MỴ KHUYNH THIÊN HẠ

"Vận Hàm, Vận Hàm,... cứu ta, mau tới cứu ta!" Thanh âm hư nhược của Hồ Linh Tiêu truyền vào tai Tô Vận Hàm, làm nàng sợ giật nảy một cái, hoảng mang đứng dậy tìm kiếm nguồn thanh âm. Thanh âm kia thực hư nhược quá mức, Tô Vận Hàm cho rằng Hồ Linh Tiêu đùa ác sau đó lại ẩn ẩn cảm giác bất an. Hẳn là đã có chuyện gì rồi sao? Tô Vận Hàm thả điếu cụ trong tay xuống, tay chân luống cuống tự nói với khoảng không: "Linh Tiêu, nàng ở đâu?"

"Vận Hàm, cứu ta... Rừng cây nhỏ, mau tới cứu ta." Thanh âm Hồ Linh Tiêu lại truyền vào tai Tô Vận Hàm, nghe thấy rừng cây nhỏ, nàng lập tức biết Hồ Linh Tiêu ở nơi nào. Không nghĩ được gì khác nữa, Tô Vận Hàm vội vàng chạy đến chỗ mã xa bên kia, để mã xa chạy tới chỗ cách Từ Phong không xa, rất lang tâm cẩu phế hô: "Từ huynh đệ, ta có việc gấp mượn mã xa của ngươi dùng cái! Thì thỉnh ngươi cùng Ngưng nhi cô nương tự mình bảo trọng!"

"Ai!" Từ Phong giơ tay muốn vẫy hắn lại, tiếc là Tô Vận Hàm tựa như mông bị bén hoả một khắc cũng không nguyện ở lâu thêm, đánh mã xa thẳng đến hướng rừng cây. Hắn đi rồi, tâm Ngọc Ngưng Nhi lại chìm xuống không biết ở nơi đâu. Việc gấp? Chỉ sợ nếu nói việc gấp là hắn không cách xa được Linh Tiêu muội muội đi.

Đánh xa chạy về phía rừng cây, Tô Vận Hàm cả đoạn đường đều chú ý cảnh vật bốn phía, chỉ sợ bỏ lỡ chỗ của Hồ Linh Tiêu. Tìm không được tung ảnh nàng, tâm Tô Vận Hàm lại thấp thỏm bất an như tảng đá lớn treo giữa không trung. Thời khắc này nàng tình nguyện Hồ Linh Tiêu trêu chọc nàng cho vui chứ không muốn nàng thật phát sinh chuyện gì. Tâm chưa từng loạn quá như vậy, trong nháy mắt như vậy, thậm chí nàng cảm thấy hồn thân vô lực, thiếu chút nữa liền muốn ngã lên mã xa. "Nàng là yêu, nhất định sẽ không dễ dàng gặp chuyện vậy đâu!" Tô Vận Hàm nhiều lần an ủi mình trong lòng, mãi đến khi mặt đất phía trước xuất hiện một vệt huyết sắc pha khiết bạch (trắng tinh), lúc này Tô Vận Hàm ghìm ngựa để nó dừng lại, thẳng trên đất này là một đoàn bạch sắc không cách nào động đậy.

"Linh Tiêu? Ngươi là Linh Tiêu sao?" Tô Vận Hàm ngồi xổm xuống ôm lấy đoàn bạch hồ đang chảy huyết, miệng vết thương chẳng biết sao còn có một đạo phù hoàng sắc kề sát. Ôm nó, hai chân Tô Vận Hàm lại bắt đầu phát nhuyễn, không kiềm được khẩn trương lên, vừa hy vọng con bạch hồ này chỉ là hồ ly bình thường, lại hy vọng đó chính là Hồ Linh Tiêu, hiện tại chỉ là chịu chút ít thương mà thôi.

"Ngốc tử, đừng lo lắng... Trước tiên giúp ta bóc bỏ đạo phù kia ra." Bạch hồ vô lực mở miệng, truyền vào tai Tô Vận Hàm đích xác là thanh âm của Hồ Linh Tiêu. Nàng bị phù chú cầm cố, trừ khi có người giúp nàng gỡ đạo phù cầm cố ra, bằng không vết thương của nàng sẽ không cách nào khép lại được, chớ nói chi là động đậy. Lúc trước đã vì thoát thân làm ra cử động vạn bất đắc dĩ, bây giờ nghĩ lại đã là không thể (ý là muốn cũng chẳng động được).

"Đúng là nàng!" Tô Vận Hàm kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng nghe nàng tháo đạo phù kia bỏ đi. Đạo phù vừa mở, lập tức có hoàng quang rời khỏi thân thể bạch hồ, huyết chảy ra ngoài cơ thể cũng lập tức ngừng lại. Chỉ là phù lực vẫn còn, Hồ Linh Tiêu chưa thể động đậy được ngay lập tức, nàng chỉ đành chịu nửa mở được cặp mắt đen láy kia, nói: "Ngốc tử, đưa ta về chỗ mỗ mỗ ở Tuý Hoa lâu, nơi này không hợp để ở lâu."

"Ta đây liền ôm nàng về, đây liền nàng về tìm mỗ mỗ." Tô Vận Hàm một tay ôm nàng đứng dậy, đánh mã xa thẳng về Tuý Hoa lâu. Nàng hoảng rồi, từ một khắc nhìn thấy Hồ Linh Tiêu hiện ra hồ hình đó thì đã hoảng rồi. Mã tiên (roi ngựa) không ngừng vung lên, Tô Vận Hàm hận không thể lập tức đánh xa về tới Tuý Hoa lâu, thời khắc này nàng thực hận mình là một phàm nhân, không thể nào xuất hiện tại nơi muốn đến trong nháy mắt như Hồ Linh Tiêu.

Tốc độ của mã do trường tiên quất tới mà nhanh hơn, đúng lúc dừng ở cửa hậu viện Tuý Hoa lâu. Nhảy xuống mã xa, Tô Vận Hàm khác với lễ độ nho nhã ngày trước, trực tiếp ôm bạch hồ trong lòng đạp cửa mà vào. Nàng vội vàng chạy lên lâu hai, bởi vì không biết đâu là gian phòng của Hồ Kiều Kiều mà tựa như phát điên một cước lại tiếp một cước đạp cửa. Thật nhiều cô nương đều vì sự lỗ mãng của nàng mà phát ra tiếng mắng chửi bất mãn, chỉ là nàng không quan tâm, vẫn đạp cửa theo ý mình, mãi đến khi rơi vào gian phòng Hồ Kiều Kiều. Lúc này mới nhuyễn gót chân thở ra một hơi dài thật nhẹ nhõm, vội nói: "Cứu cứu nàng! Cứu cứu nàng!"

"Ngươi bị người dẫm phải đuôi à! Cửa phòng Tuý Hoa lâu ta đây có khi đều bị ngươi đạp tàn rồi." So với lòng tràn đầy lo lắng của Tô Vận Hàm, Hồ Kiều Kiều quả thực bình tĩnh cực kỳ. Nàng chỉ tuỳ ý liếc mắt con bạch hồ được ôm trong lòng, đặt hạt dưa trong tay xuống bàn, không biết từ đâu biến ra một viên đan dược, nhét vào miệng bạch hồ, nói: "Đã nói ngươi biết đừng có chạy loạn rồi, lần trước là cảnh báo, lần này là giáo huấn, lần sau ngươi còn không nghe lời nữa, thì chờ tự sinh tự diệt đi."

"Mỗ mỗ, người ta chỉ cùng ngốc tử ra ngoài xuất du, là tên xú đạo sĩ kia trêu chọc con trước. Mỗ mỗ đạo hạnh cao thâm, sao còn giương mắt nhìn người ta bị tên xú đạo sĩ kia khi phụ chứ! Mỗ mỗ, người ta bị hắn khi phụ thảm như vậy, ngườii cần phải phụ trách với người ta nha!" Sau khi bạch hồ ăn đan dược dừng như nhận được tân sinh (sinh mạng mới), liền ngay cả huyết tích vốn có trên da lông cũng biến mất không thấy nữa. Nàng thoải mái động động trong lòng Tô Vận Hàm, thanh âm rõ ràng trung khí mười phần, nhưng phải làm bộ thống khổ nói với Tô Vận Hàm: " Ngốc tử, người ta bị xú đạo sĩ đả thương, tuy ngoại thương đã tốt, nội thương lại nhất thời chưa thể khép lại trong hồi lâu được. Ngốc tử... Người ta thật thống khổ."

Phụt. Sau khi Hồ Kiều Kiều nghe xong lời này của Hồ Linh Tiêu thì thấy may là không có đang cắn hạt dưa trong miệng, bằng không nàng mà không nhổ ra mới là lạ. Nói cái gì mà 'tuy ngoại thương đã tốt, nội thương lại nhất thời chưa thể khép lại trong hồi lâu được', còn nói gì mà 'người ta thật thống khổ'. Hồ Kiều Kiều quả thực đã đến cảnh giới vô lực phỉ nhổ, thực coi mình là hiệp nữ rồi chắc? Yêu tinh ở đâu ra nội thương ngoại thương, quả thực là nói vớ nói vẩn!

"Mỗ mỗ, cầu người cứu cứu Linh Tiêu. Nàng nói nàng rất thống khổ, mỗ mỗ thần thông quảng đại như vậy, chắc chắn có linh đan diệu dược. Cầu mỗ mỗ cứu cứu nàng, tránh để nàng chịu đau đớn thống khổ!" Tô Vận Hàm vừa nghe Hồ Linh Tiêu nói thống khổ, cũng theo co thắt mạc danh trong lòng. Nếu đổi thành bình thường, nàng nào lại không cách nào bình tĩnh như hiện tại, liền ngay cả lúc ở Đề đốc phủ đối mặt với Đề đốc đại nhân, nàng vẫn cứ thong dong như trước.

"Ngươi đối tốt với nha đầu này một chút nàng sẽ không bị nội thương không khỏi nữa." Hồ Kiều Kiều nhìn bộ dạng Tô Vận Hàm nhíu chặt mày khẩn thiết, trong lòng run nhẹ không lý do, chỉ phút chốc sau liền khôi phục bình tĩnh: "Ôm nàng về phòng đi thôi, ta thấy ta cũng nên tìm đạo nhân Huyền Thanh tán gẫu. Môn hạ đệ tử của hắn truy cùng không tha tôn nữ nhi của ta như vậy, không muốn quản cũng phải quản." Hồ Kiều Kiều tiện tay nắm lên một ít hạt dưa, làm như không nguyện ý nhìn thấy Tô Vận Hàm, dứt khoát dời bước xuống đại đường dưới lâu, phân phó gì đó với mấy tên hạ nhân.

Tuy không hiểu câu kia của Hồ Kiều Kiều là có ý gì, Tô Vận Hàm vẫn ôm bạch hồ về gian phòng mình. Nàng đặt nhẹ bạch hồ lên cẩm bị, chỉ sợ chạm đến vết thương của nàng, khiến nội thương còn chưa khép lại càng thêm nghiêm trọng. Vuốt ve da lông nhu nhuyễn của bạch hồ, Tô Vận Hàm không nguyên do mà sinh cơn buồn ngủ, cởi hài nằm bên giường, đối diện với đôi mắt hắc hắc kia của bạch hồ, ân cần nói: "Đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Ta nghe tiên sinh nói qua, nội thương khó lành nhất, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được."

"Ngốc tử, hôm nay ngươi dường như đặc biệt ôn nhu với ta vậy. Vừa nãy lúc ta bị thương, ngươi thật giống như... vô cùng hoảng trương*, sao lại vậy chứ?" Mũi bạch hồ nhòn nhọn cọ lên mũi Tô Vận Hàm, nếu như hiện tại nàng hoá thân thành người, biểu tình đó nhất định đầy vẻ trêu chọc mà thâm ý. Kẻ ngớ ngẩn cũng hiểu tại sao Tô Vận Hàm nhìn thấy Hồ Linh Tiêu bị thương lại lo lắng luống cuống, chỉ là nàng lại muốn nghe chính miệng Tô Vận Hàm nói ra, nói vậy, nhận được cảm giác hạnh phúc cũng sẽ cực kỳ cao đó!

[hoảng loạng + khẩn trương]

"Nào có, nào có đặc biệt ôn nhu gì đâu, lại đâu ra chuyện vô cùng hoảng trương! Nàng, nàng suy nghĩ nhiều rồi." Ánh mắt Tô Vận Hàm nhấp nháy không ngừng, cho dù hiện tại đối mặt là bạch hồ, nàng vẫn khẩn trương không thôi, chỉ lo lộ ra tâm tư của bản thân.

"Ngươi không nói thật! Ai nha! Trong ngực ta, thật khó chịu thật khó chịu! Ngươi cũng biết ta nội thương chưa lành, lại kích ta vào lúc này! Mỗ mỗ cũng bảo ngươi đối đãi cẩn thân với ta, ngươi lại cứ... Ai nha!" Bạch hồ liên tục lăn mấy vòng trên cẩm bị, lúc Tô Vận Hàm lại bắt đầu không biết làm sao thì bạch quang loé lên, trong nháy mắt hoá thân thành người. Chỉ thấy nàng không một vật ngồi quỳ trên giường, tóc dài đen nhánh buông xuống khoát lên trước ngực, trong mi mắt đều là ý cười. Nữ tử khuynh quốc khuynh thành như vậy, nếu không phải kiếp trước đã tu luyện vạn phúc thì dù đạp khắp nhân thế gian cũng khó kiếm ra.

"Nàng nàng nàng nàng, sao nàng... y phục... y phục..." Dường như vô thức, Tô Vận Hàm nhìn thân thể hoàn mỹ này ừng ực nuốt nước bọt xuống. Chỉ theo trên da thịt nhẵn bóng, đều vô hình trung sai khiến người thấy nó tiến lên chạm vào. Áp chế dục vọng cường liệt dâng cao trong lòng, Tô Vận Hàm nhắm chặt đôi mắt xoay đầu qua một bên, hoảng mang tới bộ trung y kia để Hồ Linh tiêu mặc vào, lại nhắm mắt khoác lên người nàng: "Mặc vào, mau mau mặc vào, đừng, đừng để cảm lạnh mất."

"Không muốn, nếu ngươi không trả lời thành thật, ta cứ để vậy! Trái lại cảm lạnh, nội thương càng nặng!" Hồ Linh Tiêu nắm lấy đôi tay Tô Vận Hàm, đột nhiên xúc giác tế nị tới khiến nàng không nén nổi đánh cái rùng mình, mau chóng rút tay mình lại, vẫn nhắm mắt như trước lại nói: "Nàng đừng như vậy, trước tiên mặc y thường vào đi, nếu nàng bị cảm lạnh, ta liền phải càng thêm đau lòng."

"Ngươi đau lòng? Tại sao ngươi đau lòng? Không nói rõ ràng, ta mới không thèm nghe lời ngươi."

"Đó là bởi vì ta lo cho nàng! Ta sợ nàng gặp chuyện! Trong lòng ta có nàng! Thấy nàng gặp chuyện nào còn nhớ tới chuyện khác! Chỉ hy vọng nàng có thể bình an vô sự, ngoài ra lại không muốn gì nữa! Ta hoảng loạn, ta luống cuống! Đều vì trong lòng ta có nàng! Nhất định có nàng!" Tô Vận Hàm cơ hồ rống lên để nói lời này, lòng ngực nàng vì lớn tiếng gào lên mà nhấp nhô kịch liệt. Không dễ để nói ra hết lời trong lòng, Tô Vận Hàm giống như quả cầu da xì hơi từ từ mở mắt ra, đối diện với cặp mắt tràn ngập ý cười kia của Hồ Linh Tiêu.

Chẳng biết đã mặc trung y trên người lúc nào, Hồ Linh Tiêu nâng mặt Tô Vận Hàm lên kề sát vào nàng, cười nói: "Trong lòng có ta là ý tứ gì? Là thích ta? Hay hoặc là yêu ta? Có đúng không?"

Lắc lắc đầu, dù Tô Vận Hàm có thể nói ta những lời vừa rồi cũng không có dũng khí để có thể nói ra những từ yêu hay thích không chút rụt rè cỡ này. Đây là ranh giới cuối cùng của nàng, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể nào đụng vào. Yêu hoặc thích, dù cho trong lòng nàng có mấy từ này, cũng không thể dễ dàng thốt lên. Một khi nói ra, liền đại biểu một loại trách nhiệm, một loại trách nhiệm dù thiên quân vạn mã cũng không ngăn được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[Editor: tới chỗ Vận Hàm lòng lang dạ sói bỏ lại hai người kia đã muốn đặt tên chương là 'Đem con bỏ chợ' rồi, cũng không ác gì, vứt tiểu thư nhà người ta lẻ loi cho một nam nhân mà thôi]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi