia nói cái gì, lại lưu loát chào hỏi người an bài công việc, nhìn còn rất lôi lệ phong hành*.
*Lôi lệ phong hành: Tác phong nhanh nhẹn, mạnh mẽ
Anh chưa thấy qua dáng vẻ lúc làm việc của cô, có chút không giống cô gái trong trí nhớ.
Nhớ lại năm đó ở đại học C, cô cứ luôn đi theo phía sau lưng anh, trên cổ đeo máy ảnh, có lúc thừa dịp anh không chú ý đột nhiên chụp lén anh, đèn flash chợt lóe lên.
Anh quay đầu trừng cô, cô liền làm ra dáng vẻ vô tội, sờ lỗ tai một chút, sau đó ngọt ngào cười với anh: "Kỹ thuật chụp ảnh của em tốt lắm, nhiếp ảnh gia tương lai trứ danh trong giới thời trang tự mình chụp ảnh cho anh, anh quá có phúc khí!"
Doãn Toại không nói lời nào, tiếp tục đi về phía trước.
Cô liền vui vẻ đuổi theo, giống như tiểu lắm lời: "Anh tức giận à?"
"Anh đừng tức giận mà!"
"Cùng lắm thì sau này trước khi chụp, em sẽ hỏi ý kiến của anh?"
"Hoặc em xóa ảnh vừa mới chụp được không?"
"Em xóa à nha?"
"Em xóa thật à nha?"
"Này, anh không thể giả vờ ngăn cản một chút sao?"
Doãn Toại dừng lại, cô không có được báo trước nên đã đâm vào lưng của anh, lúc ngẩng đầu, chóp mũi đỏ lên nhàn nhạt, ánh mắt vừa u oán vừa đáng thương nhìn anh.
Doãn Toại bất đắc dĩ thở dài: "Tân sinh viên không cần huấn luyện quân sự sao, em là một người con gái, vì sao cứ luôn đi theo tôi?"
"Em là một người con gái mỗi ngày đi theo anh——"Cô xoa xoa cái mũi mỏi nhừ, mặt không đỏ tim không đập, đúng tình hợp lý mà nói ra hết: "Đương nhiên là coi trọng anh rồi, anh lại không ngốc, thế mà còn hỏi làm gì?"
Doãn Toại: "..."
"Doãn tổng, ngài xem, đoạn này hiệu quả thế nào?" Lời nói của đạo diễn kéo Doãn Toại ra khỏi hồi ức.
Anh ngẩng đầu, thân ảnh Khương Ngâm đã sớm biến mất khỏi tầm mắt.
Bởi vì trước đó làm tốt công tác chuẩn bị, việc chụp ảnh tạo hình so với trong dự đoán thuận lợi hơn nhiều, phần lớn diễn viên cũng đều hết sức phối hợp.
Chỉ là lúc đến phiên Lạc Hâm, tiến độ đột nhiên chậm lại.
Dương Thư trào phúng quả nhiên không sai, Lạc Hâm rất thích cảm giác tốt đẹp khi bản thân khoa tay múa chân trong lúc quay chụp, căn bản không nghe nhân viên công tác an bài.
Dương Thư tính tình bạo dạn, suýt nữa cùng với cô ta ầm ĩ, bị Khương Ngâm ngăn lại.
Dương Thư tức giận đi qua bên kia quay chụp cho các diễn viên khác, bên này giao cho Khương Ngâm xử lý.
Khương Ngâm phân phó người thay trang phục cho Lạc Hâm, còn mình thì khom lưng điều chỉnh thử máy ảnh.
Chờ Lạc Hâm một lần nữa đứng trước ống kính, lông mày Khương Ngâm nhẹ cau lại: "Màu mắt và nhũ mắt này là ai làm? Còn có lớp trang điểm trên mặt là chuyện gì thế?"
Thợ trang điểm một mặt khó xử đi qua: "Chị Khương, là chính Lạc Hâm yêu cầu, thực sự không có cách nào."
Lạc Hâm hiện tại cầm cái gương nhỏ đắc chí, thưởng thức lớp trang điểm trên mặt mình, thậm chí cầm điện thoại tự chụp một tấm hình.
Khương Ngâm đè nén sự không vui, hướng về bên kia nói: "Cô Lạc Hâm, tạo hình cần căn cứ vào thiết lập nhân vật để tiến hành trang điểm, hi vọng cô phối hợp với sự sắp xếp của nhân viên công tác, đổi lại lớp trang điểm trên mặt, chúng tôi muốn bắt đầu quay chụp."
Lạc Hâm giả vờ không nghe thấy, tiếp tục lấy điện thoại chụp ảnh, hiển nhiên đang cố ý lờ cô.
Khương Ngâm lại kêu vài tiếng, vẫn như cũ không có kết quả.
Kiên nhẫn dần dần tiêu hao dường như không còn, sắc mặt Khương Ngâm trầm xuống, đi lên phía trước, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng, sắc bén: "Đây là phim cổ trang, trang điểm như võng hồng* nhìn rất đẹp sao?"
*Võng hồng: từ dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng
Lạc Hâm còn đang đối diện với ống kính điện thoại tạo dáng "2", ý cười trên khóe môi không kịp thu lại.
Lúc sau mới hiểu ra lời này là nói với cô ta, lập tức thẹn quá hoá giận: "Tôi còn cần cô chỉ giáo?"
Người xung quanh nghe được động tĩnh, nhao nhao nhìn qua phía bên này.
Khương Ngâm không sợ hãi chút nào nhìn cô ta: "Hôm nay tôi đã rất cho cô mặt mũi, lúc quay phim, trước mặt đạo diễn cô có dám tự tung tự tác, chủ trương như thế không? Thật không biết chính mình bao nhiêu cân lượng?"
Lạc Hâm không ngờ Khương Ngâm lại dám nói chuyện như thế với mình, tức giận đến mức chỉ tay về phía cô: "Cô..."
"Cô cái gì cô?" Khương Ngâm không kiên nhẫn đánh gãy cô ta: "« Gió Phệ » đem nhiệm vụ chụp ảnh tạo hình giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phải chịu trách nhiệm để tạo ra tác phẩm.
Nhưng chụp ảnh cũng không phải chỉ một mình cô, nếu cô có chủ trương như thế, thì tùy cô, chính cô đi mà tìm thợ chụp ảnh chụp, dù sao tương lai ảnh chụp phát ra ngoài, dân mạng phát hiện hình tượng của cô cùng nhân vật không hợp, cũng chỉ sẽ nói là tự cô không diễn nổi nhân vật Sư Đan Huyên này, không có chút liên quan nào tới tôi."
"A, đúng rồi." Khương Ngâm không để ý sắc mặt khó coi của Lạc Hâm, tiếp tục nói: "Nếu như tạo hình của cô cùng nhân vật không hợp, nói không chừng đạo diễn sẽ yêu cầu thay đổi nữ chính, đến lúc đó, xin nhớ là vì bản thân tùy hứng làm bậy."
"Lạc Hâm không cần chụp, người tiếp theo."
Khương Ngâm không cho cô ta cơ hội cứu vãn, một lần nữa điều chỉnh máy ảnh, phân phó nhân viên công tác cho diễn viên kế tiếp thay trang phục.
Khương Ngâm trong giới nhiếp ảnh vẫn có danh khí và uy vọng, nhân viên công tác thấy Khương Ngâm nói chuyện kiên quyết như thế, trực tiếp đem Lạc Hâm từ trên đài mời xuống, tiếp tục quay chụp.
Ở cửa phòng chụp ảnh, thư kí Lâm kinh ngạc nhìn tình hình bên trong.
Lạc Hâm là nghệ sĩ trực thuộc của Truyền Thông Tinh Đồ, lời đồn liên quan tới cô ta, thư kí Lâm cũng từng nghe qua, có chút kỹ thuật diễn nhưng lại không có EQ, rất thích bày chiêu trò.
Cô ta gần đây thường gây chuyện, mọi người ngại độ nổi tiếng của cô ta, trong công việc cũng nhiều lần thuận theo, dỗ dành cô ta.
Hôm nay trước mặt nhiếp ảnh gia, ngược lại hiếm có bị mất mặt.
Thư ký Lâm nhớ lại, hình như đã từng gặp vị nhiếp ảnh gia này trước cửa khách sạn Đồng Thành thì phải.
Gần đầy, lão gia luôn thúc giục ông chủ xem mắt, nếu không đồng ý thì dắt về một người.
Thư kí Lâm cảm thấy đem người trước mắt này trở về hẳn là cũng không tệ, bất luận về tướng mạo, khí chất hay là năng lực đều có thể làm cho lão gia cùng lão thái thái vui.
Mà thời điểm ở khách sạn Đồng Thành, cô gái này vừa lúc nghèo túng, ông chủ liền đem phòng đã đặt nhường cho người ta, còn mua quần áo cho người ta, tám phần là thích người ta.
Lâm bí thư nghĩ vậy, ánh mắt liền lặng lẽ dò xét ông chủ ngay bên cạnh.
Doãn Toại lẳng lặng nhìn cô gái đang làm việc nước chảy mây trôi, một lúc lâu sau, nhấc môi dưới nở nụ cười khó có được, ghé mắt đối đầu vỡi ánh mắt của thư kí Lâm.
Lưng thư kí Lâm cứng đờ, đứng thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Sắc mặt Doãn Toại sớm đã khôi phục như thường, quét mắt nhìn đồng hồ, quay người rời đi.
Thư kí Lâm vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Toàn bộ hành trình Khương Ngâm vẫn luôn đắm chìm trong công việc quay chụp, hoàn toàn không biết gì.
Lạc Hâm không có nhiều đất diễn, cả ngày hôm nay cũng không có cảnh diễn, toàn thời gian đều đợi ở phòng chụp ảnh, nhưng hoàn toàn bị Khương Ngâm và Dương Thư xem nhẹ, không một ai phản ứng với cô ta.
Khương Ngâm cảm giác được cô ta mấy lần có ý tiếp cận mình, nhưng lại ngại mặt mũi không chịu bước ra một bước kia.
Khương Ngâm xem như không nhìn thấy, luôn bận bịu với công việc của mình.
Chụp đến rất muộn mới kết thúc công việc, lúc Khương Ngâm thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà thì người đại diện của Lạc Hâm gọi lại, chân thành nói xin lỗi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Người đại diện rất biết cách nói chuyện, thấu tình hợp lý, thậm chí đem mọi cái sai ôm vào người mình vì Lạc Hâm giải vây.
Thật ra, cơn giận của Khương Ngâm đã sớm tiêu tan.
Huống hồ nếu cô muốn gắn bó lâu dài trong vòng giải trí, cô không cần thiết bởi vì chút chuyện nhỏ này mà tự mình gây thù hằn, đáp ứng nếu như ngày mai Lạc Hâm phối hợp thật tốt, thì sẽ tiếp tục quay chụp.
Ngồi lên xe trở về nhà, Dương Thư cảm khái: "Lạc Hâm không có đầu óc gì, nhưng người đại diện của cô ta lại rất biết cách làm người."
Khương Ngâm tựa vào chỗ ngồi phía sau xe, bóp bóp cáicổ mỏi nhừ không quá muốn nói chuyện.
Mệt mỏi!
Trong đêm đó, Doãn Toại vừa làm xong công việc về đến nhà, liền nhận được điện thoại của ông nội: "Hai ngày trước ông nói với cháu về việc kết hôn, cháu đừng có mà không để tâm tới, hôn nhân đại sự rất quan trọng, nếu như cháu không tự mình mang về một người, ông và bà nội cháu sẽ phải thu xếp cho cháu xem mắt.
Nếu cháu không thích cháu gái của Triệu gia, Tề gia cũng có một cô, so với cháu nhỏ hai tuổi, còn đang du học nước ngoài, mấy ngày nữa sẽ trở về, cháu cảm thấy thế nào?"
Doãn Toại đi đến lấy chai rượu trong tủ lạnh ra, sau khi mở nắp, đổ vàotrong ly đế cao trên quầy bar, uống một ngụm: "Chẳng thấy sao cả."
"Vậy đến cùng cháu muốn thế nào? Ông còn có thể ôm được chắt trai hay không đây?"
Doãn Toại bị ông lão nói hơi có chút bất đắc dĩ: "Loại chuyện này sao có thể gấp được?"
"Làm sao lại không vội, ông và bà người đều đã ngoài tám mươi tuổi, ngày qua ngày, không chừng ngày nào đó nhắm mắt xui tay..."
"Ông nội!" Doãn Toại đánh gãy lời ông, đặt ly rượu trong tay xuống ấn ấn xương chân mày nhảy thình thịch, trầm ngâm một lát, thỏa hiệp nói: "Cháu đáp ứng ông, qua một thời gian ngắn mang về cho ông về một người."
Ông lão lập tức vui vẻ: "Thật sự có coi trọng ai đó ở ngoài sao? Vậy cháu nên nói sớm a, để cho ông bớt lo lắng."
Doãn Toại thuận miệng "Ân", lại nghe ông lão cực kỳ hưng phấn bắt đầu bát quái: "Bao nhiêu tuổi rồi? Các cháu làm sao quen được nhau?"
"..."
"Dáng dấp cô gái đó như thế nào, có đẹp hay không? Có hợp với cháu không?"
"..."
"Hai người các cháu hiện tại đã tới giai đoạn nào rồi? Ở bên nhau bao lâu?"
"..."
"Vậy cháu lúc nào thì đem người dẫn về nhà, để cho ông cùng bà nội cháu nhìn một chút."
"..."
Khó khăn lắm mới dỗ dành được lão gia cúp điện thoại, Doãn Toại đứng trước quầy bar một lát, suy nghĩ gì đó.
Lúc sau đứng dậy đi đến ghế sô pha ngồi xuống, ấn mở iPad gửi Email.
Tiếp đó tìm kiếm trong danh bạ rồi gọi điện thoại qua: "Giáo sư Lương, đã trễ như vậy còn gọi điện cho cô, có quấy rầy đến cô không ạ?"
"Không có không có." Trong di động truyền đến âm thanh vui vẻ của Lương Văn: "Gần đây trường học đang làm một chủ đề, buổi tối cô phải vội vàng viết luận văn, bình thường đều ngủ muộn."
Doãn Toại đáp một tiếng, hỏi: "Có phải là nghiên cứu về rủi ro tài chính dựa trên quan điểm của chu kì tài chính trong nước?"
"Nha, con cũng biết cái này?"
"Lần trước nghe giáo sư Khương đề cập qua." Doãn Toại dừng một lát nói: "Là như vậy, trên tay con có mấy loại trường hợp liên quan mới nhất, đều là tài nguyên số liệu tài chính mới, chắc sẽ hữu ích cho việc nghiên cứu chủ đề của cô, vừa mới gửi đến hòm thư của cô."
Mấy ngày nay, Lương Văn xác thực vì chuyện luận văn này mà bận đến sứt đầu mẻ trán, lúc này bà ngồi ngay trước máy tính, nghe xong lời này liền nhanh chóng đăng nhập vào Email, quả thực nhận được email của Doãn Toại gửi tới.
Văn kiện bên trong tư liệu, vừa lúc đây là số liệu gần đây bà vắt hết óc, vơ vét bốn phía.
Lương Văn cao hứng đến chết, trong lòng hết sức vui mừng: "Những tài liệu này thực sự khó mà sưu tập, cô đã buồn bực rất nhiều ngày, con đã giúp cô một việc lớn rồi, cô làm sao để cám ơn con cho tốt đây."
"Tiện tay thôi ạ, có thể giúp được giáo sư thì thật tốt, vậy con không quấy rầy cô nữa."
Cúp điện thoại, Lương Văn liền không chờ được mà trở về phòng, đem tin tức tốt này nói cho Khương Bẩm Hoài.
Khương Bẩm Hoài dưới sự bức bách của Lương Văn, đang nhờ quan hệ bốn phía giúp bà tìm tư liệu, nghe nói Doãn Toại tìm được, ngược lại ngoài ý muốn chớp mắt một cái.
Lấy địa vị bây giờ của Doãn Toại, sưu tập những trường hợp và số liệu, xác thực dễ dàng hơn một chút.
Bất quá công việc anh bận rộn như vậy, lần trước tới nhà, lúc đánh cờ Khương Bẩm Hoài thuận miệng nhắc qua, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại rất để ý.
Lương Văn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc từ trên trời giáng xuống, nhịn không được vỗ vỗ bả vai Khương Bẩm Hoài: "Ông xã, Doãn Toại này thật đúng là không có phí công hai chúng ta dạy, thằng bé còn rất có tâm."
Khương Bẩm Hoài trầm ngâm, gật đầu: "Quả thật không tệ."
Lương Văn: "Vậy ông nói xem, đứa trẻ tốt như vậy, không làm con rể của chúng ta, có phải rất đáng tiếc hay không?"
Khương Bẩm Hoài: "..."
Đoàn làm phim muốn có gấp tạo hình của « Gió Phệ », khó khăn lắm mới hoàn tất quay chụp, mọi người còn phải tăng ca để sửa hình.
Khương Ngâm từ trước đến nay luôn dễ dàng quên mình vì công việc, hầu như không có chiếu cố thân thể.
Cuối cùng khi giao tạo hình ra, Khương Ngâm thở dài một hơi, đồng thời thân thể cũng đột nhiên ngã bệnh, bởi vì liên tiếp sốt cao, không thể không đi bệnh viện truyền dịch.
Vốn dĩ Khương Ngâm muốn gạt Khương Bẩm Hoài và Lương Văn chuyện này, việc truyền dịch nhờ Khương Bái đến chăm sóc mình.
Không ngờ Khương Bái lanh mồm lanh miệng, dù cô liên tục dặn đi dặn lại với anh, nhưng ngay sau đó anh lại nói cho ba mẹ biết.
Sau khi truyền dịch, cô bị ép ngồi lên xe Khương Bái về nhà, nghĩ đến lát nữa phải nghe lải nhải, nội tâm cô tức giận một trận: "Khương Bái, em có thù oán với anh sao?"
Khương Bái cầm tay lái, ngữ khí vẫn luôn gợi đòn như vậy: "Chúng ta chung sống hoà bình từ lúc nào?"
Khương Ngâm: "..."
Sau khi về đến nhà, đầu tiên Lương Văn hỏi han ân cần một phen, quan tâm đầy đủ.
Thời gian dần trôi qua, trong giọng nói bắt đầu mang một ít trách cứ: "Mẹ nói này, con là một đứa con gái, ở bên ngoài một mình là không được, đã lớn như vậy rồi còn không biết chiếu cố bản thân thật tốt."
Những lời này Khương Ngâm nghe đến lỗ tai đều chai, im lặng nói: "Chỉ là gần đây công việc quá bận rộn, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lại tương đối lớn, không cẩn thận liền bị cảm, kỳ thật không tính là chuyện lớn gì."
"Làm sao không coi là chuyện lớn? Tuổi còn trẻ, đừng có mà không coi thân thể ra gì."
Khương Bẩm Hoài cũng theo đó tiếp lời: "Mẹ con nói không sai, từ nhỏ thể chất con đã không tốt, lên cơn sốt thì không dễ dàng khỏi được, bình thường nên chú ý nhiều hơn.
Nếu như không được, con vẫn là nên dọn về nhà ở đi."
Khương Ngâm liền gấp tại chỗ: "Bên này cách nơi làm việc của con xa như vậy, con đi làm cũng không tiện a.
Hơn nữa, lần này đổ bệnh thật sự chỉ là ngoài ý muốn."
Lương Văn còn muốn nói tiếp gì đó, Khương Ngâm vội vàng đỡ cái trán, vẻ mặt thống khổ: "Mẹ đầu con đau quá, không được rồi con phải trở về phòng nghỉ ngơi một chút."
"Cô đứng dậy, đi về phía phòng ngủ.
Lương Văn bất đắc dĩ ở sau lưng cô hô: "Vậy hai ngày này con ở trong nhà đã, hết sốt lại trở về đi làm!"
"Ba"
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Lương Văn lắc đầu, khuỷu tay chống lên tay vịn ở trên ghế sô pha ngồi xuống, nhìn về Khương Bái đang dựa lưng vào ghế tựa đằng sau sô pha: "Bác sĩ nói như thế nào, là do công việc mệt nhọc nên phát sốt?"
Khương Bái để điện thoại di động xuống, cất vào túi: "Nếu không thì?"
Lương Văn nói: "Trước kia công việc cũng có lúc bận rộn, cũng không thấy đến mức sinh bệnh phải đến bệnh viện truyền dịch a, mẹ nghĩ, có thể có liên quan tới việc thất tình đoạn thời gian trước của con bé hay không?"
"Không thể nào." Khương Bái ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, hai chân vắt chéo, giống như không có xương cốt dựa ra sau: "Con cũng không nhìn ra em ấy có di chứng thất tình gì."
Lương Văn giận anh một chút: "Nếu như con bé thật sự đang giả bộ thì sao, còn có thể để chúng ta phát hiện?"
Thấy Khương Bái không nói, Lương Văn tiếp tục phân tích: "Tám phần là bởi vì việc chia tay khổ sở, cho nên mới lao đầu vào công việc, đem thân thể làm cho ngã bệnh."
Lương Văn nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, Khương Bẩm Hoài trầm ngâm, thở dài: "Việc này đã phát sinh, nếu như thực sự có tổn thương tình cảm, vậy tự con bé phải chậm rãi vượt qua, chúng ta cũng không giúp được gì đâu."
"Vậy thì cũng chưa chắc." Lương Văn nghĩ ngợi, nói với ông xã và con trai: "Tôi gần đây tính toán giới thiệu đối tượng cho Ngâm Ngâm, để con bé phân tâm một chút, hai người cảm thấy chủ ý này thế nào"
Khương Bái đánh giá thần sắc Lương Văn, luôn cảm thấy bà như đang từng bước dụ địch xâm nhập.
"Mẹ, có phải trong lòng mẹ đã sớm chọn được người rồi hay không, vậy thì nói thẳng ra đi."
Tâm tư bị đâm thủng, Lương Văn cũng không giận, cười nhẹ nhàng nói: "Trong lòng mẹ đúng là có chọn được một người, mẹ cảm thấy các phương diện đều rất thích hợp, mà người này chúng ta đều biết."
Hai cha con Khương Bái cùng Khương Bẩm Hoài nhìn nhau một chút, Khương Bẩm Hoài nhớ tới nói lời hai ngày trước của bà, không quá xác định hỏi: "Người mà bà nói có phải là Doãn Toại?"
Lương Văn vỗ đùi: "Đúng, chính là thằng bé!"
Khương Bái kém chút nữa là bị nước bọt làm cho nghẹn: "Tác hợp Khương Ngâm và Doãn Toại? Có thể được sao?"
"Làm sao lại không được? Tuổi tác không cách biệt lắm, ngoại hình cũng xứng, tốt bao nhiêu a! Lại nói, bát tự đều không có ngược nhau, bây giờ mẹ không phải là nghĩ trước hết để cho hai đứa nó ở chung một chỗ thử một chút sao."
"Thử một chút?" Khương Bái cảm thấy mẹ anh là người si nói mộng, anh cũng không thấy Doãn Toại quá thân cận với cô gái nào, có thể cùng Khương Ngâm thử một chút sao?
"Chúng ta cũng không biết Doãn Toại nghĩ như thế nào, mẹ không thể lấy thân phận cô giáo áp bách người ta cùng Ngâm Ngâm xem mắt a? Này chỉ sợ là không thích hợp."
"Đứa nhỏ này nói gì vậy, mẹ con là loại người này sao? Chúng ta là dựng kế hoạch, để hai người đơn độc gặp mặt rồi tìm hiểu lẫn nhau một chút." Lương Văn nhìn về phía Khương Bái: "Mẹ nghĩ rồi, công tác tư tưởng cho Ngâm Ngâm bên này cứ để mẹ lo, Doãn Toại bên kia con đi dò thám ý của nó, nếu như thằng bé không muốn thì quên đi."
Đột nhiên bị giao nhiệm vụ, Khương Bái hơn nửa ngày không lấy lại được tinh thần.
Để anh đi hỏi Doãn Toại có muốn xem mắt với em gái anh không?
Tính Doãn Toại không gần nữ sắc, cậu ấy cùng Khương Ngâm lần trước có gặp qua một lần, nhưng chắc là cũng không có quen thuộc lắm.
Việc này có thể thành sao?
Khương Bái sờ mũi một cái, hơi ngồi thẳng: "Mẹ, con thấy đoạn thời gian trước không phải Doãn Toại có tới nhà chúng ta sao, cậu ta và Ngâm Ngâm cũng coi như gặp qua, nếu như hai người bọn họ vừa ý nhau thì hiện tại không chừng sớm đã có tia lửa* rồi, không cần mẹ tác hợp.
Nếu như đến nay hai người vẫn không có tia lửa, đoán chừng hi vọng không lớn."
*Nguyên văn là hoa hỏa: Ý chỉ trúng tiếng sét ái tình, gặp cái yêu ngay.
"Làm sao có thể giống nhau?" Lương Văn nói: "Lúc ấy Ngâm Ngâm vừa kết thúc một đoạn tình cảm, thời điểm gặp Doãn Toại, cũng không có ai nghĩ đến phát triển quan hệ nam nữ.
Hiện tại thì khác, bây giờ chúng ta phải làm rõ, chỉ là để hai người lấy mục đích xem mắt để làm quen nhau lại một chút, nói không chừng liền có tia lửa?"
Khương Bái: "..."
"Chủ yếu là sau hôm đó mẹ mới sinh ra suy nghĩ này, nếu mà sớm có ý tưởng như vậy, lần trước Doãn Toại đến nhà chúng ta, mẹ đã sắp xếp trước rồi."
Nói đến đây, Lương Văn cũng rất hối hận: "Nếu như không được, chúng ta liền quên đi lần gặp mặt trước, cho hai người chúng nó xem mắt thêm một lần nữa, uống cà phê nói chuyện gì gì đó."
Khương Bái: "..."
Lương Văn: "Dù sao mẹ chính là coi trọng Doãn Toại, mẹ cảm thấy thằng bé và Ngâm Ngâm nhà chúng ta rất phù hợp, mọi chuyện cứ thế mà quyết định, hôm nào đó mẹ đi khuyên nhủ Ngâm Ngâm, Doãn Toại bên kia con cũng thử hỏi một chút."
Khương Bái cũng không biết làm sao để tiếp lời, chỉ có thể nhìn về phía Khương Bẩm Hoài vẫn luôn trầm mặc: "Ba, việc này ba thấy thế nào?"
"Ba con, ông ấy nghe theo mẹ, mọi việc cứ quyết định như vậy đi!" Lương Văn nói xong chỉ chỉ Khương Bái, gây sức ép: "Nếu như con không hoàn thành nhiệm vụ, về sau không cần trở về nữa."
Khương Bái: "..."
- -------------------------------------
Chương mới ra rồi nè!!!! Đăng hơi muộn xí do bận một chút việc nè!!!
Mọi người nhớ nhấn sao và bình luận để tiếp thêm động lực cho chúng mình nhé
#Xu.