MƯU ĐOẠT PHƯỢNG ẤN

Đây hình như là lần đầu tiên nàng chủ động nhắc tới Vệ Xuyên với hắn, hắn không khỏi ngây người: "Sao vậy?"

Nàng ngồi xuống bên cạnh: "Lần trước lời đồn nổi lên bốn phía, bệ hạ lại không nhắc gì với thần thϊếp, thần thϊếp biết bệ hạ tin thần thϊếp cho nên mới cảm thấy không cần lo lắng vì những việc này."

Hắn gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng thần thϊếp lại cho rằng có một số việc không phải dựa vào một câu "thân ngay không sợ bóng tà" là cho qua được. Hiện tại những lời đồn đó đã truyền tới dân gian, còn bị thuyết thư thêm mắm thêm muối, không biết sẽ bị miêu tả thành cái gì."

Hắn chăm chú nhìn nàng, cười hỏi: "Nàng có ý gì?"

"Thần thϊếp nào có ý gì chứ. Thần thϊếp chỉ nghĩ có vài việc vốn là giả, nếu chính chủ rời đi lời đồn sẽ không truyền nữa. Thần thϊếp thân là phi tần trong cung không thể ra ngoài, nhưng thiên hạ lớn như vậy, huân tước quý thích ra ngoài làm quan cũng không hiếm lạ. Sao bệ hạ không để Vệ Xuyên rời kinh? Chỉ cần hắn đi rồi, những người khác sẽ không nói gì nữa."

Hoàng đế bật cười lắc đầu: "Những chuyện này bọn họ muốn nói thì cứ để họ nói đi."

"Không được." Từ Tư Uyển nghiêm túc, "Ném đá xuống nước, phải có bọt nước bắn lên mới thú vị. Nhưng với những lời đồn này, thần thϊếp đang ở trong cung, dù thần thϊếp có phản ứng gì bọn họ cũng không nhìn thấy, chỉ có đánh giá hướng đi của Tuyên quốc công phủ. Hiện giờ bệ hạ cũng nghe nói, mấy ngày trước Tuyên quốc công phủ còn tham tấu Lâm thị bôi nhọ, trong kinh lập tức có một đợt nghị luận mới, bọn họ cũng vì y có phản ứng nên hưng phấn. Nhưng nếu y không còn ở trong kinh thì sẽ không có động tĩnh mới nữa, những chuyện cũ bàn tán nhiều cũng có ngày chán, dần dần mọi người sẽ quên đi."

"Đạo lý này không sai. Nhưng nếu bây giờ trẫm tìm một chức quan ở ngoài cho y lại không dễ. Khoa cử ba năm tổ chức một lần, lần trước trì hoãn vì quốc tang, đáng lẽ năm trước sẽ làm nhưng cũng vì chiến sự mà dời tiếp, nói không chừng phải dời đến sang năm, trẫm không thể trực tiếp ban một chức quan cho y."

Sớm đoán được hắn sẽ nói vậy, Từ Tư Uyển vẫn làm bộ ngây thơ, nói: "Không phải hắn bây giờ cũng không có chức quan gì sao? Vậy sao y dâng tấu được chứ?"

Hoàng đế khẽ cười: "Nhà y có tước vị, gặp chuyện có thể dâng tấu."

"Thì ra là thế." Nàng nhíu mày dường như nhất thời không có chủ ý, suy tư một hồi, hai mắt đột nhiên sáng ngời, "Nếu không có khoa cử thì vẫn còn con đường võ mà. Thần thϊếp nghe nói rất nhiều con cháu gia thế nhập ngũ báo quốc, bây giờ đang là thời điểm hai nước giao chiến, Tuyên quốc công phủ cũng nên cống hiến rồi."

Hắn cứng họng: "Vì chút chuyện này mà nàng muốn đưa y ra sa trường sao?"

"Đây sao mà là việc nhỏ được? Liên quan đến thanh danh của bệ hạ là việc vô cùng trọng đại. Huống hồ Tuyên quốc công phủ vốn xuất thân võ tướng, chém gϊếŧ trên chiến trường để bảo vệ triều ta thái bình mới đổi được vinh quang đó. Nếu mắt thấy chiến sự nổi lên hậu thế còn ở kinh thành hưởng phúc, thậm chí không màng danh dự của bệ hạ, chỉ sợ tổ tiên Tuyên quốc công phủ cũng phải tức chết!"

"Cái miệng này của nàng đúng là biết nói chuyện." Hắn trêu đùa, không tỏ ý kiến.

"Bệ hạ không cần lo Tuyên quốc công phủ vì việc này mà có khúc mắc với bệ hạ, thần thϊếp đã nghĩ kỹ rồi."

Hắn đang định cầm sách đọc tiếp, nghe vậy thì hỏi: "Nàng nghĩ kỹ cái gì?"

Hai tay nàng ôm lấy vai hắn, khẩn thiết nói: "Bệ hạ cho thần thϊếp gặp Vệ Xuyên một lần được không? Tuy chỉ có một mình thần thϊếp gặp Vệ Xuyên nhưng dù gì cũng ở trong cung, không cần sợ xảy ra chuyện. Thần thϊếp sẽ phân tích lợi và hại với y, cũng cho y biết đây là ý của thần thϊếp, sau đó bảo y xuất chinh. Như vậy vừa xua tan lời đồn bên ngoài, cũng không thể Tuyên quốc công phủ oán hận, một công đôi việc, bốn lượng rút ngàn cân!"

"Hồ nháo." Hắn cười nhạo, "Trẫm không đồng ý cho Vệ Xuyên đi, nàng bốn lượng rút ngàn cân gì hả?"

Từ Tư Uyển mếu máo, không nói nữa.

Hắn không đồng ý cũng không sao. Bởi vì chỉ cần hắn không đồng ý, lời đồn bên ngoài vẫn sẽ tiếp tục lan truyền, tiên sinh thuyết thư thích bịa chuyện xưa, nàng chỉ cần âm thầm thêm củi lửa là được.

Lời đồn truyền mãi không kết thúc, rồi hắn sẽ dao động. Bởi vì cách nàng đưa ra là biện pháp đơn giản nhất, sau khi Vệ Xuyên rời kinh hắn còn có thể ban ân cho Tuyên quốc công phủ, dù Tuyên quốc công phủ tức giận, muốn trấn an cũng không khó.

Huống hồ tuy nói sa trường đao kiếm vô tình, nhưng với thân phận như Vệ Xuyên nhập ngũ, chết trận khó hơn binh sĩ bình thường rất nhiều. Y tòng quân, bên cạnh tự nhiên sẽ có nhân mã bảo vệ hắn chu toàn. Chỉ cần y không chết, đây chính là cơ hội kiến công lập nghiệp, Tuyên quốc công phủ sẽ không oán hận được bao nhiêu.

Gieo hạt giống này xong, Từ Tư Uyển bình tĩnh đợi. Qua nửa tháng, chính điện Sương Hoa Cung cuối cùng cũng sửa xong, cung điện vẫn dùng cái tên hắn tự ban, gọi là Niêm Mai Điện. Còn về Niêm Mai Các tuy cũng được xây lại nhưng vì sẽ đổi chủ nhân nên không dùng cái tên cũ nữa, đổi về tên Hiền Túc Các như trước.

Trước một đêm dọn tới Niêm Mai Điện, Từ Tư Uyển cùng hắn nằm trên long sàng to lớn ở Tử Thần Điện, nhẹ giọng: "Nghe nói gần đây thái hậu nương nương lại không khỏe, thần thϊếp định lo việc dời cung xong sẽ lại đi hầu hạ thái hậu nương nương được không?"

Hắn "Ừ" một tiếng, có vẻ thất thần. Trầm mặc một lúc lâu, hắn bỗng nói, "Chủ ý lần trước nàng cho trẫm..."

Nàng ngẩn ra, làm như chưa hiểu hắn ám chỉ chuyện gì: "Chủ ý gì?"

"Chuyện của Vệ Xuyên. Gần đây trẫm thường nghĩ, cảm thấy chủ ý của nàng không tệ, có điều không cần để nàng đi gặp y, tự trẫm nói chuyện với hắn là được."

"Bệ hạ nói chuyện với hắn, nhưng thần thϊếp vẫn nên gặp y một lần cho thỏa đáng."

"Tại sao?"

"Đánh rắn phải đánh dập đầu." Nàng ôm lấy cánh tay hoàng đế, "Muốn trấn an lòng thần tử, thần thϊếp biết bệ hạ sẽ có cách. Nhưng con người Vệ Xuyên quá quật cường, cho nên trước đây mới có hành động ngăn cản xa giá của thần thϊếp. Bây giờ nếu chỉ có bệ hạ nói chuyện với y, cho dù nói rõ, e rằng cũng vẫn để lại nghi ky. Mà thần thϊếp và y... Tuy thần thϊếp vô tình với y nhưng y lại có ý với thần thϊếp. Nếu việc này do thần thϊếp đi nói, thần thϊếp sẽ nói với y đây là ý của thần thϊếp, bởi vì thần thϊếp thân là nữ tử không thể không để ý tới danh dự. Nếu y niệm tình xưa, đương nhiên sẽ không hận, mà nếu hận thì y chỉ chặt đứt niệm tưởng với thần thϊếp chứ không trách bệ hạ, như vậy mới có thể giữ được hòa thuận giữa quân thần."

Hoàng đế gật đầu: "Cũng được."

"Thần thϊếp chỉ xin bệ hạ sắp xếp cho thần thϊếp chỗ thích hợp để nói chuyện, đừng để gây ra hiểu lầm gì nữa. Tốt nhất là nơi... Không ai nghe thấy thần thϊếp nói với y cái gì, tránh để cành mẹ đẻ cành con, nhưng lại có thể thấy thần thϊếp và y chỉ nói chuyện bình thường, không mất bổn phận phi tần."

Nghe tới bốn chữ "bổn phận phi tần", hoàng đế trở mình, tươi cười ôm nàng: "A Uyển thận trọng, mọi việc đều suy nghĩ chu đáo."

Nàng được khen mở đỏ mặt, ngước mắt nhìn hắn: "Bệ hạ đừng khen. Nếu thật sự có nơi như vậy, đợi thần thϊếp làm xong chuyện này, bệ hạ lại khen cũng không muộn. Nếu không có, coi như thần thϊếp chưa nhắc tới chuyện này, bằng không ngược lại sẽ khiến lời đồn càng nói càng khó nghe, mất nhiều hơn được."

"Việc này không khó. Sai cung nhân chèo thuyền ra giữa hồ Thái D ịch, chờ tới giữa hồ lại bảo cung nhân chèo thuyền đi, không cần sợ bị họ khua môi múa mép."

Từ Tư Uyển bừng tỉnh: "Bệ hạ đúng là thông minh. Từ ngày nghĩ ra chủ ý này thần thϊếp nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm được nơi thích hợp."

Hắn ôm nàng càng chặt, tay chơi đùa eo nàng, chậm rãi hỏi: "Ngày mai trẫm sẽ sai người an bài, ba ngày sau truyền Vệ Xuyên vào cung, sao hả?"

"Được." Nàng gật đầu.

Hắn lại nói: "Các nàng là người quen cũ, có vài nghi thức xã giao trẫm không để ý lắm. Trẫm sẽ chuẩn bị một bàn tiệc rượu trên thuyền, coi như tiệc tiễn biệt y."

Từ Tư Uyển sửng sốt, thản nhiên nói: "Thần thϊếp thật sự không ngờ bệ hạ lại rộng lượng như vậy."

"Rộng lượng?" Hắn cười lạnh, vừa cúi đầu hôn nàng vừa nhẹ giọng, "Nếu không phải tại lời đồn phiền lòng, lại không thể không nể mặt Tuyên quốc công phủ, trẫm đã không rộng lượng như vậy. Lần này coi như trẫm cho Tuyên quốc công phủ thể diện, nếu y còn dám có mưu đồ với nàng, trẫm nhất định sẽ gϊếŧ y."

Tuy chỉ nhàn nhạt nói nhưng nàng nhận ra hắn đang nghiêm túc. Nhưng dưới ánh mắt của hắn, nàng không hề lộ ra nét hoảng loạn, ngược lại còn khẽ cười: "Bệ hạ là minh quân, bọn họ nên hiểu nỗi khổ tâm của bệ hạ."

Nói rồi Từ Tư Uyển vòng lấy cổ hắn, bầu không khí ngày càng trở nên ám muội. Đột nhiên nàng cảm thấy mình mỗi lúc một giống yêu phi, càng ngày càng như ngựa quen đường cũ dắt mũi đế vương.

Với nàng mà nói điều này đương nhiên quan trọng, hiền phi chỉ là danh xưng dễ nghe. Nếu nàng thật sự muốn làm hiền phi một lòng phụ tá hắn làm thịnh thế minh quân thì còn báo thù gì nữa?"

...

Ba ngày sau, Vệ Xuyên vào cung đúng hẹn. Hắn tới Tử Thần Điện yết kiến trước, Từ Tư Uyển chờ ở bên hồ Thái D ịch.

Hoàng đế sai người chuẩn bị thuyền lớn có hai tầng, hai bên có cửa sổ cao bằng nửa người. Nếu mở toàn bổ cửa sổ ra có thể thấy rõ toàn bộ cảnh tượng trong thuyền.

Số cửa sổ này tất nhiên mở từ trước. Từ Tư Uyển lên thuyền nhìn một cái, thấy cuối thuyền còn có một con thuyền nhỏ hẳn để tiện cho cung nhân rời đi.

Quay lại bờ đợi thêm hai khắc, Vệ Xuyên cuối cùng cũng tới. Nàng nghe tiếng bước chân, quay đầu, y khom người hành lễ: "Quý tần nương nương."

Nàng gật đầu: "Đã lâu không gặp tiểu công gia."

Hắn không nói nhiều, gương mặt thoáng ủ dột, im lặng một lúc, hắn duỗi tay về hướng thuyền: "Nương nương, mời."

Từ Tư Uyển gật đầu, vào thuyền trước.

Tiệc rượu trong thuyền sớm đã được chuẩn bị, hai người lần lượt ngồi xuống, thuyền bắt đầu khởi động.

Cả hai không ai nói chuyện, Vệ Xuyên tự uống hai chung rượu, Từ Tư Uyển an tĩnh ngồi cúi đầu.

Cho đến khi thuyền đi xa bờ hồ mấy trượng, mấy tên hoạn quan ngồi thuyền nhỏ rời đi, Vệ Xuyên uống thêm một chung, mới nói: "Ta muốn xuất chinh."

"Từ nhỏ Xuyên ca ca đã học binh pháp mưu lược, hẳn sẽ có thành tựu."

Y khẽ cười, lắc đầu, thuận tay gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng: "Nếu ta xui xẻo, đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau, không ngờ còn có cảnh đẹp và tiệc rượu, đúng là không tệ."

Từ Tư Uyển không đáp lại, tự rót một chung rượu, một hơi uống cạn, bị sặc đến ho thành tiếng, phút chốc hai má đỏ bừng. Nàng che miệng lại, đợi bình tĩnh, mới ngước mắt, như lấy hết dũng khí mới có thể nhìn y: "Ta muốn biết bệ hạ đã nói gì với huynh."

Vệ Xuyên lại cười, không hề giấu giếm: "Bệ hạ nói chuyện lần này do Lâm thị gây ra, lời đồn đã lan rộng. Một ngày ta còn ở kinh thành, một ngày lời đồn sẽ không dừng lại. Chỉ khi ta rời kinh, những kẻ đó mới chịu câm miệng. Hơn nữa lời đồn như vậy không tốt với người, dù người ngay thẳng những miệng đời vẫn sẽ tổn thương tới người."

Từ Tư Uyển im lặng gật đầu.

Hoàng đế không lừa y.

Những gì nàng nói đêm đó đại khái có ý này.

Nhìn nàng tiếp tục uống một chung, Vệ Xuyên nhíu mày, lại không tiện duỗi tay ngăn cản, chỉ khuyên: "Tửu lượng của người không tốt, đừng uống."

Nàng ngước mắt, trong đôi mắt như hồ thu đã bị men say bao phủ: "Ta hỏi huynh... Huynh muốn một thiên hạ thái bình hay một chân tướng?"

Vệ Xuyên giật mình, biết trong lời này có ẩn tình khác, chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, y nói ngay: "Ta muốn chân tướng."

"Được." Nàng gật đầu, cười lạnh, "Vậy huynh nghe cho kỹ, những lời này... Huynh để lộ ra ngoài một từ, ta đều sẽ chết. Cho dù huynh chỉ nói với bá phụ bá mẫu cũng đủ để lấy mạng ta. Ta... Ta nói với huynh chỉ là vì không muốn lừa huynh, ta không muốn nhìn huynh... Không muốn nhìn huynh chẳng hay biết gì mà làm việc cho một tên hôn quân."

"Hôn quân?" Y nhíu mày, tuy biết trên thuyền không có người ngoài nhưng vẫn theo bản năng nhìn xung quanh.

Nàng cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm chung rượu rỗng: "Bệ hạ vốn định gϊếŧ huynh, ngài ấy không thích tình cũ huynh dành cho ta, càng ghét phiền phức huynh mang lại. Nếu không phải việc Lâm thị giở trò được điều tra rõ, ngài ấy thậm chí từng có ý định mãn môn diệt huynh, may mà ta... Cũng may những ngày ấy ta đều ở Tử Thần Điện, kịp thời khuyên ngài ấy."

"Người không nên nói chuyện thay ta."

"Vậy ta phải làm sao đây?" Nàng ngước mắt nhìn y, "Bảo ta trơ mắt nhìn huynh chết? Bảo ta thờ ơ nhìn ngài ấy gϊếŧ huynh, chứng minh trong sạch của mình? Huynh biết ta không làm được mà..."

"Người không cần mạo hiểm vì ta!" Hắn trầm giọng, "Bệ hạ có trách người không?"

Nàng ôm trán ngây ra một lúc, gật đầu: "Trước giờ ngài ấy chưa từng đánh ta, đó là lần duy nhất." Nói tới đây nàng cười gượng một tiếng như đang chìm trong hồi ức, "Ngài ấy mắng ta và ngài dẫu đã xa nhau còn vương tơ lòng, lả lơi ong bướm, không giữ phụ đạo... Ta... Ta không thể giải thích rõ, ta chỉ có thể nói... Nói giữa chúng ta thật sự không có gì, chỉ có chút tình cảm thời niên thiếu, còn cả phụ mẫu huynh... Với ta mà nói cũng là trưởng bối, ta không đành lòng nhìn họ uổng mạng..."

Càng nói, nàng càng như say khướt, nỗi bi phẫn cũng càng rõ ràng.

Vệ Xuyên nín thở: "Cho nên người cầu xin bệ hạ để ta đến biên quan?"

"Ừ..." Nàng gật đầu, "Ta nói với ngài ấy chỉ cần không xử tử huynh, dù thế nào cũng được... Nếu chết trận sa trường coi như chết có ý nghĩa. Ta... Ta cầu xin ngài ấy rất lâu, ngài ấy mới ân chuẩn. Ngài ấy còn muốn ta thề độc, nói nếu ta có chút tư tình với huynh, huynh, ta, còn cả phụ mẫu của chúng ta, mãn môn Từ gia, mãn môn Tuyên quốc công phủ đều chết không được tử tế..."

Vệ Xuyên kinh hãi. Y chưa làm quan, ngày thường cũng ít có cơ hội diện thánh, một mình diện thánh hôm nay là lần đầu. Nhưng tuy nói thế, hoàng đế mà y thấy trông rất giống chính nhân quân tử, mà từ lời nàng nói hình như lại là bộ mặt mà người ngoài không biết.

Y theo bản năng hỏi: "Thật sao?"

"Ta đem chuyện này ra gạt huynh làm gì?" Nói rồi nàng lại nhìn y, dùng đôi mắt trong sáng như khi còn nhỏ nhìn không chớp mắt, "Xuyên ca ca, huynh đừng trách muội, nếu có cách khác, muội đã không đẩy huynh ra sa trường. Huynh phải... Phải bảo trọng, nếu được... Nếu được, huynh chọn minh chủ khác đi... Mai danh ẩn tích sống qua ngày cũng được, rời khỏi Đại Ngụy cũng ổn, đừng hồi kinh nữa. Đương kim thiên tử không phải minh quân, không đáng để huynh phò tá, còn về muội... Muội chấp nhận số mệnh, đời này cứ thế mà qua thôi."

Câu này như một kíp nổ châm ngòi ngọn lửa không cam lòng trong lòng Vệ Xuyên.

Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu rồi biến mất. Y cố nén nỗi kinh hãi, gằn từng chữ trấn an nàng: "Lời muội nói ta đã nhớ rồi, nhưng muội cũng phải hứa với ta một chuyện."

Từ Tư Uyển ngước mắt, "Chuyện gì?"

"Sống cho thật tốt." Y lo lắng nhìn nàng, "Cuộc đời của muội sẽ có rất nhiều biến số. Giống như việc muội đột nhiên phải vào cung, ta cũng đột nhiên phải tòng quân. Có thể biến số sẽ là khó khăn, nhưng chỉ có sống tốt mới chờ được cơ hội chuyển mình, chết rồi thì chẳng còn gì cả."

"Còn cơ hội chuyển mình sao?" Nàng cười bất lực, "Cửa cung sâu như biển, cho dù đến ngày thiên tử băng hà, muội làm thái phi, ngày tháng chẳng qua chỉ có vậy. Muội dù gì... Dù gì cũng phải giữ một nam nhân mình không thích cả đời, là tốt hay xấu không còn quan trọng nữa."

Nàng càng nói càng hàm hồ nhưng nàng biết bản thân đang nói gì.

Nàng đã nói đến nước này, chỉ cần là nam nhân bình thường thì đều sẽ muốn thương hoa tiếc ngọc, theo đó có suy nghĩ muốn bảo vệ, giúp nàng thoát khỏi khốn cảnh này.

Tâm tư này một khi đã có thì sẽ không thể biến mất. Giống như nàng gieo hạt giống nghi kỵ trong lòng hoàng đế, sự nghi kỵ đó càng ngày càng lớn, mà hạt giống này cũng sẽ dần nảy mầm trong lòng Vệ Xuyên, cho dù ban đầu lặng yên không một tiếng động thì rồi cũng sẽ có ngày không thể bỏ qua.

Nàng nghĩ đợi y đến biên quan, nhất định sẽ nhớ nàng không ngừng.

Quân kỷ của Đại Ngụy rất nghiêm, trong quân không hề có nữ tử, mà y lại đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, chỉ cần nhớ tới nàng, y sẽ nghĩ đến cuộc sống khó khăn của nàng trong cung, cũng vì thế mà hận hoàng đế.

Nàng biết làm vậy là có lỗi với tình yêu của y, nhưng nàng thật sự cần y hận hoàng đế.

Từ Tư Uyển liên miên kể hết tất cả "chuyện xưa", uống chung rượu cuối cùng, mới bắt đầu ăn. Đồ ăn nóng vào bụng, nàng cũng dễ chịu một chút, lần nữa mỉm cười, bình tĩnh nói với y: "À, bệ hạ để muội tới đưa tiễn huynh là muốn muội nói với huynh tất cả chủ ý này đều vì muội muội giữ gìn danh dự, không liên quan tới ngài ấy, tránh cho quân thần hai người có hiềm khích. Nếu lát nữa huynh còn đi gặp ngài ấy thì nhớ vấn đề này, đừng để ngài ấy nhìn ra điểm bất thường."

"Ta nhớ rồi." Vệ Xuyên gật đầu, cầm đũa gắp món tôm nàng thích, định đưa vào đ ĩa của nàng, nhưng vừa duỗi tay lại nhịn xuống. Con tôm kia cuối cùng vào đ ĩa của y, y vừa cúi đầu lột vỏ tôm vừa cười khổ, "Hôm ấy cản xa giá của muội, sau khi trở về phụ mẫu đã mắng ta, bản thân ta cũng hối hận, sợ gây phiền phức cho muội. Cho nên mọi chuyện sau này ta đều cẩn thận, dù ở bãi săn biết muội đến ta cũng không dám đi tìm, gặp mặt cũng không dám nói nhiều một câu. Không ngờ vẫn gây phiền phức cho muội, Tư Uyển..."

Nói tới đây, y ngẩng đầu: "Ta xin lỗi muội."

Nàng lắc đầu: "Giữa chúng ta có gì mà xin lỗi chứ."

Nàng bình tĩnh nói câu này, đáy lòng lại vô vàn cảm xúc.

Nàng cho rằng trải qua bao nhiêu chuyện, bản thân sớm đã có thể thản nhiên diễn kịch, nói dối là chuyện thường ngày.

Nhưng nghe y xin lỗi, nàng vẫn áy náy, vẫn đau lòng, cảm thấy chính mình nên xuống địa ngục.

Vì thế nàng nhìn hắn mà nghĩ, chờ tất cả kết thúc, tốt nhất là để y tiễn nàng xuống địa ngục.

Nàng nguyện chết trong tay y, bởi vì chỉ có như vậy có lẽ nàng còn có cơ hội giải thích tất cả với y, sau đó nói một tiếng xin lỗi.

Hơn nữa nếu thật sự có thể đi đến bước đó, y nhất định còn sống, thậm chí sống rất tốt.

Nàng cũng không muốn y chết, cho dù nàng biết đẩy y lên chiến trường chẳng khác nào khiến y cửu tử nhất sinh.

...

Lời nên nói đều đã nói hết, Từ Tư Uyển không ở trên thuyền lâu, từ xa phất tay với các cung nhân, bọn họ chèo thuyền tới, đưa hai người về bờ.

Mấy cung nhân của Từ Tư Uyển canh giữ bên hồ Thái D ịch, ngoài ra còn có cung nhân ngự tiền, thấy hai người lên bờ, họ hành lễ: "Tiểu công gia, bệ hạ đang bận nghị sự, không thể gặp ngài, mời ngài về trước."

"Được." Vệ Xuyên gật đầu.

Đường Du khom người bước lên: "Nương nương, để hạ nô đưa tiễn."

Từ Tư Uyển nhìn gã, theo bản năng muốn từ chối, nhưng biết đây là bổn phận của gã, chỉ đành gật đầu: "Được."

Vệ Xuyên không nhìn Đường Du, trực tiếp rời đi, Đường Du lặng lẽ đuổi theo dẫn đường.

Nhìn hai người họ, Từ Tư Uyển đột nhiên cảm thấy bất an, bởi vì nàng biết tâm tư của Đường Du, mà Đường Du lại biết tâm tư của Vệ Xuyên.

Nàng chỉ mong giữa họ không xảy ra hiềm khích gì, tránh gây ra chuyện xấu hổ, lại mong họ có chút tranh cãi, bởi vì chỉ có như thế bọn họ mới càng để ý nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi