MỴ KHUYNH THIÊN HẠ

Lúc trước chưa gặp Tô Vận Hàm, tuy Hồ Linh Tiêu chưa thành hồ yêu nhưng cũng lạnh nhạt với thế gian tình sự. Xưa nay nàng đều không thích bị người đụng vào thân thể nàng, luôn cảm thấy chỉ cần bị ai đụng vào thì tựa như thân da lông thuần bạch này của nàng sẽ hoá bẩn. Sau này, trong miếu đổ nát gặp qua Tô Vận Hàm, nàng toàn thật thoải mái nằm trong lòng đối phương mặc cho dụi ấn huyệt thái dương mình. Kiên trì trong lòng tựa hồ thay đổi từ lúc đó, trở nên muốn bị người chạm vào, chỉ bị Tô Vận Hàm chạm vào; trở nên muốn đi (chủ động) chạm, chỉ muốn chạm vào Tô Vận Hàm.

Ôn độ trong hoa viên không tính là cao lắm, cũng may Tô Vận Hàm sớm thiết kết giới, mới không phải chịu lãnh khí ở ngoài xâm nhập. Hai tay nàng nắm chặt cỏ xanh trên đất, đại não sau lúc mờ mịt trở nên tỉnh táo, không hiểu nổi vì sao lại bị Hồ Linh Tiêu đặt dưới thân làm loạn, nàng chỉ biết cảm giác hiện tại thực sự quá đáng thẹn để mở miệng. Nàng còn nhớ lời mình đã nói, nàng nói đêm nay muốn làm nương tử của Hồ Linh Tiêu, giao thân thể này tới cho nàng.

Hai chân bị Hồ Linh Tiêu uốn lượn tách ra, Tô Vận Hàm mặt như bị hoả thiêu cảm thụ đầu lưỡi nhu nhuyễn của đối phương. Có thanh âm huyên náo truyền đến, ngực nàng phập phòng kịch liệt, muốn kêu lại một mực ẩn nhẫn không dám kêu ra. "Ngốc tử, muốn kêu liền kêu đi... Nàng đã đáp ứng người ta mà, đêm nay làm nương tử của người ta." Hồ Linh Tiêu dùng ngón tay lau đi dịch thể ẩm ướt chảy ra nơi khoé miệng. lại bò lên người Tô Vận Hàm hôn nồng nhiệt kịch liệt với nàng. Nàng yêu thích môi Tô Vận Hàm, từ ban đầu liền yêu cực đôi môi kiều diễm ướt át này. Chỉ cần đối với nó, nàng liền không nén nổi nghĩ muốn chà đạp, nghĩ muốn đòi hỏi.

"Ngốc tử, ta muốn lạc hồng của nàng." Hồ Linh Tiêu huơ huơ ngón tay nàng, dưới ánh mắt ngượng không thôi của Tô Vận Hàm biến ra một đệm khăn lụa để dưới thân nàng, lại nói: "Ngốc tử, thật yêu thật yêu nàng." Theo âm cuối kết thúc, Hồ Linh Tiêu không cho Tô Vận Hàm cơ hội nói chuyện, lại hôn lên môi nàng, ngón tay liền theo chậm rãi đẩy vào thân thể nàng, mãi tới khi nó tiến vào hoàn toàn, Tô Vận Hàm rên lên một tiếng, hai tay nắm cỏ xanh bám lên lưng Hồ Linh Tiêu, rốt cuộc ngửa đầu nhả ra ngâm khẽ không ngừng.

"Linh Tiêu, Linh Tiêu... Đau quá, rất không... Ân... Ân... thoải mái..." Tô Vận Hàm hồng mặt, nhìn những vì sao nơi chân trời, tựa hồ xuất hiện ảo ảnh, nếu không sao lại xuất hiện nhiều tinh tú bảy màu như vậy chứ!

"Lập tức sẽ thoải mái thôi ngốc tử, rất nhanh sẽ thoải mái lên thôi." Hồ Linh Tiêu nhẹ giọng an ủi, cũng không vì nàng không thoải mái mà rút ngón tay ra, trái lại càng nhập sâu vào thân thể nàng hơn, ở trong quy luật xoay tròn dừng lại hoặc cũng là ra ra vào vào.

"Ân..." Như lời Hồ Linh Tiêu nói vậy, rất nhanh thôi, không thoải mái biến thành thoải mái, thậm chí cho nàng một loại thư thích cùng khoái cảm trước nay chưa từng có. Bám ở lưng nàng, hai tay bám chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại bám chặt. Miệng Tô Vận Hàm nửa mở thở hổn hển, cơ hồ là đang phối hợp với luật động của ngón tay trong thân thể. Không có càng nhiều cảm giác có thể hình dung, thân thể Tô Vận Hàm từ không buông lỏng trở nên mẫn cảm, nàng thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay Hồ Linh Tiêu ở trong hoa đạo đôi lúc uốn cong đảo quanh, mỗi lần uốn cong, đều sẽ chạm tới một điểm kích thích nào đó trên nhục bích (vách thịt), khiến cho nàng ưỡn eo lên, để loại cảm giác sướng khoái kia trải rộng các nơi tới toàn thân.

Bụng dưới bắt đầu căng thẳng, lúc Tô Vận Hàm đang vô thức muốn kẹp chặt đôi chân không ngừng run rẩy, Hồ Linh Tiêu ngầm hiểu để ngón tay mình lui ra khỏi thân thể nàng, bờ môi khẽ chạm mi tâm nàng, nói lời thâm sâu: "Ngốc tử, nàng thật mỹ thật mỹ."

"Nói điêu! Rõ ràng... rõ ràng mỹ là nàng đó." Trong thân thể đã không còn dị vật luật động, Tô Vận Hàm nửa nhắm mắt ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng, nghĩ tiết mục câu dẫn vừa nãy Lệ phi trình diễn nơi nọ, không khỏi than thở nói: "Ta vốn tưởng rằng làm học sĩ Hàn Lâm viện sẽ thái bình vô sự, không ngờ tới lại ra những chuyện hoang đường vầy. Ngẫm lại, ta sớm đã bị ai theo dõi rồi?"

"Cái phi tử kia còn đang ngất trong phòng ngươi đó! Ngươi nói bị người theo dõi, chỉ sợ là bị phi tử này theo dõi đi? Chỉ sợ người ta coi trọng ngươi, muốn làm tiểu nương tử của ngươi cơ!" Hồ Linh Tiêu hừ nói, lấy đi khăn lụa dưới thân nàng, tuỳ ý Tô Vận Hàm ôm nàng, không có một vật cùng bóng đêm hoà làm một thể.

"Ai! Nàng lại nói lung tung, rõ ràng là phi tử kia tự mình tìm tới cửa. Thôi thôi, ta liền không tranh biện với nàng, ngẫm ra sau Lệ phi chắc chắn là người xui khiến, nếu ta đoán không lầm, ngày mai hắn sẽ chủ động tới tìm ta." Tô Vận Hàm gật đầu, đứng dậy quấn hung bố cùng mặc trung y xong, nhưng ngoại sam thì cầm trong tay, lại giúp Hồ Linh Tiêu mặc y thường vào, nói: "Nếu người kia hy vọng ta cùng Lệ phi phát sinh chút gì đó, ta liền toại ý hắn, cũng tiện để hắn tự cho là nắm được đằng chuôi (~ nhược điểm) của ta. Linh Tiêu, nàng về Tô phủ trước đi... Ngày mai ta liền có thể hồi phủ bồi nàng."

"Người ta không muốn mà! Ở đây bồi tiếp ngươi không được sao? Ngoài ngươi ra, người ngoài lại không nhìn thấy ta! Hay là nói, ngươi muốn nhân lúc ta rời đi để phát sinh chút gì đó với Lệ phi phải không? Ân?" Hồ Linh Tiêu hỏi.

"Nàng! Sao nàng lại nghĩ lung tung như vậy! Nàng biết rõ, biết rõ trong lòng ta chỉ có duy nhất mình nàng! Sao đối với nàng lòng người lại có ý đồ không an phận! Linh Tiêu, nàng nghe lời đi nha? Ta, ta ngay cả thân thể này đã cho nàng, thì sao lại làm chuyện khiến nàng khổ sở! Nàng đã đáp ứng ta an phận thủ thường làm nương tử ta, thì nên nghe, nghe lời ta... Không được nghĩ lung tung." Tô Vận Hàm nhẹ nhàng ôm lấy Hồ Linh Tiêu, mím môi lại nói: "Mỗi lần nàng nghĩ lung tung, ta đều khẩn trương tới yếu mệnh. Nàng và ta là nhân duyên đời đời kiếp kiếp, ngoài nàng ra... ta chưa từng có nàng (nào khác)."

"Được rồi được rồi! Người ta sẽ nghe lời ngươi mà! Ngốc tử, ta cũng biết trong lòng ngươi chỉ có mình ta, ta đáp ứng ngươi, sau này sẽ không nghĩ lung tung nói bừa vậy nữa! Ai, người ta ở trong phủ chờ ngươi vậy!" Hồ Linh Tiêu mị nhãn như tơ, mặc dù trong tâm vạn lần không nguyện rời khỏi bên người Tô Vận Hàm, vẫn là nghe lời nàng, lắc người rời khỏi sơn trang tránh nóng. Đợi nàng rời đi, Tô Vận Hàm cũng theo lách vào phòng nội thất. Thấy Lệ phi còn đang ngất, liền theo nằm ngay bên cạnh trong giường, lại còn dịch đầu Lệ phi lên cánh tay mình, sau đó bảo trì tư thế hiện có, cùng đợi ngày tiếp theo tới.

"Ngô..." Sáng sớm tỉnh dậy, sau khi Lệ phi nhìn thấy Tô Vận Hàm chỉ mặc trung y ôm mình thì lộ ra ý cười, lại thấy chính mình ngay cả yếm cũng không mặc, lúc này khuôn mặt nhỏ tu hồng không thôi, ngồi dậy lay tỉnh Tô Vận Hàm 'ngủ say', e thẹn nói: "Tô học sĩ, bổn cung đây phải trở về, nếu về trễ chút nữa, chỉ sợ dẫn tới sự hoài nghi của thánh thượng."

"Đã vậy, nương nương đây nên về sớm chút đi thôi." Tô Vận Hàm nhấc cằm Lệ phi lên, khoé môi gợi lên một tia ý cười, nói: "Đêm qua may nhờ nương nương, Vận Hàm mới không có cô quạnh như vậy. Nương Nương nói không sai nha, thân thể ngài thật là hầu Vận Hàm rất tốt."

"Ai nha! Ngươi thật là đáng ghét! Bổn cung đây liền trở về!" Lệ phi cũng không biết hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ký ức Tô Vận Hàm động chút tay chân với nàng, liền cũng cho rằng đêm qua đã phát sinh chuyện triền miên với hắn. Vội vàng mặc y phục vào xong, nhân lúc bên ngoài phòng chưa có ai đi qua Lệ phi nhanh chóng rời khỏi phòng Tô Vận Hàm. Nàng mới vừa đi, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng gõ cửa, nghe động tĩnh, Tô Vận Hàm mím môi cười cợt, cũng không vội mặc ngoại sam vào, bộ dạng chỉ vậy mà đi mở cửa, cung kính cúi mình chào người tới, nói: "Không biết Lương công công sớm vậy tới tìm Vận Hàm vì chuyện gì?"

"Ha ha, có phải tạp gia tới không đúng lúc rồi? Tạp gia mới từ chỗ Lệ phi nương nương bên kia qua đây, kết quả ngươi đoán thế nào nha? Tạp gia lại không tìm thấy nương nương, vừa nãy cũng không biết hoa mắt hay sao mà, lại để tạp gia thấy nương nương nàng từ phòng ngươi đi ra yêu! Tô học sĩ vẫn nên giải đáp nghi hoặc giúp tạp gia, là con mắt tạp gia không còn tốt rồi nha, hay là nói... Nương nương nàng..." Lương công công cố ý không nói thêm nữa, chỉ là liếc mắt nhìn Tô Vận Hàm, trên mặt mang theo ý cười nửa sâu không cạn.

"Đại khái là công công nhìn nhầm đi, nương nương thiên kim quý thể, sao lại đến phòng của hạ thần ta chứ? Chớ nói chi là từ chỗ này đi ra cơ!" Tô Vận Hàm giả vờ cười khẩn trương, bởi vì y khâm trung y nửa mở, thật dễ để người ngoài có thể nhìn thấy hôn ngấn nơi cổ nàng, rõ rệt như vậy.

"Có thể là hoa mắt sao? Ta thấy Tô học sĩ ngươi không giống người ngu xuẩn, sao lại dùng lý do rách như vậy làm cớ chứ, thật đúng là chọc cười chết tạp gia rồi!" Lương công công nửa nhíu mày, đùa ngịch giới chỉ (nhẫn) đeo trên tay, nói: "Ngươi cũng biết vì sao tạp gia đề cử ngươi với thánh thượng theo thánh giá xuất du chứ? Bởi vì tạp gia thấy ngươi là người có tài! Trong triều đình có ai không rõ thủ đoạn của Lương công công ta? Nếu Tô học sĩ đủ thông minh, tạp gia có thể đảm bảo ngươi bình bộ thanh vân, ba năm... Không, nội trong hai năm bảo đảm ngươi thay thế lão gia hoả Hứa Đức Trung, ngồi lên vị trí đại học sĩ Điện các. Có điều, nếu ngươi không có đủ thông minh thì..."

"Công công!" Lương công công còn chưa nói hết, Tô Vận Hàm lập tức quỳ lên đất, lôi tà váy của hắn, thê lương nói: "Cầu công công giúp Vận Hàm bảo mật, Vận Hàm... Vận Hàm đêm qua thật là cùng Lệ phi nương nương làm chuyện cẩu thả cỡ kia. Chỉ vì, chỉ vì Vận Hàm trẻ người khí thịnh, chịu không nổi nửa điểm câu dẫn, liền... liền cùng nương nương... Công công, Vận Hàm biết công công ngài là người tốt, nhất định sẽ không nhìn Vận Hàm vào ngục chờ chết đâu! Chỉ cần, chỉ cần công công giúp Vận Hàm bảo toàn bí mật, Vận Hàm nguyện làm trâu làm chó vì công công, vạn sự đều để công công làm chủ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi