MỴ KHUYNH THIÊN HẠ

Giữa chiều ánh nắng chiếu rực rỡ, xuyên thấy qua song hộ hậu viện chiếu vào gian phòng sáng sủa vô cùng. Hồ Linh Tiêu ở trong phòng đợi sốt ruột, cũng biết Ngọc Ngưng Nhi đã đi tìm Từ Phong, nhưng mãi mà chưa thấy Tô Vận Hàm trở về. "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hồ Linh Tiêu thông qua hoạ hiện bỗng nhiên xuất hiện muốn biết Tô Vận Hàm thân ở chỗ nào. Phút chốc, trong hoạ diện hiện ra cảnh tượng Tô Vận Hàm mặc sức nâng bôi sướng ẩm, mà ngay cạnh nàng là người có râu quai nón Từ Trị Đồ cùng với Từ Phong. Chỉ thấy Tô Vận Hàm gò má thấu hồng, ngồi trên ghế tròn thân thể lung lay trái phải, ngay cả ánh mắt người cũng theo mê ly. Mà trạng thái như vậy, rõ ràng là khi say tửu mới có.

"Nguy rồi! Ngốc tử này uống say rồi!" Lúc này Hồ Linh Tiêu ngồi dậy từ trên giường, thân ảnh loé lên hiện ra trước cửa Đề Đốc Phủ, trực tiếp gõ lên cửa lớn phủ Đề đốc. Chờ hạ nhân mở cửa, nàng gật gật đầu với đối phương, nói: "Tiểu ca nhi, ta tới để mang Tô công tử Tô Vận Hàm trở về, phiền thỉnh dẫn đường."

"Ngươi là?" Hạ nhân thấy nàng cũng mang diện sa không nhìn rõ chân dung giống Ngọc Ngưng Nhi đã tới lúc trước, do dự không dám tự tiện chủ trương (tự ra quyết định).

"Ta từ Túy Hoa Lâu, đặc biệt tới mang hắn về. Tiểu ca cứ đi là được, dẫn ta đi được không?" Hồ Linh Tiêu phao cái mị nhãn với hắn, mặc dù không để lộ chân dung, mị nhãn câu người này vẫn làm cho hạ nhân thất thần, gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của nàng, mang nàng đi thẳng vào tiền sảnh.

Tô Vận Hàm, Từ Trị Đồ cùng với Từ Phong ba người đang uống đến tận hứng, nhất là Tô Vận Hàm, đã sớm uống say mèm đến không phân rõ đông tây nam bắc. Hạ nhân dẫn Hồ Linh Tiêu tiến vào tiền sảnh, hành cái lễ với Từ Trì Đồ nói: "Lão gia, vị cô nương này tới tìm Tô công tử."

"Tới tìm Vận Hàm?" Từ Trì Đồ mơ mơ màng màng, tay to vỗ một cái vào vai Tô Vận Hàm, nói: "Cô nương kia, con có nhận thức? Nói tới tìm con."

"Ân..?" Tô Vận Hàm nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cửa, trông thấy một vệt hoả hồng đang đứng cách nàng không xa, đần ngốc ngốc chỉ về phía nàng ấy nhếch miệng cười lên. Gắng sức đứng lên khỏi ghế tròn, Tô Vận Hàm xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước, trực tiếp nhào lên người Hồ Linh Tiêu, nói: "Ta, ta biết nàng... Nàng không phải là, ách? Ha ha ha ha, đến đây..... Chúng ta, chúng ta hôn môi....nào..."

Người say tửu đều không thể nói lý, Tô Vận Hàm cũng không ngoại lệ. Nàng như con bạch tuộc chỉ thích dính vào người Hồ Linh Tiêu, tửu khí đầy người khiến Hồ Linh Tiêu không nhịn được nhíu mày. Tuy rằng tửu khí này cũng không khó ngửi, nhưng cũng không phải mùi Hồ Linh Tiêu thích. Nàng thấy cả hai người Từ Trì Đồ cùng Từ Phong cũng đã uống đến mơ mơ màng màng, dứt khoát nói với hạ nhân bên cạnh: "Phiền tiểu ca nhi thay ta chuyển lời tới Từ công tử, ta mang Vận Hàm về trước, cảm tạ hắn cứu Vận Hàm ra khỏi lao."

"Cô nương yên tâm, ta chắc chắn truyền lại lời cô nương như thực cho công tử."

"Vậy đi, vậy liền cáo từ." Hồ Linh Tiêu gật gật đầu với hạ nhân, nửa ôm Tô Vận Hàm vô cùng không thành thật (~lộn xộn láo nháo) ra khỏi Đề Đốc Phủ. Đi vào trong ngõ hẻm phụ cận, Hồ Linh Tiêu không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp mang theo Tô Vận Hàm cùng nhau lách về phòng. Nàng để Tô Vận Hàm nằm trên giường, ngại tửu khí trên người nàng quá nặng, dứt khoát đi tìm Hồ Kiều Kiều, gắng kéo bà vào phòng, nói: "Mỗ mỗ, người nhìn xem nàng đi! Uống thành cái đức tính này! Làm sao bây giờ đây, mỗ mỗ cũng chưa dạy con làm sao khiến người khác tỉnh tửu!"

"Khối mộc này sao lại uống say đến vậy!" Hồ Kiều Kiều nhíu mày theo, từ chậu đồng bên kia mang tới khăn mặt định lau một chút lên gương mặt phiếm hồng của nàng ta. Nàng biết rõ tính Hồ Linh Tiêu không thích tửu khí, mặc dù là yêu, nhưng cũng không hiểu cách làm tỉnh tửu. Bất đắc dĩ, Hồ Kiều Kiều chỉ đành tự mình lau mặt cho Tô Vận Hàm.

"A? Hắc hắc.... Hắc hắc hắc...." Tô Vận Hàm uống say trái ngược thường ngày, cười đùa cợt nhả đưa tay sờ hướng Hồ Kiều Kiều, coi nàng thành Hồ Linh Tiêu, rầm rì nói: "A! Xuân ý miên miên ti ti vũ.... Hương lâu oanh oanh phù dung trướng. Ngưng chi thủy hoạt tống khoản khúc.... Hắc hắc hắc, hồ thiên, hồ địa, hắc hắc hắc, hồ ly tinh! Nàng! Chính là nàng!" Tô Vận Hàm mở nửa con mắt, cũng không biết khí lực từ đâu tới, trực tiếp kéo Hồ Kiều Kiều lên giường, xoay người ngồi lên hông nàng, cúi người nấc tửu nói: "Hồ ly tinh, Hồ Linh Tiêu! Đến, nàng luôn bức ta hôn môi với nàng.... Bây giờ nha, ta.... ta cũng bức nàng... Bức nàng cùng ta, cùng ta hôn... môi...." Ba chữ còn chưa nói ra, Tô Vận Hàm trực tiếp ngã quỵ trên người Hồ Kiều Kiều, ào ào chìm vào giấc ngủ.

Nàng là thành thật, nhưng Hồ Kiều Kiều lại bị cử động của nàng làm kinh động chảy mồ hôi lạnh khắp người, ký ức như sóng triều, Hồ Kiều Kiều sao lại quên khi đó ai kia cũng bộ dáng như vậy cứng rắn đặt nàng dưới thân, hai người bởi vậy mới phát sinh chuyện trơ trẽn cỡ kia! Đẩy Tô Vận Hàm ở trên người xuống, đáy mắt Hồ Kiều Kiều loé lên hoảng loạn liền qua, đứng dậy nói Hồ Linh Tiêu nói: "Ngốc tử này là tên nhịn làm loạn, không uống tửu thì nhân mô cẩu dạng*, uống tửu vào liền cả diễm thi (thơ tình) cỡ này cũng có thể nói được!"

[Khuôn người dạng chó, ý chỉ tâm khác mà vẻ ngoài khác mà dường như khi say mới bộc lộ cái tâm thật]

"Diễm thi sao? Người ta cảm thấy thật ra rất hay mà." Hồ Linh Tiêu không để tâm phiên cử động vừa nãy của Tô Vận Hàm, trái lại đoạt lấy khăn mặt trong tay Hồ Kiều Kiều, tự mình lau giúp nàng. Ngốc tử này, rõ ràng là có tình với ta mà, nếu không nhờ tửu ý, chỉ sợ căn bản sẽ không nói ra được những ngôn luận đi! Bất quá, nàng uống say, cũng thật tốt đó.

"Rồi rồi rồi, hai người các ngươi có nhân duyên tuyến quấn quá chặt phân không rõ cái gì đúng cái gì sai rồi! Về sau chuyện ngươi cùng khối mộc này ít kéo ta vào đi. Mỗ mỗ lớn tuổi rồi, không chịu không nổi mấy chuyện gày vò thế này phát sinh đâu! Ôi cái lưng lão của ta..." Hồ Kiều Kiều lại liếc nhìn Tô Vận Hàm nhắm mắt ngủ say, tầm mắt nàng phảng phất xuyên thấu qua vẻ mặt ngủ say của Tô Vận Hàm nhìn thấy một phiên trường cảnh khác. Than nhẹ một tiếng, Hồ Kiều Kiều biết giờ khắc này nàng không thích hợp lại ngốc đây nữa, vẫn là về phòng cắn hạt dưa tốt nhất.

Trong phòng chỉ còn Hồ Linh Tiêu ôn nhu giúp Tô Vận Hàm lau hai bên má phiếm hồng, người say tửu ngủ luôn có chút an ổn so với người thường. Cho dù Hồ Linh Tiêu kéo nàng dậy cởi ngoại sam đầy tửu khí, Tô Vận Hàm vẫn ngủ hôn thiên ám địa* như thường, chỉ là lúc đối phương nằm bên người nàng thì xoay người khoát cánh tay lên người Hồ Linh Tiêu, lẩm bẩm nói: "Ngô.... Hồ thiên hồ địa.. Hồ... Hồ... Hồ Linh Tiêu...."

[trời đất gì cũng xám xịt không sáng nổi]

"Ngốc tử, mỗ mỗ nói không sai... ngươi quả nhiên nín nhịn quá mức rồi!" Hồ Linh Tiêu trộm cười rộ lên, đột nhiên chợt lóe lên linh quang trong đầu, nhất thời có chủ ý. Quần áo cởi sạch, ngay cả khố tiết y (quần áo lót) trên người Hồ Linh Tiêu cũng ném xuống giường. Da thịt trơn mềm như viên mỡ cừu đều bại lộ ra ngoài, Hồ Linh Tiêu cười mị nửa quỳ bên người Tô Vận Hàm, giúp nàng cởi ra hết khỏa hung bố ném xuống mặt đất. Đã không phải lần đầu tiên nhìn thân thể Tô Vận Hàm, ánh mắt Hồ Linh Tiêu tràn ý xuân vô biên, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay hoạ loạn lên da thịt tế nị của Tô Vận Hàm, cúi người hôn lên trán nàng.

Đã là yêu, đều có chướng nhãn pháp.

Trong vài cái búng tay, trên cổ Hồ Linh Tiêu lập tức xuất hiện vài hôn ngấn. Nàng cười cười với Tô Vận Hàm ngủ cái gì cũng không, kéo cẩm bị chui vào trong lòng của nàng dùng nó đắp lên người cả hai. Hồ Linh Tiêu đôi mắt mở thật lớn, khóe miệng không tự chủ nổi lên ý cười. Nàng đang đợi, đợi đến sáng sớm mai tới, đợi Tô ngốc tử tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này phản ứng thế nào.

Tô Vận Hàm này cảm giác ngủ xác thực đủ lâu, cũng như Hồ Linh Tiêu dự đoán vậy sáng sớm hôm sau thì tỉnh lại. Đầu óc có chút phát trướng phát đau, nàng mở mắt mơ mơ màng màng nhìn một lượt xung quanh. "Hẳn là mình đang ở Đề Đốc Phủ chứ?" Tô Vận Hàm vỗ vỗ đầu mình, chung quanh bài trí quen thuộc như vậy, nhìn thế nào cũng không giống Đề Đốc Phủ a. Đã phát sinh chuyện gì sao? Nàng nhớ nàng hẳn là ở Đề Đốc Phủ cùng phụ tử Từ Trì Đồ uống tửu sướng ẩm mới đúng, kia vậy sao lại....

Sau lưng truyền đến cảm giác lương ý khiến Tô Vận Hàm đánh cái rùng mình, lúc này nàng mới phát hiện thì ra mình không mặc gì, ngay cả khỏa hung bố cũng không biết chạy đâu mất. Mà bên cạnh nàng, trời ạ! Tô Vận Hàm thật hy vọng nàng xuất hiện ảo giác những gì thấy được đều là giả tạo, hoặc cũng là căn bản thân còn trong mộng chưa tỉnh lại. Nàng nhìn thấy gì đây?! Bên cạnh mình, lại có nữ tử thân thể xích loã giống mình, mà nàng không phải ai khác, chính là người ở lao ngục khi không sinh khí rời đi - Hồ Linh Tiêu.

Này, chuyện này rốt cuộc là sao?! Ta không phải ở Đề Đốc Phủ sao? Tại sao như vậy! Tô Vận Hàm đã không biết nên làm biểu tình thế nào nữa, nàng tận lực không đánh thức Hồ Linh Tiêu 'ngủ say', cẩn thận từng chút vén cẩm bị lên, lại phát hiện nửa thân dưới cả hai cũng là đều không một vật. Thôi xong! Chút hy vọng cuối cùng của Tô Vận Hàm cũng tan tành, nàng vẻ mặt tang thương lắc lắc Hồ Linh Tiêu, thanh âm run rẩy nói:"Linh Tiêu cô nương, Linh Tiêu cô nương... Ngươi tỉnh dậy đi, ngươi tỉnh dậy đi có được không?!"

"Ngô.... Ân?" Hồ Linh Tiêu làm như mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nàng xoa xoa 'đôi mắt lim dim buồn ngủ', ngồi dậy nhuyễn nhuyễn chui vào trong lòng Tô Vận Hàm, ôm cổ nàng nói: "Vận Hàm, sao ngươi dậy sớm quá vậy? Tối hôm qua người ta bị ngươi dằn vặt cả đêm, thật mệt mỏi vô cùng đó!"

Không có y liệu ngăn cách nên da thịt thân cận, khiến thân thể cả hai cũng vì đó mà run rẩy. Vốn Tô Vận Hàm cũng có chút khẩn trương, hơn nữa Hồ Linh Tiêu tựa như nói lời vô ý, càng khiến nàng mặt tu hồng hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào. "Linh Tiêu, Linh Tiêu cô nương... Ngươi nói, ngươi nói tối qua ta đem ngươi... dằn vặt cả đêm?! Ta, chúng ta... ngươi... ta..." Tô Vận Hàm nghĩ muốn đi đập tường, trời ạ! Rốt cuộc phát sinh chuyện gì thế a! Chuyện này....Trong nháy mắt cúi đầu, Tô Vận Hàm lại ầm ầm sụp đổ, nàng lại nhìn thấy gì đây! Nàng lại nhìn thấy gì đây! Là hôn ngấn, hôn ngấn! Cư nhiên.... là hôn ngấn a!

"Vận Hàm chẳng lẽ ngươi đã quên hôm qua đã phát sinh chuyện gì sao?" Hồ Linh Tiêu ngẩng đầu đối diện với cặp mắt ngệch ra của Tô Vận Hàm, ngượng ngùng nói: "Hôm qua ta thông qua pháp thuật biết ngươi uống tửu say mèm ở Đề Đốc Phủ, lo thân phận ngươi bại lộ liền đến đón ngươi về. Vốn ta tốt bụng lau má cho ngươi, ai ngờ.... ai ngờ ngươi đột nhiên dùng sức áp ta lên giường, lại thoát y vật của ta, cùng ta... Vận Hàm, ngươi đều biết tâm ý của ta với ngươi, ngươi đã muốn, sao ta lại có thể cự tuyệt đây? Cũng may, cũng may ngươi nói ngươi thích ta, nói ngươi yêu ta, còn nói ngươi sẽ phụ trách với ta.... Ta cũng liền theo ngươi, trao thân thể này cho ngươi." Hồ Linh Tiêu nói có đủ thứ nét mặt, cứ như các nàng thật phát sinh chuyện đó vậy.

Thích? Yêu? Phụ trách? Tô Vận Hàm cảm thấy đại não có chút thiếu dưỡng hoặc là có chút chuyển khúc quá mức, nàng rất khó tưởng tượng ngày hôm qua chính mình thế nào mà thú tính đại phát làm ra cái loại chuyện tình thiên lý bất dung với Hồ Linh Tiêu. Lẽ nào thực sự vì uống say cho nên mới làm ra cử động thường ngày đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới sao? Nhưng mà, vì sao lại không có một chút ký ức nào cả? Tô Vận Hàm sửng sờ, ngốc lăng, nàng không biết làm sao khoát tay lên vai Hồ Linh Tiêu, nói: "Ta, ta thật sự làm loại chuyện đó với ngươi sao? Sao có thể, sao có thể chứ?" hơn nữa ta cư nhiên lại còn nói yêu, nói phụ trách không hề dè dặt?!

"Sao lại không! Vận Hàm, hay là ngươi muốn chối bỏ? Thân thể ta đã cho ngươi, nếu ngươi không tin.... Ngươi xem xem đây là cái gì!" Hồ Linh Tiêu xốc lên cẩm bị ngay trước mặt nàng, đã thấy sàng đan này vốn sạch sẽ chẳng biết khi nào xuất hiện một mảnh lạc hồng. Lạc hồng, chính là 'bằng chứng' nữ tử lưu lại sau khi phá thân. Không chỉ chứng minh Hồ Linh Tiêu vốn 'trinh khiết', đồng thời cũng chứng minh, thân thể nàng xác thực bị Tô Vận hàm đoạt mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi